Thập Niên 80 Phụng Tử Thành Hôn, Từ Kẻ Thù Thành Vợ Quản Nghiêm

Chương 10

"Cha tin hay không thì tùy, chính là nó bỏ thuốc con!" Lâm Tương Nghi nhìn Lâm Sơn, giọng đầy căm phẫn: "Đời này con với mẹ con nhà họ không đội trời chung. Họ đừng để con bắt được bất cứ điểm yếu nào, nếu không con tuyệt đối không tha cho họ đâu!"

"Còn cha, chỉ cần nghĩ kỹ xem, rốt cuộc là chọn con, hay là chọn họ mà thôi!"

Lâm Tương Nghi nói xong, ném Lâm Tuệ Tuệ xuống đất như ghê tởm rồi đi đến bể nước, múc nước rửa tay.

"Tóc của tôi! Hu hu hu.” Lâm Tuệ Tuệ sờ da đầu, không ngờ lại sờ thấy đầy máu.

"Tuệ Tuệ!" Trần Phượng Mai hét lớn.

Lâm Sơn nhìn bóng lưng kiên quyết của Lâm Tương Nghi, hai tay nắm chặt rồi thả lỏng, rồi lại nắm chặt, lý trí đang giằng xé.

Trong phút chốc, ông không biết nên tin ai.

Lâm Tương Nghi rửa tay xong, vẩy vẩy nước trên tay, nói tiếp: "Con nhất định sẽ gả cho Tạ Thanh Tiêu. Ngày mai họ sẽ đến hỏi cưới, cha liệu mà làm!"

Lâm Sơn nhìn Lâm Tương Nghi vào nhà rồi mới nhìn hai mẹ con đang ngồi dưới đất ôm nhau khóc lóc thảm thiết. Cuối cùng ánh mắt ông dừng lại trên người Lâm Tuệ Tuệ, thoáng qua một tia dò xét và nghiêm khắc: "Tuệ Tuệ, Tương Nghi nói có thật không? Con có thật sự bỏ thuốc Tương Nghi không?"

"Con không có! Cha, sao cha cũng hiểu lầm con hu hu hu hu.” Lâm Tuệ Tuệ khóc như mưa như gió.

"Ông Lâm, ông nói thế nghe có được không?" Trần Phượng Mai đột ngột quay đầu nhìn Lâm Sơn, không thể tin nổi nói: "Tuệ Tuệ là do ông nhìn nó lớn lên mà. Tính nết nó thế nào ông phải rõ nhất chứ. Bây giờ ngay cả ông cũng nghi ngờ nó! Thật là không có đạo lý mà!"

Bà ta càng nói càng nghẹn ngào: "Tương Nghi không đưa ra được bằng chứng, nói lung tung một hồi là ông tin nó rồi. Có phải muốn Tuệ Tuệ đập đầu chết mới chứng minh được trong sạch không! Hu hu hu!"

Trần Phượng Mai vừa dứt lời, Lâm Tuệ Tuệ trong lòng bà ta liền làm bộ muốn đập đầu vào tường.

Lâm Sơn bị họ nói đến mức dao động không ngừng, chỉ đành quát khẽ một tiếng: "Được rồi, tôi không thể hỏi một câu à! Tuệ Tuệ, chuyện này không phải do con làm là tốt nhất. Nhưng nếu là con..."

Trong mắt Lâm Sơn lóe lên một tia tàn nhẫn, ông quay người bỏ đi.

"Mẹ ơi hu hu hu~!" Lâm Tuệ Tuệ rúc vào lòng Trần Phượng Mai khóc rất tủi thân, "Thật sự không phải con!"

"Được được được, không phải con, mẹ tin con.” Trần Phượng Mai liên tục an ủi cô ta.

*

"Cha, mẹ!"

Làng Long Tỉnh, Tạ Thanh Tiêu về đến nhà liền gọi lớn cha mẹ.

Trong mảnh ruộng rau sau sân nhỏ, một người đàn ông trung niên đang cầm cuốc xới đất dùng chiếc khăn vắt trên vai lau mồ hôi trên mặt, nói với bà vợ đang cúi người nhặt rau bên cạnh: "A Tiêu đang gọi chúng ta phải không?"

"A Tiêu?" Bà lão nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy Tạ Thanh Tiêu gọi mình. Bà vội đáp một tiếng, đặt rau xuống, phủi phủi bụi trên tay rồi chạy vào sân: "Chúng ta ở đây, đói rồi hả? Mẹ nấu cơm ngay đây!"

"Mẹ, con không đói, con có chuyện muốn nói với mẹ!" Tạ Thanh Tiêu đi tới.

"Chuyện gì thế?" Mẹ Tạ lau mồ hôi trên trán: "Thiếu tiền à? Đợi đấy, mẹ đi lấy cho con!"

Nói rồi, bà định vào nhà lấy tiền.

"Không phải chuyện này.” Tạ Thanh Tiêu đi thẳng vào vấn đề: "Con sắp kết hôn rồi. Ngày mai mẹ với cha đến nhà cô ấy hỏi cưới đi!"

Mẹ Tạ loạng choạng suýt ngã, không thể tin nổi hỏi: "Con nói gì?"

Tạ Thanh Tiêu: "Con nói con sắp kết hôn!"

Mẹ Tạ mở to mắt.

Tuổi của Tạ Thanh Tiêu không lớn nhưng cũng không còn nhỏ. Hiện tại có không ít người bằng tuổi anh đã tính chuyện cưới xin rồi, người nào sớm thì đã có con.