Sau Khi Xuyên Sách, Nữ Phụ Pháo Hôi Phát Điên Rồi

Chương 15: Không quen biết

Chương 15: Không quen biết

Cuối cùng ngoài nhϊếp hồn lệnh, Thẩm Tri Dao còn giúp Chiêu Tuyết lấy thêm hai tấm phù chú.

Khi tất cả NPC trong mật thất bị chỉnh đến không sai biệt lắm, Thẩm Tri Dao không khỏi nghi hoặc “Hôm nay không phải nói có khách mời sao? Đến giờ vẫn chưa thấy ai vậy?”

Chiêu Tuyết lắc đầu “Có thể chưa đến lúc? Chị Chi Chi và chị Tiểu Ngọc không biết đi đâu. Chúng ta đều đã đi một vòng, vẫn không thấy hai người bọn họ.”

Hai người đang nói chuyện, một giọng nói quen thuộc từ xa xa truyền đến “Chiêu Tuyết, là em à?”

Ánh đèn pin rọi tới, khuôn mặt Trần Chi Chi trắng bệch kết hợp một thân váy đỏ khiến người khác nhìn sợ hãi.

“Chị Chi Chi, chị đi đâu vậy? Sao bây giờ mới xuất hiện?”

Chiêu Tuyết vui mừng, vừa muốn tiến lên, lại bị người bên cạnh ngăn lại.

“Đợi đã!”

Thẩm Tri Dao kéo Chiêu Tuyết lùi về phía sau, đèn pin chiếu vào phần eo của Trần Chi Chi

“Cô là người hay là quỷ?”

Trần Chi Chi dừng một chút, sau đó bước về phía Thẩm Tri Dao và Chiêu Tuyết “Cái gì? Đương nhiên tôi là người.”

Thẩm Tri Dao cong khóe miệng “Phải không? Vậy vì sao cô lại thay quần áo? Tôi và Chiêu Tuyết đều không nhận được thông báo nào cả.”

“Điều này có gì mà kỳ lạ.” Trần Chi Chi hùng hồn nói “Tôi hoàn thành nhiệm vụ được giao, phần thưởng là chiếc váy này. Không phải quy tắc trò chơi có ghi sao? Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh sẽ có thêm phần thưởng. Bộ váy này có thể ngăn ác quỷ công kích một lần. Thẩm Dao, Chiêu Tuyết các cô đứng cách xa tôi như vậy làm gì!”

Tuy nói như vậy, Thẩm Tri Dao không có lùi bước, cô tiến lại gần Trần Chi Chi, đem Chiêu Tuyết kéo về phía sau lưng mình “Nhưng có hai bộ trang phục màu đỏ, một bộ để ngăn cản ác quỷ công kích, một bộ là mặc sau khi biến thành ác quỷ. Điều khác nhau duy nhất của hai trang phục này chính là…trên chiếc váy của ác quỷ có thêu một đóa hoa mẫu đơn đỏ sậm. Nếu cô không phải ác quỷ, đứng yên ở đó, không thì tôi rất khó để tin tưởng.”

Ở đây quá tối, vừa rồi Trần Chi Chi đã lấy tay che eo lại, cô căn bản nhìn không rõ.

Nhưng thà rằng cẩn thận còn hơn, Thẩm Tri Dao vô cùng nghiêm túc.

Trần Chi Chi nghe cô nói vậy, quả nhiên không di chuyển tiếp. “Được, tôi đứng đây.”

Thẩm Tri Dao quay đầu, lén đưa cho Chiêu Tuyết một vật gì đó “Em đi trước, đến cửa hầm thiêu xác chờ chị!”

Chiêu Tuyết liếc nhìn Trần Chi Chi, có chút lo lắng kéo cánh tay Thẩm Tri Dao nói “Chị Dao Dao, em muốn ở đây cùng chị.”

Tuy rằng chị Chi Chi trông thực đáng sợ, nhưng vạn nhất chị ấy không phải thì sao?

Thẩm Tri Dao lắc đầu “Không có việc gì, chị có thể giải quyết. Em đi đi! Đúng rồi, đưa cho chị tấm phù chú lúc nãy.”

“Được.” Chiêu Tuyết từ trong túi lấy ra một tập phù chú “Chị Dao Dao, đều cho chị, em chỉ giữ lại một cái để dùng.”

Thẩm Tri Dao dở khóc dở cười “Chị cũng chỉ cần một cái là đủ, em mau đi đi.”

Thẩm Tri Dao nói xong, liền đưa số còn lại nhét vào tay Chiêu Tuyết.

Chờ Chiêu Tuyết đã đi xa, Thẩm Tri Dao mới nhìn Trần Chi Chi “Chúng ta cứ đứng đây đôi co cũng không có nghĩa lý gì. Không bằng cô để tôi nhìn xem bên hông cô có dấu vết gì không. Nếu không có, chúng ta cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Nếu thật sự là cô, chúng ta liền cạnh tranh công bằng, thế nào?”

Trần Chi Chi mấy ngày nay đã chứng kiến Thẩm Tri Dao lợi hại như thế nào. Bây giờ nghe cô ấy nói vậy, cười gượng “Cái này…Không phù hợp lắm đâu!”

