Chương 13: Không nhìn rõ chữ ở giữa
Đếm ngược tầng thứ nhất kết thúc, ngoài cửa vang lên giọng nói của người truy xác “Tiền giấy mở đường, người lạ tránh ra…”
Tiếng bước chân nặng nề dần biến mất, bốn người từ trong phòng ra ngoài, vừa đi vừa nói “Cửa thứ nhất đã dọa người như vậy, các cửa tiếp theo có phải càng khủng bố hay không?”
“Thật đáng sợ, thật đáng sợ…”
Bốn người dò dẫm bước vào con đường nhỏ với chiếc đèn pin trên tay. Qua khung cửa sổ rách, một căn phòng đột nhiên phát ra tia sáng đỏ.
Thú ánh sáng ấy nháy mắt lại biến mất, khiến cho người ta nhầm tưởng ảo giác xuất hiện.
“Kẽo kẹt” Thẩm Tri Dao dẫn đầu đẩy cửa phòng, những người còn lại theo sát hai bên phía sau cô, giống như gà mẹ đang bảo hộ đàn gà con.
Đèn pin trong tay Thẩm Tri Dao đảo quanh căn phòng tối đen. Nội thất cổ kính, trên bàn trang điểm tinh mỹ có đặt một hộp trang điểm. Bên trong bày rất nhiều trâm cài, vòng tay. Đoán chừng có thể là phòng ngủ của một tiểu thư khuê các.
“Thu phong thanh, thu nguyệt minh, lạc diệp tụ hoàn tán, hàn nha tê phục kinh. Tương tư tương kiến tri hà nhật? Thử thì thử dạ nan vi tình, nhập ngã tương tư môn, tri ngã tương tư khổ…. Tảo tri như thử bán nhân tâm, hà như đương sơ mạc tương thức.”
(*Giải thích câu thơ: Gió mùa thu trong lành, trăng mùa thu sáng tỏ, lá rụng còn tụ, chim ríu rít hót vang. Chẳng biết ngày nào đã tương tư? Đêm nay em thẹn thùng bước vào cánh cửa tương tư, biết tương tư là khổ…. Sớm biết lòng người như vậy, sao trước đây còn gặp gỡ.”
Trần Chi Chi nhìn phong thư trong tay Thẩm Tri Dao “Tại sao lại thiếu 1 câu ở giữa?”
Câu phía sau ‘tri ngã tương tư khổ’, đã bị người ta dùng bút đỏ che đi.
“Cái gì ‘trường’ cái gì ‘tư’?” Lăng Tiểu Ngọc nhìn hồi lâu, chỉ có thể nhận dạng hai chữ này, còn lại đều không biết.
Điện thoại đã bị đạo diễn thu trước đó, muốn tra trên mạng là điều không thể.
Những người khác cũng không có ấn tượng với câu này, chỉ có thể xem xét xung quanh căn phòng.
Đang lúc mấy người đang dùng đèn pin tìm kiếm manh mối, tiếng khóc u oán của một người phụ nữ phía sau cửa truyền đến “Các người đều là người xấu…”
Mọi người quay đầu lại “A a a a….”
Hai nữ quỷ tóc tai bù xù không biết từ nơi nào xuất hiện trước mặt. Ba người vừa thoát khỏi đám cương thi hốt hoảng chạy ra ngoài.
Chỉ có Thẩm Tri Dao đứng yên tại chỗ, dùng ánh sáng yếu ớt từ đèn pin nghiên cứu bí mật bức thư.
Cho đến khi một trong hai nữ quỷ đi đến trước mặt cô, cô mới quay đầu lại nhìn nữ quỷ.
Nữ quỷ mặc một bộ y phục trắng, mái tóc đen dài che khuất nửa khuôn mặt. Tuy là thất khiếu chảy máu nhưng vẫn tốt so với hơn cương thi thối rữa.
Ít nhất nhìn qua cũng không có ghê tởm như vậy.
Một người một ‘quỷ’ nhìn nhau ba giây, sững sờ tại chỗ.
Ngay khi nữ quỷ chuẩn bị xoay người rời đi, một bàn tay giữ cô ấy lại.
Trong bóng tối, giọng nói Thẩm Tri Dao càng thêm trong trẻo “À xin chào, cô có thể giúp tôi một chút? Tôi không nhìn rõ câu ở giữa, phiền toái cô xem nhé. Cảm ơn!”
Nữ quỷ: ? ? ? ? ?
Đạo diễn: ? ? ? ? ?
VJ quay phim: ? ? ? ? ?
[Ha ha ha mẹ nó, cái tình tiết này tôi thật không ngờ tới được!]
[Hôm nay tạo cái nghiệt gì! Liên tiếp bị nhục nhã ha ha ha…]
[Quỷ: Cô coi tôi là cái gì. Tôn trọng một chút được không?]
[Ha ha ha chị gái nhỏ đáng yêu quá!!!]
