Thập Niên 80 Phụng Tử Thành Hôn, Từ Kẻ Thù Thành Vợ Quản Nghiêm

Chương 9

Lâm Tương Nghi có hơi oán trách Lâm Sơn. Từ khi mẹ con Trần Phượng Mai đến nhà, Lâm Sơn như biến thành người khác. Ông luôn bênh vực Trần Phượng Mai và Lâm Tuệ Tuệ. Bất kể họ nói gì ông cũng tin.

Còn đối với cô thì đủ kiểu ngứa mắt.

Lòng cô đã nguội lạnh từ lâu.

Ba ngày trước, cô mơ thấy tình tiết trong sách. Ở giai đoạn sau, vì tin tức chưa chồng mà có con bị lan ra ngoài, cô bị mọi người chế nhạo chửi rủa. Ngay cả ông bà nội và các chú thím cũng bị kinh động, khuyên cha cô đuổi cô ra khỏi nhà.

Cha cô vừa giận vừa tiếc vì cô không nên người, nhưng vẫn kiên quyết giữ cô ở lại.

Cô cảm động vì trong lòng ông vẫn có người con gái này. Nhưng tại sao ông lại tin tưởng và thiên vị mẹ con Trần Phượng Mai, Lâm Tuệ Tuệ đến thế?

Trước mặt mẹ con họ, ngay cả con gái ruột như cô cũng phải nhường bước sao?

Nếu họ là người tốt thì thôi đi, đằng này họ đều không tốt.

Mắt ông chắc chắn bị mù rồi!

Lâm Sơn thấy Lâm Tương Nghi không nói gì nên quay đầu đi vào bếp. Ông hùng hổ cầm một con dao thái rau ra: "Nhà thằng đó ở đâu? Dám bắt nạt con gái cha, cha…"

"Đủ rồi!" Lâm Tương Nghi quát lên: "Tạ Thanh Tiêu người ta không sai, là anh ấy cứu con! Cha, cha đang giả ngốc đấy à? Bây giờ con đang nói chuyện Lâm Tuệ Tuệ bỏ thuốc con! Cha thấy không phải là Lâm Tuệ Tuệ làm đúng không?"

Lâm Sơn lập tức như quả bóng bay bị xì hơi, nhíu mày nhìn Lâm Tương Nghi.

Ông đương nhiên không tin.

Đứa trẻ Tuệ Tuệ này là do ông nhìn nó lớn lên. Ông hiểu tính nết của nó, rất hiền lành hòa nhã. Sao nó có thể độc ác đến mức làm ra chuyện bỏ thuốc Tương Nghi được?

"Tương Nghi, con có hiểu lầm gì không? Hay là con có bằng chứng gì?" Đôi mắt sâu thẳm đυ.c ngầu của Lâm Sơn lướt qua Lâm Tuệ Tuệ, nghiêm giọng nói: "Nếu thật sự là nó làm, dù con không nói, cha cũng nhất định sẽ không để nó nhởn nhơ!"

"Cha! Không phải con! Sao con có thể làm chuyện hại chị được chứ?" Lâm Tuệ Tuệ hoảng hốt khóc rống lên: "Chị ơi, sao chị có thể vu oan cho em như vậy?"

"Đúng vậy, chắc chắn có hiểu lầm gì đó? Tuệ Tuệ không thể nào làm chuyện như vậy được.” Trần Phượng Mai vội vàng nói đỡ, mặt mày khổ sở nhìn Lâm Tương Nghi: "Tương Nghi, dì biết con trước nay không thích dì, cũng không thích Tuệ Tuệ. Mấy chuyện nhỏ nhặt gây sự trước kia thì thôi đi. Chuyện này là phạm pháp đó. Con dù không thích chúng ta thế nào cũng không thể bôi nhọ Tuệ Tuệ như vậy được!"

Lâm Sơn nghe vậy, hơi động lòng.

Phượng Mai nói đúng. Tương Nghi trước nay không thích bà ấy và Tuệ Tuệ. Trước đây không biết đã làm bao nhiêu chuyện vu khống mẹ con bà ấy rồi. Chẳng lẽ lần này cũng vậy?

Lâm Tương Nghi nhìn dáng vẻ của Lâm Sơn là biết Trần Phượng Mai lại châm ngòi thành công rồi. Cô hất cằm, cười lạnh nói: "Phải, con không có bằng chứng!"

Nếu không phải mơ thấy kiếp trước, cô cũng không biết là Lâm Tuệ Tuệ bỏ thuốc mình. Trong tiểu thuyết cũng không nói Lâm Tuệ Tuệ bỏ thuốc cô thế nào, chỉ nhắc qua loa. Cô làm sao có bằng chứng được?

Trần Phượng Mai và Lâm Tuệ Tuệ nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đặc biệt là Lâm Tuệ Tuệ.

Cô ta đã nói rồi mà, cô ta làm kín đáo như vậy, Lâm Tương Nghi làm sao nắm được thóp của cô ta? Nhưng làm sao Lâm Tương Nghi biết là cô ta bỏ thuốc?

"Nhưng!" Lâm Tương Nghi cụp mắt nhìn Lâm Tuệ Tuệ, túm tóc cô ta giật mạnh lần nữa khiến Lâm Tuệ Tuệ đau đớn hét lên á.