Chương 12: Lỗi của tôiBên ngoài yên lặng đến đáng sợ, Thẩm Tri Dao cầm đèn pin nhìn quanh bố cục trong phòng “Để tôi đi trước! Có ai muốn đi cùng tôi không?”
Lăng Tiểu Ngọc do dự chốc lát “Tôi đi cùng với cô!”
Thẩm Tri Dao gật đầu “Vậy cô đi phía sau tôi nhé.”
Lăng Tiểu Ngọc lên tiếng, đi theo sau Thẩm Tri Dao.
Khoảnh khắc Thẩm Tri Dao vừa mở cánh cửa, một tiếng gầm giận dữ vang vọng cả hành lang “Gàooo-------”
“A a a------”
Cả trong và ngoài phòng cùng nhau thét lên, Thẩm Tri Dao cảm thấy màng nhĩ muốn nổ tung rồi.
Hơn hai mươi cương thi mặc quan phục thời nhà Thanh đang đứng chật kín hai bên hành lang.
Bọn họ đứng im không nhúc nhích, giống như những bức tượng điêu khắc.
Mà người truy xác cầm chuông reo, không biết đã chạy đến nơi nào.
Thẩm Tri Dao dẫn đầu bước ra khỏi phòng, đi vài bước mới phản ứng lại kêu Lăng Tiểu Ngọc theo sau.
“Chúng ta thật sự phải lấy nó sao?”
Vừa nói, Lăng Tiểu Ngọc vừa vươn tay về phía tên cương thi gần cô nhất.
Nhưng ngón tay chưa kịp chạm đến phù chú, một bàn tay lạnh lẽo đã nắm lấy tay cô.
Lăng Tiểu Ngọc sợ đến ngồi bệt trên đất “A a a a a a -----”
[Ha ha ha ha, vốn đánh úp bất ngờ, không nghĩ tới lại bị người ta phản đòn]
[NPC: Bất ngờ hay không, bất ngờ hay không. Ta đã đoán được hành động của ngươi!]
[Lăng nữ thần đáng yêu quá, ha ha ha ha ha…]
Thẩm Tri Dao thấy thế vội kéo Lăng Tiểu Ngọc dậy, muốn xoay người vào phòng lại phát hiện một cương thi khác đã di chuyển.
“Gàoooo-----”
Không thể không nói, dưới ánh đèn mờ ảo, cho dù biết những cái này đều là giả nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy ghê tởm.
“Gàooooo-----” Thẩm Tri Dao trợn mắt, đột nhiên móc từ trong túi một củ tỏi ném vào cương thi “A, cái gì vậy!”
Nhân lúc này, Thẩm Tri Dao nhanh chóng gỡ bỏ phù chú trên đầu hắn.
[Ha ha ha, tuyệt vời! Có ai nhìn thấy ném ra thứ gì không?]
[Hình như là tỏi?]
[Tôi chỉ thắc mắc tại sao trong túi cô ấy lại có tỏi…]
[NPC: trong đời chưa bao giờ cạn lời như vậy! Ha ha ha…]
[Lần đầu tiên nhìn thấy có người cho cương thi ăn tỏi. Không hổ là cô a Thẩm Dao!]
Bên trong phòng, mọi người nhìn một tấm phù chú được gỡ xuống có chút phát sầu
“Mới có một cái, còn thiếu ba.”
Thẩm Tri Dao nói “Để tôi xem thử. Vừa nãy một mình tôi ra cương thi không cử động, hai người đi ra tất cả cương thi đều sẽ cử động. Có phải nếu một người đi ra sẽ dễ dàng hành động hơn không?”
Thẩm Tri Dao nói xong liền hít một hơi thật sâu mở cửa bước ra ngoài.
Vừa tiến đến, cương thi ở bên trái đã quay đầu nhìn về phía cô, sau đó lại lặng lẽ quay đầu trở lại.
Không cần nói, ai cũng biết cương thi bị ném tỏi vào đầu là ai.
Thẩm Tri Dao từ trong túi lấy ra một củ tỏi, trên mặt lộ vẻ rối rắm.
Cô mang theo hai củ tỏi, hiện tại chỉ còn một. Quả thực tiếc nha!
[Mẹ ơi, thực sự là tỏi!!!]
[Cái vẻ mặt luyến tiếc này là sao? Ha ha ha…]
[Cương thi: Cảm ơn cô =))]
[Cô gái này thực đáng yêu, tôi thành fan rồi]
Sau khi chậm rãi đi quanh hành lang, những cương thi giống như bị người làm phép đứng yên bất động.
Không biết là sợ tỏi của cô, hay là đang chờ thời điểm cô bóc phù chú mới ra tay.
