Chương 6
Chap 6 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGSáng nay nó ngồi trên đầu giường nhìn mẹ nó ngủ mệt mỏi, mẹ nó quả thật càng ngày càng mệt mỏi nhiều hơn , nó lo lắm.
-mẹ... mẹ dậy hai mẹ con mình tới bệnh viện khám nhé.
-mẹ không sao.
-mẹ, phải khám bác sĩ chứ, mẹ ốm lắm rồi.
-mẹ đã nói con mấy hôm nay là mẹ ko sao rồi cơ mà.
Nó gật đầu , vì nó cũng ko dám nói nhiều. Mấy hôm từ ngày mẹ nó phải vào viện cấp cứu tới giờ , ngày nào nó cũng nói những câu đó và cũng nhận đc những câu trả lời y như vậy.
Nó ngồi thu dọn cái mớ bòng bong hôm vừa rồi mọi người đã nhặt nhạnh vào giúp nó. Xếp thêm cả mấy cái cốc chén mà mấy chiều nay ở nhà nó chạy đi xin được, cũng tạm tạm, nhưng tai hại có cái phích nước nóng thì hỏng mất rồi, giờ lấy đâu ra tiền mà mua mấy chục nghìn cái phích bây giờ.
Có tiếng lạch cạch sau lưng nó, nó không ngẩng lên mà nói vọng lên.
-mẹ cứ nằm nghỉ đi, con sẽ tự dọn được.
-.....
-mẹ cứ nằm đi, chốc con nấu cơm cũng được
-.....
Nó không thấy phía sau đáp lại lời nói nên mới quay lưng lại. bóng dáng sừng sững đứng khuất hết ánh sáng của cái cửa tồi tàn.
-cậu đến từ bao giờ đấy?
-1 lúc
-thế sao tôi hỏi cậu ko trả lời
-tôi tưởng cậu nói chuyện với mẹ cậu
-tôi tưởng cậu là mẹ tôi.
-tưởng với chả tượng, thế bác bị sao à?
-mẹ tôi bị ốm
Giọng nói nó trầm xuống, hai mắt nó cũng vì thế mà rưng rưng nghẹn ngào
-ốm là sao?
-ốm là ốm chứ sao hỏi dốt thế.
-này... mình chưa khôn nên đừng bào người khác dốt.
-cậu hỏi thế.....
-hỏi gì thì hỏi nhưng ko đc phép nói người khác dốt, rõ chưa
Khuôn mặt cậu ta nghiêm túc vô cùng, trông lại rất chi là khó tính và tiện thể là khó ưa. Nó im lặng còn cậu ta bước vào bên trong nhà
Nhà nó mấy hôm nay không được dọn dẹp nên rất bừa bộn. Cậu ta bước qua đống đồ lủng củng đến bên giường mẹ nhìn một hồi.
-bác bị ốm nặng vậy à?
-uh
Nó lại rưng rưng. Mẹ nó nằm co ro trên cái giường cũ. Mẹ nó bị sốt rồi. nó chỉ biết chờm nước nóng giống như mẹ nó hay làm mỗi khi nó bị sốt thôi.
-cho đi khám bác sĩ chưa?
-hôm nọ mẹ tôi bị ngất đưa đến bệnh viện nhưng mà.....
Nó nghĩ đến chuyện đó mà ấm ức đến nỗi không nói nổi thành lời. nó nghẹn ngào trong cổ họng, muốn thốt lên lời mà ko thốt được, thay vào đó là nước mắt nó cứ thế tràn ra.
-sao mà phải khóc.
-......
hít vào thở ra, hít vào thở ra
-thôi... ko sao... có tôi ở đây rồi....
Bảo vỗ vai nó còn nó thều thào.
-cậu đi đâu mấy hôm nay ko thấy. tôi chỉ có một mình, mẹ tôi ốm lắm.... bác sĩ bảo tôi ko có tiền thì về... ko khám cho....
