Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 7

Chương 7
Chap 7 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Đúng như lời Bảo nói. Sáng hôm sau cậu ta đến bệnh viện khi mẹ con nó đang ăn cháo. Chú Quyết cũng đi cùng. Sau khi mẹ nó ăn cháo xong thì được bác sĩ đưa đi . nó và Bảo lại ngồi chờ.

-này... từ mai chúng ta lại tiếp tục học võ

-nhưng mẹ tôi đang ốm.

-học 1 lúc buổi chiều

-nhưng....

-ko nhưng....rồi một ngày cậu sẽ hiểu, vì sao tôi lại bắt cậu học võ.

-tôi cũng ko nghĩ đến chuyện trả thù nữa, giờ phải lo cho mẹ.

-uh...

Cậu ta ngồi trầm ngâm nhìn về phía xa. Trông có vẻ rất suy tư và người lớn nữa

-chi Lê.

-ơi

-tôi muốn hỏi...

Ngập ngừng

-hỏi chuyện gì?

-về bố cậu, cậu có biết ông ấy ở đâu không?

Hai ngày, hai người hỏi, đôi mắt nó tròn xoe nhìn Bảo rồi đôi ni kéo xuống. Chỉ 1 từ " Bố " thôi mà sa sỉ , mà quý giá đến như vậy. nhưng mà tiếc rằng nó chẳng có được cái thứ quý giá ấy.

-tôi ko có bố.

-thế mẹ cậu có bao giờ nhắc đến bố cậu không

Nó ngồi im kéo về tất cả các dữ liệu tuổi thơ... nhưng hình như không có... mà đúng hơn là chưa bao giờ. Từ trước đến giờ cũng ko thấy người đàn ông nào ngoài những người hàng xóm đến nhà nó cả. Cuộc sống chỉ vỏn vẹn có 2 mẹ con nó mà thôi.

-tôi ko có bố

Nó nhắc lại. Bảo ngồi im nhìn nó 1 hồi sau đó lại nhìn đi xa xăm.

-vậy cậu có họ hàng gì không?

-họ hàng....?

-.......

-không

Nó chẳng có họ hàng gì cả. Từ bé nó đã sống ở đây với những người hàng xóm này. có chẳng chỉ có cô Đào. Là người cùng quê mẹ nó , giờ thỉnh thoảng qua chơi với mẹ con nó,còn đâu nó cũng chẳng biết ai là người thân người nhà của mình. Nó lơ ngơ

-sao cậu lại hỏi tôi như thế?

-không có gì.

Hai đứa nhí nháu bên nhau cho đến khi mẹ nó được đưa ra. chú Quyết thì vẫn còn ở trong đó. Nó thấy mẹ nó nằm im trên giường nó nắm lấy tay mẹ động viên.

-mẹ... không sao đâu. Bác sĩ bảo mẹ sẽ khỏi.

Nó quay lại nhìn bảo cười 1 cái thật tươi, còn cậu ta chỉ cười gượng. Nó còn quá nhỏ để hiểu hết biểu tình ấy cho nên vẫn cứ hồn nhiên nắm tay mẹ kể nể.

Đến lúc chú Quyết đi ra , chú đứng bên giường nhìn hai mẹ con nó. Chú không nói thêm điều gì, chỉ rủ Bảo đi ra ngoài có việc gì đó. Nó cũng không bận tâm cho lắm. Giờ này nó chỉ nghĩ rằng mẹ nó sắp khỏi rồi. nó mừng lắm.

Sáng hôm sau, bác sĩ vào khám lại cho mẹ nó rồi kê cho 1 đống thuốc và cho mẹ nó được ra viện.

Nó sung sướиɠ reo vang lên 1 góc phòng

-có phải mẹ cháu khỏi rồi phải không ạ?

-uh

Bác sĩ nhìn nó cố nở nụ cười, còn cả phòng cũng nhìn nó bằng ánh mắt thương cảm.

-thế là chỉ cần uống hết chỗ thuốc này là mẹ cháu khỏi đúng không?

-uh

Bac sĩ cũng chỉ biết gật đầu. Nó nắm lấy tay mẹ.

-mẹ ơi, mẹ chịu khó uống hết chỗ thuốc này là khỏi đấy mẹ ạ.

Nó hớn ha hớn hở dọn dẹp đồ đạc vào trong túi. Chú Quyết bế mẹ nó vào xe rồi đưa trở về nhà. Trước khi đi khỏi nhà nó, chú quay lại đưa cho nó 1 ít tiền.

-cầm lấy cái này, mẹ cháu thích ăn gì thì mua cho mẹ cháu ăn.

Nó đứng im nhìn nắm tiền của chú. Không được , mẹ nó dặn không được lấy tiền của bất cứ ai, nó đã chót lấy tiền của Bảo rồi, nó nợ bảo tiền rồi, không thể nợ thêm chú Quyết được. Nó lắc đầu

-cháu có tiền bảo đưa rồi. cháu không lấy đâu.