Quên đi, tùy tiện chọn một người tốc chiến tốc thắng đi!
“Tách” Thẩm Tri Dao bóc một phù chú trên trán cương thi, không chờ hắn phát ra tiếng rống, bàn tay mảnh khảnh đã chộp lấy cương thi bên cạnh, đẩy nó vào cương thi kia.
Nói đến điểm này, chủ nhân của cũng rất có tâm, các cương thi được chọn đều có chiều cao giống nhau, tiếng gầm giận dữ hoàn toàn bị chặn lại bởi khuôn mặt đối diện.
[---Mẹ kiếp!!]
Trong mơ hồ, Thẩm Tri Dao giống như nghe được tiếng chửi thề!
[Cướp phù chú của người ta không nói, còn khiến người ta phải hôn người khác, thực sự chỉ có cô mới làm được! Ha ha ha ha…]
[Tiếng lòng NPC: ta làm việc dễ dàng lắm sao?]
[Đúng vậy. Tương thân tương ái ha ha ha…]
Thẩm Tri Dao không đợi hắn lao tới, xoay người nhanh chóng chạy về phòng.
“Mau mở cửa!”
Cửa phòng mở ra, Thẩm Tri Dao lập tức bước vào trong.
“Chú ý chú ý! Mỗi người chỉ có hai cơ hội. Từ lá bùa thứ ba sẽ vô hiệu. Thời gian chỉ còn 5 phút 53 giây…”
Âm thanh truyền đến từ bộ đàm mọi người. Thẩm Tri Dao không nói thành lời, mỗi người chỉ có hai cơ hội? Ông xác định quy củ này không phải mới lập vì cô chứ?”
“Tiếp theo chỉ có thể đổi người đi!” Lăng Tiểu Ngọc nói “Cho dù Dao Dao tiếp tục gỡ phù chú cũng đều vô hiệu.”
Trần Chi Chi do dự trong chốc lát “Để tôi đi! Kẻ liều lĩnh không chết đói, kẻ hèn nhát sẽ chết đói…”
Nói xong còn xoa đầu Chiêu Tuyết “Đừng sợ, chị sẽ lấy một cái cho em.”
Chiêu Tuyết là người nhỏ tuổi nhất. Mặc dù đang rất hot trên mạng, nhưng bình thường vẫn ngoan ngoãn lại lễ phép, tất cả mọi người đều thích cô.
Cánh cửa gỗ mở ra, Trần Chi Chi bước ra ngoài.
Tiếng thét chói tai cùng tiếng rống giận hòa thành một, trên mạng một trận náo nhiệt
[Ha ha ha, NPC cuối cùng cũng nhìn thấy người đi ra không phải Thẩm Dao? Bắt đầu phát uy rồi.]
[Không nghĩ tới cương thi cũng biết bắt nạt kẻ yếu ha ha ha…]
[Chi Chi thảm quá, nhưng sao tôi lại buồn cười thế này. Ha ha ha…]
[Thắc mắc chút, lá gan Chi Chi hóa ra nhỏ như vậy sao? Không phải vừa mới bước ra vẫn còn bình tĩnh à…]
[Fan cứng sáu năm, Chi Chi đối với các game kinh dị đều như vậy, ha ha ha…]
Một lúc sau, Trần Chi Chi chật vật quay trở lại.
Lăng Tiểu Ngọc ôm lấy Trần Chi Chi “Không sợ, đều là giả thôi.”
“Hu hu hu…” Trần Chi Chi “Bọn họ đều dọa tôi, không phải nói một người đi ra sẽ không có vấn đề gì sao? Hu hu hu…”
“…”
Thẩm Tri Dao tự giác giơ tay “Là lỗi của tôi.”
Chờ Lăng Tiểu Ngọc trấn an Trần Chi Chi xong, lúc này mới hỏi “Phù chú đâu?”
Trần Chi Chi cau mày “Vốn là có 2 cái, nhưng tôi khẩn trương mà tấm thứ hai bị cương thi cướp đi mất. Tôi thật sự không có dũng khí lấy thêm tấm khác.”
Chiêu Tuyết lắc đầu “Chị Chi Chi không sao đâu! Vẫn còn chút thời gian, để em đi!”
Cô hít một hơi thật sâu, vừa muốn mở cửa phòng, Thẩm Tri Dao vươn tay ngăn cô lại “Thời gian không đủ, chỉ còn 56 giây. Bùa của em, chị sẽ lấy giúp.”
“Chị Dao Dao thật tốt!” Chiêu Tuyết nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, quả thực muốn khóc mà.
Trời mới biết lá gan của cô so với Trần Chi Chi còn nhỏ hơn, chơi xong trò này muốn nửa cái mạng rồi!