Nó nói được nên cứ tuôn ra một tràng nói và 1 đống nước mắt. Nó sụt sịt không ngừng....Bảo nhìn nó rồi suy nghĩ một hồi, mãi sau cậu ta bước ra cửa đi thẳng mà chẳng nói câu gì khiếnnó bước theo, nó gào lên sau lưng cậu ta
-cậu đi đâu....
-.....
-bảo... chả nhẽ cậu thấy mẹ tôi như vậy cũng bỏ mặc nốt hay sao....huhu
Nó ngồi xuống khóc òa lên trước cửa nhà. Nó không biết phải làm gì... cái quan trọng nữa là nó không có tiền, mẹ ơi.... nó thương mẹ lắm nhưng nó không có tiền... nó lại khóc....
Bảo bước đi nhanh mà ko quay lại nhìn nó lấy một lần, giữa cái nắng hè chói chang như thiêu như đốt... cuộc đời nó chưa bao giờ lại rối ren như lúc này.
Nhưng tất cả mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Tới đầu giờ chiều khi nó đang ngồi bóp chân cho mẹ nó thì lại có tiếng lạch cạch xuất hiện, nó ngẩng lên nhìn người đàn ông lạ hoắc, cao lớn đứng trước cửa nhà. Nó ngơ ra không hiểu ông ta đến đây là có lý do gì.
-chú... chú
Nó chưa kịp nói thêm thì Bảo đã bước vào.
-cô ấy đây. Chú đưa cô ấy đi viện giúp cháu.
Người đàn ông tiến lại gần cái giường của mẹ con nó. Nói thật là nó cũng thấy rất ngại vì ngồi nhà đã tuềnh toàng rồi nhưng đồ đạc lại rất bừa bộn. Người đàn ông tiến dần đến bên cạnh nhìn mẹ con nó một hồi
-anh là ai?
Mẹ nó quay ra thều thào mấy câu yếu ớt.
-chú là?.....
-đừng lo... đây là chú Quyết... là chú tôi
Bảo trấn an tinh thần mẹ con nó, rồi tiến lại nâng đầu mẹ nó lên. Chú quyết cao to nên chỉ cần một cái nhấc đã nhấc bổng mẹ nó lên, giờ mẹ nó như cái cây rau héo nằm rũ trên tay chú. Nó nhìn mẹ rồi nhìn bảo đôi mắt rưng rưng xúc động và vui sướиɠ.
-Bảo... có phải mẹ tôi được cứu rồi phải không?
-ừ... đừng lo. Rồi mẹ cậu sẽ khỏi
Bảo nói mẹ nó sẽ khỏi đấy. nó phấn khởi tung tăng bước theo Bảo ra ngoài.
-ô tô?
Nó tron xoe đôi mắt nhìn cái ô tô trước cửa. Cậu ta đến đây bằng ô tô? Và mẹ nó đang được chú Quyết đặt vào ghế xe.
-cậu nhanh vào ngồi đỡ mẹ cậu đi
-ơ....
Nó ngơ ra mấy giây rồi giật mình
-à... ờ....
Nó chạy lại đỡ mẹ nằm lên đùi, tất cả mọi người đã vào xe, chú Quyết nổ máy. Nó đang được ngồi ô tô. Lại là loại 4 chỗ đấy. lần đầu tiên trong cuộc đời. đúng là ô tô có khác, thoáng cái đã đến bệnh viện. Chú quyết laị bế mẹ nó vào bên trong. Không như lần trước... lần này có Bảo và chs Quyết mẹ nó được các bác sĩ chăm sóc rất tận tình, mẹ nó được đưa lên cái giường có bánh xe và đẩy vào một căn phòng sạch sẽ, nó và Bảo đứng bên cạnh nhìn mẹ , còn chú Quyết đi ra ngoài theo bác sĩ.
-họ đang làm gì vậy?
-họ đang làm thủ tục cho mẹ cậu đi khám.
-mẹ tôi sẽ được chữa khỏi chứ?
-uh... đừng lo....
Bảo nhìn nó bằng ánh mắt tự tin. Cậu ta là như vậy... luôn là một người sẵn sàng bảo vẹ cho nó. Nó thấy thế cũng thấy rất ấm lòng.