Chú Quyết rúi tiền vào tay nó rồi quay đi

-chú biếu mẹ cháu chứ không biếu cháu đâu mà lo.

-nhưng mà mẹ cháu bảo không đc nhận tiền của ai.

-đấy là lúc khỏe thôi còn lúc yếu thì vẫn nhận được.

-cháu sợ sẽ không cos tiền trả chú.

-cầm lấy đi, cháu là bạn của Bảo thì cũng là cháu của chú. Đừng lo gì cả nhé. Chú về đây

Chú quay đi còn nó ở lại với nắm tiền đó trong tay. Trong túi nó vẫn còn tiền Bảo đưa. Khá nhiều, đủ cho mẹ con nó sống được cả tháng ý chứ. Nó quay vào bên trong don dẹp nhà cửa. Nhà nó đúng là khu ổ chuột rồi, mẹ nó đã tích cop bao nhiêu vỏ bìa, lon bia , tất cả những thứ gì có thể bán được ra tiền. Sở dĩ mẹ nó làm như vậy vì mẹ nó bảo đến đầu năm học sẽ bán đi lấy tiền đóng học cho nó. Giờ này, những thứ đồ này có thể là thứ để mẹ con nó sống qua ngày, ước mơ đi học có lẽ còn chưa được tính đến.

Sáng hôm sau nó vẫn dậy sớm đi chợ nấu cơm cho mẹ, giờ mẹ nó không ăn được nhiều. Cơm cũng nấu nát gần như cháo mới có thể nuốt được, mẹ nó cố ngồi dậy để đi lại.

-Chi :Lê mấy giờ rồi.

Nó ngó sang nhà bên cạnh

-gần 7 giờ rồi mẹ ạ

-con đi học đi, nghỉ học mấy hôm nay rồi

-con đi học thì ai ở nhà trông mẹ.

-mẹ không sao đâu. Mẹ đi lại được rồi đây này

Nó quay sang nhìn mẹ nó đi lại 1 cách chậm chạp cũng thấy vui mừng. Nó đứng lên vào bên trong soạn sách vở rồi mang đi, ra đến cửa nó quay lại nhìn mẹ 1 lần rồi dặn dò.

-mẹ cứ lên giường nghỉ ngơi đi., con học xong sẽ về ngay.

Mẹ nó cười gật đầu.

Giống như mọi lần. Nó đến lớp 1 cách chăm chỉ va sau khi tan học thì về nhà 1 cách nhanh chóng. Hôm nay trong nhà có tiếng ồn hơn mọi ngày. Nó bước đến cửa nghe tiếng lạch cạch của bát đũa và xoong chảo, nó mừng thầm, chắc mẹ nó đang nấu cơm cho nó ăn đây. Nhưng không, người đang hi hoay với cái bếp là... Bảo. Nhìn cậu ta tay chân mặt mũi lem nhem khiến nó phát phì cười. với cái nắng hè chói chang này việc nấu bếp quả là ko khác gì ngồi trong lò lửa. nó thấy cậu ta nhễ nhại mồ hôi, đã vậy tay đầy nhọ đen mà cứ quết ra đầy mặt trông giống ông Bao Công trong phim Bao chửng quá. Nó cứ thế ôm bụng cười lăn cười bò

-cười cái gì?

Cậu ta thấy nó như vậy có vẻ hậm hực.

-nhìn cậu kìa, giống râu con mèo rồi đấy.

-kệ tôi. Cậu không mau cất đồ đi rồi vào phụ tôi nấu cơm chứ.

Nó tủm tỉm rồi chạy vào nhà thay bộ quần áo cộc. Mẹ nó đang ngồi trên giường dựa lưng vào tường. Dường như mẹ nó cũng ko còn nhiều sức lực như mấy hôm trước nữa.

-mẹ...

-con vào nấu cơm cho Bảo đi. nó chắc không biết nấu đâu

-vâng

Nó chạy ngay vào bếp. 1 khung cảnh phải nói là tan hoang hay bừa bộn đây. Mọi thứ trong bếp lộn xộn, củi thì không cháy nổi và nước thì vung vãi khắp nơi.

-cậu đang làm cái gì thế hả?

-tôi luộc thịt và rau

-cậu phải luộc chín thịt rồi vớt ra sau đó mới cho rau vào chứ. Như thế này thì thịt chưa chín rau đã nát rồi.

Nó cau mày quát cậu ta, còn cậu ta đứng đó gãi đầu chống chế

-cậu nên thấy vinh dự vì đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn đấy.

-vâng... đc ăn món ăn như cám lợn của cậu thì có.

-này... nói cái gì thế

Nó bị 1 cái củi gõ ngay vào đầu. Đấy làm cậu ta không hài lòng cái là bị cậu ta cho 1 trưởng luôn. Ns xoa đầu rồi cau mày quát thêm.