Thẩm Tri Dao nhếch môi “Sao lại không phù hợp?”

Hiện tại Chiêu Tuyết đi rồi, cô không còn gì phải cố kỵ.

Dù sao nếu có tiểu hài tử ở đây, ít nhiều có chút vướng chân vướng tay.

“Vậy được thôi! Quên đi, tôi không giả bộ nữa, ngả bài nào!”

Thẩm Tri Dao: “Cô chắc chắn? Nhanh như vậy?”

Trần Chi Chi gật đầu “Đương nhiên! Tôi khẳng định không đánh lại cô, không bằng chúng ta làm một giao dịch? Thế nào?”

Thẩm Tri Dao nhìn cô “Giao dịch gì?”

Trần Chi Chi: “Cô lại đây, tôi sẽ nói cho cô. Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào cô.”

Thẩm Tri Dao “Chi Chi, cô có thể chạm vào tôi sao?”

Trần Chi Chi: “…Đương nhiên không thể! Cô lại đây đi!”

Thẩm Tri Dao nhìn hai bên trái phải, chậm rãi đi về chỗ Trần Chi Chi.

Khi chỉ còn cách ba bước chân, hai người đàn ông hắc bạch vô thường từ phía sau Trần Chi Chi đột nhiên nhảy ra.

[Thẩm ca phản ứng nhanh quá! Ngầu quá đi!]

[Chị gái này trước kia học cái gì vậy? Liên Gia Tử sao?]

(*Liên Gia Tử: 1 phương ngữ của người Bắc Kinh chỉ những người luyện tập võ nghệ)

[Chết tiệt, cú đá xoay vòng này cũng ngầu quá]

[A a a a! Mẹ ơi con yêu rồi!!!]

[Chờ một chút, nằm trên mặt đất kia có phải Tiền Tôn Hạo của X đoàn?]

Thẩm Tri Dao nhìn bạch vô thường đang thở hổn hển phía đối diện “Công phu luyện chưa đủ, kỹ thuật chân cơ bản không tốt, lực đạo không chuẩn. Nhưng mà…”

Tiền Tôn Hạo: “Nhưng mà cái gì?”

Thẩm Tri Dao cười cười: “Nhưng mà để làm NPC thì đủ rồi.”

Cô vừa nói xong, một đấm thẳng vào mặt Tiền Tôn Hạo.

Tiền Tôn Hạo muốn tránh, nhưng phản ứng vẫn chậm nửa nhịp, nắm đấm mạnh mẽ đánh thẳng xuống hàm.

Khoảnh khắc Tiền Tôn Hạo ngã xuống, rốt cuộc cũng nói ra câu nghi vấn trong lòng “Cô nhìn kỹ lại xem, tôi là ai!”

Thẩm Tri Dao nhìn hắn ba giây, một cước đạp vào hắn “Không quen biết!”

Tiền Tôn Hạo trầm mặc, khuôn mặt này của hắn rất nổi bật trong đám đông đấy.

Trần Chi Chi nhìn tình huống này, lặng lẽ lùi về sau vài bước “…”

[Lời nói thương tâm nhất hôm nay chính là ‘Không quen biết’ ha ha ha…]

[Mẹ ơi con trai tôi nằm trong đội tuyển tán thủ quốc gia đó! Cứ như vậy bị người phụ nữ này đánh bại?]

[Con trai của tôi!! Thẩm Tri Dao thối tha, dám đánh con trai tôi!!!!]

[Lầu trên đừng có mắng người! Chẳng phải do Tiền Tôn Hạo nhà cô kém hơn người khác sao?]

[Thẩm ca của tôi trâu bò quá, X đoàn chính là một đám đàn ông ẻo lả, Tiền Tôn Hạo miễn cưỡng coi là ổn nhất đi.]

[Rõ ràng là con trai tôi còn chưa phát huy hết thực lực đâu? Cậu thật sự cho rằng nữ nhân này thắng rồi?]

[Đúng đúng! Con trai của chúng ta đã từng đạt huy chương đó!]

Thẩm Tri Dao nhìn hắc vô thường đang đứng yên không nhúc nhích, ngoắc ngoắc ngón tay “Cùng lên đi! Đừng lãng phí thời gian của tôi!”

Hắc vô thường nhìn thoáng qua Tiền Tôn Hạo, ho nhẹ một tiếng nói “Cái kia, đến giờ ăn cơm rồi, tôi đi trước!”

Hắn nói xong liền thực sự quay người rời đi, ngay cả chiếc mũ làm rơi trên đất cũng không nhặt, cứ thế đi rồi!!!

Thẩm Tri Dao và Trần Chi Chi nhìn nhau, trong bóng tối cũng có thể cảm nhận được sắc mặt của đối phương “? ? ? ?”

[Hắc vô thường: đánh không lại đánh không lại, trở về lãnh cơm hộp thôi!]

[Ha ha ha ha, cứ đi như vậy, không sợ bị đuổi việc sao?]

[Cười chết tôi mất, như thế cũng được? Không thể nghĩ ra được cái kịch bản này!]