Một lúc sau bác sĩ bước ra cạnh mẹ nó. Lần này không như lần trước, các bác sĩ có vẻ rất niềm nở. Họ nói với nhau những từ ngữ mà nó chưa hiểu rồi sau đó đẩy mẹ nó khỏi chỗ nó và Bảo.
-ơ... mẹ .....
Bảo nắm tay nó kéo lại ,đôi mắt cậu ta cũng nhìn theo
-bác sĩ họ sẽ khám cho mẹ cậu. Chúng ta ngồi đây chờ thôi. Có chú Quyết lo rồi.
Nó nhìn Bảo lần nữa, trong thâm tâm .. sự sợ hãi cũng được vơi đi phần nào. Có bảo ở đây rồi.... nó không còn phải lo lắng nưã.
Nó ngồi im 1 lúc rồi mới nhớ ra hỏi
-này... mấy hôm nay cậu đi đâu mà không đến
-tôi có việc bận.
-cậu thì có việc gì ngoài việc đi chơi.
-đi chơi?....
Cậu ta nhoẻn miệng cười, cậu ta cười trông rất ngố. Nhìn cái vẻ bề ngoài trẻ con nhưng bên trong tâm hồn cậu ta giống như 1 ông cụ già khó tính vậy, nhưng ông cụ già này khiến nó thấy rất an toàn
-cười cái gì vậy.
-cậu biết cái gì mà nói, ko chấp chứ sao
-ko chấp cái gì?
-cái đồ trẻ con
-cậu bảo ai là trẻ con.
-thì cậu chứ ai đồ trẻ con
-cậu là trẻ con thì có nhìn lại mình đi
Tiếng nó lanh lảnh 1 góc hành lang bệnh viện khiến mấy cô chú phải nhắc nhở.
-đấy... đây là nơi công cộng... đừng nó mà gào lên như thế.
-nhưng mà cậu.....
-đừng có nhưng mà
-cậu trêu tôi trước
-thôi được rồi... ko chấp cậu được chưa?
Nó hậm hực lườm còn cậu ta thản nhiên quay đi. Hai đứa ngồi cả buổi chiều chờ đợi... cho đến khi chú quyết đi ra.
-Bác sĩ bảo ngày mai mới có kết quả cuối cùng, giờ mẹ cháu nhập viện rồi, cháu ở lại với mẹ, chú và Bảo về trước.
Nó ngơ ngác chưa hiểu gì thì Bảo đứng lên dắt tay nó đi về phía phòng của mẹ nó đang nằm. Mẹ nó được mặc bộ quần áo kẻ bệnh nhân trông sạch sẽ lắm, mẹ nó cũng đang ngủ rất ngon lành. Mọi thứ dường như đã bình yên rồi thì phải. Bảo rút mấy tờ tiền trong túi đưa cho nó.
-cậu ở lại đây, 2 mẹ con đói thì mua cái gì mà ăn. Nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng lo gì cả
Nó nhìn vào nắm tiền bảo đưa, đối với nó số tiền này là nhiều lắm ý, nó cảm kích... nó biết mình mang ơn cậu ấy rất nhiều nhưng mà giờ này... nó không thể không nhận số tiền này được....
-cảm ơn cậu, camr ơn chú
-ko sao. Chú về đây,.... bảo về thôi. Bố cháu sắp về rồi
Hai chú cháu quay đi nhưng Bảo vẫn còn lưu luyến , cậu ta quay lại nhìn nó đang đứng mở trong đôi mắt để tiễn hai người, cho đến khi họ đi khuất cánh cửa nó mới thở dài.
