Sau Khi Xuyên Sách, Nữ Phụ Pháo Hôi Phát Điên Rồi

Chương 14: Gọi Thẩm ca

Chương 14: Gọi Thẩm ca

Chiêu Tuyết vẻ mặt sợ hãi, Thẩm Tri Dao hơi cong khóe miệng, đột nhiên hỏi một câu “Bị dọa nhiều như thế, em có muốn phản công lại không?”

Chiêu Tuyết sững sờ “Sao, phản công như thế nào?”

Thẩm Tri Dao kéo Chiêu Tuyết đến một căn phòng, thì thầm nói nhỏ.

[Có gì mà chúng tôi không thể nghe sao?]

[Nói to một chút, chúng tôi cũng muốn nghe!]

[Vì cái gì tôi có dự cảm không tốt vậy?]

Dưới ánh đèn pin yếu ớt, Thẩm Tri Dao từ trong ngăn tủ lấy ra một chiếc khăn trùm đầu đưa cho Chiêu Tuyết, sau đó một mình ra khỏi phòng.

Đi một lúc, Thẩm Tri Dao dừng trước một cánh cửa, một mình bước vào.

Trong phòng đặt một chiếc giường giống như quan tài, một thứ gì đó nằm bên trên giường.

Thẩm Tri Dao vừa lại gần, một người đàn ông đội mũ trùm đầu đột nhiên nhảy ra, kêu lên âm thanh quái dị “Gàooo….”

Thẩm Tri Dao đứng yên không nhúc nhích, đèn pin đảo quanh cơ thể hắn, sau đó bình tĩnh thay đổi phương hướng, tìm kiếm manh mối.

Người đàn ông đội mũ trùm đầu sửng sốt, lao về phía Thẩm Tri Dao. Nhưng giây tiếp theo, cả người cùng chiếc mũ đều ngã xuống đất “A---”

Thẩm Tri Dao liếc nhìn hắn “Đừng đánh lén, tôi không thể khống chế tốt được lực đạo trên tay đâu.”

Người đàn ông đội mũ trùm đầu ngồi dưới đất, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, người phụ nữ này con mẹ nó không nể nang mặt mũi gì a!

[Ha ha ha, đáng đời, ai bảo anh dọa đúng người không nên dọa đâu!]

[Anh động đến cô ấy làm gì! Mẹ nó ha ha ha…]

[Anh muốn đánh lén Dao tỷ? Cười chết tôi rồi]

[Còn gọi Dao tỷ, kêu Thẩm ca! Cô ấy quả thực nam tính hơn cả đàn ông!]

[Thẩm Dao: tốt nhất các người cùng tiến lên, ta không sợ đâu.]

Thẩm Dao dùng đèn pin chiếu quanh căn phòng, sau đó vòng về người đàn ông đội mũ trùm “Anh có cảm thấy căn phòng này có gì đó không ổn? Giống như có thứ gì đó chuẩn bị đi vào?”

Người đàn ông đội mũ trùm vừa muốn mở miệng, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh nữ nhân run rẩy “Có người làm bẩn giường của ta…Là ai làm bẩn giường của ta…”

Âm thanh kia giống như ác quỷ bò từ địa ngục ra, âm khí kéo dài khiến người ta lạnh sống lưng.

[Chết tiệt, tôi nổi da gà hết rồi!]

[Hiện tại hiệu ứng âm thanh đều làm sống động như vậy sao? ? ? ?]

[+10086, cách màn hình cũng có thể cảm giác được nữ quỷ ngay bên cạnh!]

[Nhìn ngoài cửa kìa!!! Sẽ không phải mỗi tôi thấy nó đâu chứ?]

[Mẹ kiếp tôi cũng thấy!!! Trời ạ, chương trình này chơi lớn vậy sao?]

Ánh đèn pin lướt qua cánh cửa, chỉ thấy một nữ nhân tóc tai bù xù đang từ ngoài cửa bước vào.

“A a a a----”

Người đàn ông đội mũ trùm đầu hoảng đến mức trèo qua cửa sổ, chạy trốn ra ngoài.

“Có quỷ, có quỷ a a a a-----”

Cách một bức tường, Thẩm Tri Dao vẫn có thể nghe rõ tiếng thét chói tai của hắn.

“Ha ha, chị Dao Dao, vui quá!”

Chỉ thấy nữ quỷ trên mặt đất phát ra tiếng cười thanh thúy, chậm rãi cởi khăn trùm đầu đứng dậy, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, trong mắt tràn đầy hưng phấn, giống như phát hiện một điều gì mới!

Thẩm Tri Dao “Âm thanh của em giống quá, ngay cả chị cũng bị dọa sợ rồi.”

“Không có không có.” Chiêu Tuyết ngượng ngùng gãi đầu “Trước đó em có học phối âm vài năm, lâu rồi chưa luyện vẫn còn cảm thấy lạ lẫm.”

Thẩm Tri Dao cười “Đi, chúng ta đi dọa những người khác tiếp!”

[Mẹ nó! Không thể tin nổi, hóa ra là giọng của Chiêu Tuyết.]