[Không hổ là cô a, Thẩm Dao ha ha ha…]
Đại khái là lần đầu gặp người chơi như vậy, nữ quỷ sửng sốt một chút, lắc lắc đầu, nghiêm túc nói “Xin lỗi, người chơi phải tự mình giải đáp.”
Thẩm Tri Dao không cưỡng ép, chỉ lôi kéo tay áo cô ấy nói “Vậy có thể gợi ý cho tôi chút không?”
Nữ ủy muốn rút tay áo, nhưng lại phát hiện Thẩm Tri Dao thoạt nhìn yếu ớt, nhưng cô ấy lại không thể nhúc nhích được.
“Khụ… Ngay trong căn phòng này, người chơi có thể tìm thấy manh mối.”
Thẩm Tri Dao lúc này mới buông nữ quỷ ra, thả cô ấy rời đi.
Đồ đạc lớn trong phòng không có nhiều, nhưng những vật nhỏ lại rất nhiều.
Trên bàn gỗ đặt một cặp nến đã cháy một nửa. Dùng đèn phin chiếu lên, dưới đế có khắc mấy chữ nhỏ.
“Trường tương tư? Đoản tương tư? Có ý gì?”
Thẩm Tri Dao lật nốt chân đèn còn lại, một tờ giấy phía dưới lộ ra.
“Đốt ngọn nến, thu hoạch manh mối?”
Thẩm Tri Dao quay đầu nhìn VJ của mình “Anh có mang theo bật lửa không?”
VJ lắc đầu “Không có, nhưng có thể mượn của VJ Lăng lão sư.”
“Cảm ơn.” Thẩm Tri Dao đặt cây nến xuống, bên ngoài lúc này đã không còn âm thanh nào, không biết ba người kia đã đi đâu “Họ đi đâu rồi?”
VJ quay phim “Vừa nãy hai nữ ‘quỷ’ xuất hiện, các cô ấy đều chạy rồi.”
Thẩm Tri Dao “Tôi gọi họ nhé?”
VJ quay phim “Đừng, có thể sẽ gọi cả NPC tới đó.”
Thẩm Tri Dao “…Cũng đúng, tìm lửa là được rồi.”
VJ quay phim im lặng một chút rồi nói “Cô chính là thành viên có cảm giác an toàn nhất mà tôi từng quay phim.”
Thẩm Tri Dao “…”
Hai người đi một đoạn, liền nghe tiếng thét chói tai quen thuộc phát ra từ căn phòng bên trái.
Mở của phòng, Chiêu Tuyết hai tay bịt tai đang ngồi thụp xuống đất, hiển nhiên bị dọa không ít.
Bên cạnh cô ấy là một cái đầu người mô hình nằm trên đất.
Thẩm Tri Dao tiện tay cầm lấy cái đầu người, quơ quơ trước mặt Chiêu Tuyết đang run rẩy “Đều là giả thôi. Em nhìn xem, chị đem nó ném đi rồi. Chiêu Tuyết không sợ, chúng ta rời khỏi đây trước được không?”
Giọng nói của cô tuy không tính là ôn nhu, nhưng lại khiến người khác cảm thấy an tâm.
Thẩm Tri Dao kéo Chiêu Tuyết đang sợ hãi ra ngoài.
Chiêu Tuyết hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu, chậm chạp nắm lấy tay Thẩm Tri Dao “Vâng~”
Khuôn mặt tuyệt sắc Thẩm Tri Dao lộ ra nụ cười “Ngoan quá!”
Dẫn Chiêu Tuyết ra khỏi phòng, Thẩm Tri Dao nhìn quanh bốn phía “Chiêu Tuyết, em có gặp chị Tiểu Ngọc không?”
Chiêu Tuyết lắc đầu “Không có! Lúc nhìn thấy hai ‘nữ quỷ’, mọi người đều bị tách ra. Chị Tiểu Ngọc vốn ở cạnh em, nhưng sau đó một người đàn ông mặt ngựa xuất hiện phía sau chúng ta. Chị Tiểu Ngọc đang kéo em chạy đột nhiên biến mất, đèn pin trên tay em cũng rơi mất. Cứ mơ hồ giống đẩy phải một cái gì đó, sau đó chạy đến đây.”
Thẩm Tri Dao hỏi “VJ quay phim của em đâu rồi?”
Chiêu Tuyết sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại “Rõ ràng ban nãy vẫn còn…”
[Ha ha ha, cái người bị đẩy kia chính là VJ của cô a!]
[VJ của Chiêu Tuyết: Đến giờ cô ấy mới phát hiện tôi không thấy???]
[, ha ha ha …]
[Tiểu Ngọc quay đầu nhìn hai VJ quay phim đứng đằng sau, vẻ mặt không nói thành lời, ha ha ha…]
[Tôi mặc kệ, Chiêu Tuyết là vợ tôi, bộ dáng ủy khuất này đáng yêu quá!]
[Chiêu Tuyết cho anh, còn lại đều là của tôi!]
[Nào, đánh nhau đi các anh em!]