-này... sáng mai tôi lại vào đấy... đừng lo
Cậu ta còn cố thò đầu vào nói nốt câu cuối khiến nó phì cả cười... sau đó căn phòng trở nên im lặng hơn, các bệnh nhân trong phòng hầu hết đều nằm bất động, người nhà thì tập trung đút từng thìa cháo cho họ chứ cũng ko quan tâm mẹ con nó mới vào phòng. Đây là lần đầu nó vào bệnh viện nằm cùng mẹ. Nó có biết cái gì đâu. Giờ là hơn 6 giờ rồi, mọi người đã ăn tối, còn mẹ nó vẫn ngủ, nó sẽ đi mua cho mẹ bát cháo. Nó đếm số tiền Bảo vừa đưa. 150 nghìn.
Nó bước vào quán cháo theo chỉ dẫn của mấy cô xách cặp l*иg. Mùi thức ăm thơm nồng, trong quán khá đông khách, những người hớn hở cười đùa cùng những người nhăn nhó, buồn rầu như nó. Vào đến bệnh viện chả vui tí nào. Nó nhìn xung quanh rồi nhìn cô phía trước mua và trả tiền
-cô ơi, bao nhiêu tiền bát cháo.
-10 nghìn
-cô cho cháu 1 bát cháo.
-cặp l*иg của mày đâu
-cháu không có cặp l*иg ạ.
-thế cho vào túi nilon nhé.
-vâng
Nó rút tờ 20 nghìn ra đưa. Thế là còn 140 nghìn. Chốc nữa nó mua chai nước nữa, còn 137 nghìn....
-này... cầm thẳng lên nhé, đừng có văng lung tung rồi mất ăn lại chết bỏng.
-vâng.
Nó cẩn thận xách cái túi cháo về phòng mẹ, nhưng đến khi đặt xuống mới nhớ ra ko có bát không có thìa thì ăn bằng gì. Trong lúc nó đang ngơ ngác thì bác giường bên tiến lại.
-cháu không có bát đúng không?
-vâng ạ.
-sang bác cho mượn 1 cái.
-vâng
Nó cười tươi đi sang bên chỗ bác ấy lấy 1 cái bát và 1 cái thìa. Nó cho cháo ra bát và thổi thổi. cũng được 2 bát con... mẹ nó ăn đâu.... còn đâu nó sẽ ăn nốt, đỡ phải mất tiền mua thêm bát nữa, 10 nghìn cơ đấy, được hơn 3 cốc chè.
-mẹ.... mẹ dậy ăn cháo đi.
-mẹ ko đói... con ăn đi.
-mẹ ăn đi rồi con ăn... để con đỡ mẹ dậy.
Tuy cơ thể nó nhỏ nhưng nó rất khỏe. Nó nâng mẹ ngồi dậy rồi đứng thổi từng thìa cháo, lần đầu nó chăm sóc người ốm nên khá vụng về. Mẹ nó ăn được nửa bát cháo thì thôi.
-mẹ no rồi, con ăn đi, ra mua thêm cơm mà ăn.
-con ăn rồi mẹ đừng lo.
-ăn hết cháo cho mẹ đi, mẹ không ăn nữa... ko được đổ đi không phí
-vâng
Nó ăn xong rửa sạch sẽ bát đũa mang trả. Bác giường bên rất tốt bụng. Còn cho nó một quả cam mang về.
-bố cháu đâu sao có hai mẹ con
-bố ạ?
Nó nghe xong cười ngượng gãi đầu.
-cháu.... cháu....ko có bố
Bác nhìn hai mẹ con nó rồi thở dài.
-thế bác sĩ bảo mẹ cháu bị sao?
-cháu không biết... ngay mai mới biết ạ.
-uh.... vào đến phòng này là xác định được về sớm rồi.
-thế ạ
Đôi mắt nó sáng lên còn bác thì thở dài. Nó chả hiểu gì cả... được về sớm thì tất nhiên là phải vui chứ... sao bác lại thở dài làm gì. Nó chả bận tâm đến vẻ mặt của bác.... chỉ vui vẻ ra hẳn... nó quay ra nói với mẹ nó đang nằm.
-mẹ ơi... mẹ con mình sắp được về rồi.
Nó hồn nhiên lắm. Hóa ra mọi thứ cũng thật đơn giản, có mẹ, có Bảo mọi thứ sẽ trở nên đơn giản phải không?