[Kêu cũng giống quá đi!!! So với l*иg tiếng phim kinh dị còn giống hơn vài phần!]

[Tôi tưởng Chiêu Tuyết chỉ biết hát thôi! Giỏi quá]

Dọc đường dọa thêm ba NPC, Thẩm Tri Dao cuối cùng cũng lấy khăn trùm trên đầu Chiêu Tuyết xuống “Đi thôi! Chúng ta phải làm chuyện chính sự rồi.”

Chiêu Tuyết gật đầu, trong lòng hạ quyết tâm chờ sau khi quay chương trình xong liền phải quay lại đây chơi tiếp.

Thẩm Tri Dao bảo Chiêu Tuyết trốn trong căn phòng vừa hù dọa NPC, còn cô tiếp tục trùm khăn kín đầu, đi loanh quanh trong mật thất, không biết tìm cái gì.

[Dao tỷ có phải muốn tự mình thân chinh không? Tôi rất muốn xem thử.]

[Không có Chiêu Tuyết hẳn không ổn đi. Toàn bộ đều cần có hiệu ứng âm thanh nữa.]

[VJ quay phim muốn ngơ luôn rồi.]

[Trong lòng tôi sao lại bắt đầu mong đợi rồi.]

[Tôi cũng thế…]

Thẩm Tri Dao vừa đi vừa xem xét, cuối cùng cũng nhìn thấy một NPC đứng ở một nơi giống như thư phòng.

Có vẻ nghe thấy tiếng bước chân, NPC theo thói quen đứng dậy chuẩn bị làm tốt nhiệm vụ của mình, nhưng khi nhìn thấy là đồng đội, liền ngồi yên tại chỗ.

NPC “Cô xong việc rồi?”

Thẩm Tri Dao “Ừm.”

NPC “Này? Cô là tiểu Triệu?”

Thẩm Tri Dao: “Không phải, tôi là diễn viên khách mời tổ chương trình mời đến.”

NPC: “À.”

Thẩm Tri Dao: “Các anh làm một tháng được bao nhiêu tiền?”

NPC: “Không nhiều lắm, không thể bằng diễn viên bọn cô.”

Thẩm Tri Dao “Đều là người làm công giống nhau, lại gặp phải ông chủ tư bản lòng dạ hiểm ác, làm diễn viên cũng không tốt lành gì đâu.”

Đặc biệt là ông chủ như Diệp Cẩm Nhiên, ban ngày làm công cho hắn, tối còn phải bồi hắn ngủ.

Cô làm việc chăm chỉ như thế, tiền lương đến tay ít đến không nỡ nhìn.

NPC: “Không thể nào!”

Thẩm Tri Dao “Đúng rồi, anh có thể xem giúp tôi đáp án trên tờ giấy này là gì không?”

NPC “Cái này? Này đơn giản, không phải một câu thơ thôi sao? Trường tương tư hề trường tương ức, đoản tương tư hề vô cùng cực.”

(*Tình dài thì ký ức dài, mà tình ngắn thì ký ức vô cùng tận.)

Thẩm Tri Dao “Có ý gì? Cùng mật mã có quan hệ gì?”

NPC “Có nha! Không phải nơi đó có đặt một cặp nến sao? Cô châm lên sẽ phát hiện tốc độ cháy của hai cây nến này không giống nhau. Một nhanh một chậm. Cây nến ngắn thì cháy nhanh, cây nến dài thì cháy chậm. Căn cứ vào điều này, cô có thể dễ dàng giải mật mã hơn!”

Thẩm Tri Dao: “A là vậy sao! Cảm ơn anh!”

[Ha ha ha ha, đây là chuyện chính sự mà cô nói? Tôi cười chết!]

[Hôm nay tôi ai cũng không phục, chỉ phục cô ấy. Từ nay về sau cô chính là anh Thẩm của tôi!]

[Tôi con mẹ nó cười đến nội thương, ha ha ha ha…]

[, cười muốn sảng, 2333…]

[Thẩm Dao: Không ngờ được đúng không! Đáp án lại có thể lấy như vậy!]

Bên trong phòng điều khiển, đạo diễn nhìn ông chủ : “Nơi này của ông còn có thể chơi như vậy?”

Ông chủ khóe miệng co rút “Người …thông minh như vậy, thật sự là người đầu tiên.”

Đạo diễn: “…” Vì sao hắn vừa có cảm giác ý ông chủ muốn nói chính là không biết xấu hổ?

Ông chủ lặng lẽ lấy ra bộ đàm “NPC trong nhà đều bày hết toàn bộ thực lực cho tôi, lại để người ngoài đến dọa các người thành như vậy!”

[Ha ha ha ông chủ ngồi không yên rồi, phải chơi lớn thôi!]

[Cô xem anh Thẩm có để ý sao? Anh Thẩm của tôi một chút cũng không quan tâm, có được không!]

[Chờ một chút! Người phụ nữ này đang làm gì vậy? Cô ấy đang dạo chơi trong sân nhà mình sao?]

[Cừ thật, tập này bị cô ấy chơi đùa muốn hot rồi.]

[Anh trai quay phim đang làm gì vậy? Anh còn đó không ha ha ha…]