-Cậu đi ra kia đi để cho tôi làm.

Cậu ta quay đi còn nó hi hoay xử lý cái đống rau nát đang sôi trong nồi. cậu ta cứ đi ra đi vào chốc lại nói đi nói lại 1 câu khiến nó thấy phát bực

-có cần tôi giúp gì không?

-cậu vào dọn chỗ để ăn cơm đi cho tôi nhờ.

-thế hả. Nhanh lên tôi đói rồi

-cậu là cái đồ tham ăn.

Cậu ta cười cười.

-kệ

Đến lúc hai đứa dọn cơm xong nó mới thấy cậu ta đã rửa mặt sạch sẽ mọi thứ trong nhà cũng được thu dọn gọn gàng. Có lẽ cậu ta đã làm thế từ lâu rồi

-này... hôm nay cậu k đi học hả.?

-tôi á. Có người học hộ tôi rồi

-học hộ?

Nó bĩu môi như không tin

-thật mà.cái mỏ cậu trông điêu lắm.

Nó thụt ngay cái môi mím lại. còn cậu ta bật cười.

-Cô giáo đâu cần tôi đến lớp. Cuối năm vẫn lên lớp đều mà.

-nhà cậu giàu nên mới thế

-đừng có nói giàu nghèo ở đây.

Câu ta cau mày.

-thì chả thế, cậu có nhà đẹp, xe đẹp, lại còn rất nhiều tiền thì ko giàu thì là gì.

-đấy là của bố tôi và ông nội tôi chứ đâu phải của tôi.

-của bố cậu sau này cũng là của cậu.

-cái đó tôi k cần tôi muốn tự mình làm ra tiền vẫn hay hơn

-cậu thì làm gì được ra tiền cơ chứ.

-này đừng có mà coi thường người khác như thế.

-tôi k coi thường nhưng cậu cứ suốt ngày chạy nhông ngoài đường thế này thì làm cái gì ra tiền.

-thế cứ ngồi 1 chỗ là kiếm đc tiền à. Cậu đã kiếm được bao nhiêu rồi.

-không nhiều nhưng còn hơn cậu.

-thật không?

-thật

-được rồi. nếu tôi kiếm tiền nhanh hơn cậu thì cậu mất cái gì.?

-cái gì cũng mất, cậu thích cái gì tôi cho cậu hết đấy

-được rồi...

Cậu ta nói giọng chắc nịch

-chốc ăn cơm xong cậu viết vào giấy đấy nhé. Đừng có mà nuốt lời.

-được rồi. đừng có mà lo

Hai đứa rẩu mỏ tranh cãi nhau chí chóe. Cho đến khi me nó phải lên tiếng

-các con ăn cơm đi. nói nhiều quá

Hai đứa nó nhìn nhau tự nhiên bật cười. rồi cúi xuống ăn , bữa cơm hôm nay Bảo mua khá nhiều thịt. Nó ko dám gắp nhiều còn phải để dành chiều cho mẹ nó ăn.

-Bảo, cháu lớn hơn Chi Lê nên cháu bảo ban em nó cho bác nhé.

Cậu ta đang và miếng cơm vào miệng tự nhiên dừng dũa nhìn mẹ nó. Đôi mắt ánh lên tia bất ngờ

-bác....

-bác biết rồi.... cháu ăn đi, khi khác bác cháu mình nói chuyện

Nó ngồi nghe hai người nói mà chả hiểu chuyện gì. Đôi mắt mở to hết nhìn mẹ lại đến nhìn cậu ta

-ăn nhanh lên nhìn cái gì mà nhìn

-kệ tôi

-Cậu không ăn nhanh là tôi ăn hết đấy.

Cậu ta và lấy và để khiến nó cũng quên cả chuyện vừa xong. Nó cúi xuống ăn mới sực nhớ ra 1 chuyện

-này, chiều nay cô Yến bảo tôi sang bưng chè cho cô ấy buổi chiều đấy, chắc ko tập được với cậu đâu.

-không chiều thì để tối.

-tối cậu cũng đến á

-uh... đến thì sao

-ko sao...

-cậu lại bày trò lười phải không

-không... không có

-Chi Lê. Bảo lớn rồi, giờ con phải nghe lời anh.

-con phải gọi cậu ấy là anh á.

-ko nhất thiết, nhưng mẹ nghĩ, những lúc không có mẹ bên cạnh, thì con phải nghe lời cậu ấy. nhất định phải nghe lời rõ chưa?

-con có mẹ mà, con nghe lời mẹ.

Nó cười , còn cậu ta cúi xuống, nhưng có lẽ cũng ko thể và nổi miếng cơm. Nó còn ngây thơ quá chưa hiểu hết những gì sắp xảy ra với cuộc đời mình. Sóng gió đang chờ nó ở phía trước.