Thập Niên 80 Phụng Tử Thành Hôn, Từ Kẻ Thù Thành Vợ Quản Nghiêm

Chương 11

Hơn nữa, tính tình Tạ Thanh Tiêu trước giờ không ổn định. Vì vậy từ khi Tạ Thanh Tiêu nghỉ học, mẹ Tạ đã có ý nghĩ này. Bà cho rằng có lẽ Tạ Thanh Tiêu kết hôn, có vợ có con rồi thì tính tình sẽ ổn định hơn.

Tạ Thanh Tiêu trông ưa nhìn, từ nhỏ đã không thiếu con gái thích. Nhưng mẹ Tạ quan sát rất lâu cũng không thấy bên cạnh Tạ Thanh Tiêu có cô gái nào thân thiết. Bà cũng từng nói bóng nói gió mấy lần nhưng lần nào Tạ Thanh Tiêu cũng nói không muốn yêu đương.

Bà muốn tìm bà mối xem mắt cho anh, anh cũng không đi. Bị ép quá, anh còn nói cả đời này sẽ không kết hôn.

Mẹ Tạ tức muốn chết. Nhưng Tạ Thanh Tiêu từ nhỏ đã do bà nội nuôi lớn, hoàn toàn không nghe lời bà như mấy anh chị của anh. Tính tình lại ngang bướng, bà mắng không được đánh cũng không xong.

Sao đột nhiên lại đòi kết hôn?

"A Tiêu, con không đùa đấy chứ?" Mẹ Tạ hỏi.

"Con đùa làm gì?" Tạ Thanh Tiêu nhíu mày: "Con nói thật, càng nhanh càng tốt."

Mẹ Tạ và cha Tạ vác cuốc về nhìn nhau.

"Cô gái đó là người ở đâu? Tên gì?" Cha Tạ trầm giọng hỏi.

"Nhà cô ấy ở huyện, tên Lâm Tương Nghi, là bạn học cấp ba của con.” Tạ Thanh Tiêu nói rõ. Sợ cha mẹ không đồng ý, anh nói thật lòng: "Con rất thích cô ấy. Đời này con chỉ cưới cô ấy thôi."

"Này, con cái đứa này, sao lại nói thế?" Mẹ Tạ vội nói.

"Cha mẹ yên tâm, cô ấy là một cô gái tốt. Làm con dâu của cha mẹ tuyệt đối sẽ không làm cha mẹ thất vọng đâu! Mắt nhìn của con, cha mẹ cứ yên tâm.” Tạ Thanh Tiêu nói.

Chính vì là mắt nhìn của con, nên chúng ta mới không tin!

Cha mẹ Tạ thầm nghĩ.

Tạ Thanh Tiêu là con trai họ. Trước mặt người ngoài, họ đều bênh vực anh. Nhưng trong lòng họ biết rõ, Tạ Thanh Tiêu bị bà nội nuông chiều hư rồi.

Làm việc tùy hứng, rất bướng bỉnh, chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả.

Điều này khiến họ làm sao tin được mắt nhìn của anh?

Nhưng anh chịu kết hôn cũng là chuyện tốt.

"Nhưng ngày mai đã đi hỏi cưới, có gấp quá không?" Mẹ Tạ vẫn cảm thấy quá đột ngột. Trước đây chưa từng nghe nói gì, đột nhiên đòi kết hôn, hỏi cưới lại gấp gáp như vậy, không có chút thời gian chuẩn bị nào.

"Đúng là hơi gấp.” Tạ Thanh Tiêu nói: "Nhưng nếu con không nhanh tay một chút, con sợ cô ấy bị người khác cướp mất."

"Cô gái đó đắt hàng thế cơ à?" Mẹ Tạ lập tức bị chuyển hướng chú ý.

"Vâng ạ.” Tạ Thanh Tiêu rất thẳng thắn: "Con mong chờ cô ấy rất lâu rồi, cô ấy mới đồng ý với con!"

Mẹ Tạ nghe vậy, sốt ruột: "Nhưng đồ hỏi cưới còn chưa chuẩn bị gì cả."

"Cần chuẩn bị gì ạ?" Tạ Thanh Tiêu vội nói: "Con đi chuẩn bị! Đảm bảo chuẩn bị đầy đủ!"

Mẹ Tạ nghẹn lời. Bà xem như đã nhìn ra rồi. Con trai bà đúng là không nói dối. Anh thật sự rất gấp, sợ muộn một chút là cô gái kia không gả cho anh nữa.

"Hỏi cưới không thể đi tay không được. Ít nhất cũng phải mang theo ít thịt lợn, hoa quả, bánh kẹo gì đó. Còn tiền thách cưới nữa chứ, không phải chuẩn bị sẵn sao?"

"Vậy thì đơn giản! Nhà cô ấy ở huyện lỵ. Thịt lợn bánh kẹo chúng ta đến huyện mua sau. Còn tiền thách cưới, con có đây!"

"Con có tiền?" Mẹ Tạ kinh ngạc. Tạ Thanh Tiêu nghỉ học đã hai năm rồi, cũng không tìm được công việc gì đàng hoàng. Mỗi ngày đều lông bông ngoài đường với đám bạn bè xấu.

Đương nhiên, anh không xin tiền gia đình, họ cho tiền anh cũng không lấy.