Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 5

Chương 5
Chap 5 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

(Những mảnh đời éo le mà bạn chưa hề biết)

Sáng nay nó dậy sớm như thường lệ. Mẹ nó dạo này ho nhiều, cơ thể dường như gầy hơn và ăn uống cũng kém hơn rất nhiều. Nó thương mẹ nên cũng chỉ đẩy cái xe hàng cho mẹ một mình. Nó muốn mẹ nó được nghỉ ngơi

Tiếng kẽo kẹt của những bánh xe khô khốc, chiếc xe cũ rích này càng ngày càng nặng, càng ngày càng khó bảo. Nó cố sức đẩy lên dốc, hôm nay ko có chú Huân nữa rồi. Chú Huân dạo này về quê nên nó phải đẩy một mình mấy hôm nay.

Cái xe càng ngày càng nặng, nó nghe tiếng lạch cạch lạch cạch từ cái bánh xe nhưng nó chẳng hiểu gì mà vẫn cố đẩy, cho đến khi.... ầm

Một bên bánh xe vỡ tung rời khỏi thân xe khiến cho cả chiếc xe đổ hẳn sang 1 bên, tất cả mọi thứ trong xe đổ hết ra ngoài, chén cốc vỡ tung ra. Nó đứng im , có chút đơ ra mất mấy phút rồi mới nhận ra hậu quả của việc này. đôi tay nó run lên, cái xe này là cả cơ nghiệp của mẹ con nó đấy. nếu như.... vỡ hết thế này thì tiền đâu ra mà mua mới. nóa cúi xuống nhặt nhạnh những mảnh vỡ này, đôi tay nó run lên.... tự nhiên nước mắt nó trào ra. Đây là sáng sớm, người đi đường chưa đông, ko có ai giúp nó cả. Nước mắt nó nhòe đi.

-á....

1 mảnh vỡ đâm vào tay nó, máu bắt đầu chảy, nó đau lắm nhưng vẫn cố nhặt,

-á....

-chi lê... con làm gì thế này.

-mẹ ơi... con ko biết... nó tự đổ. Cái bánh xe tung mất rồi nó tự đổ

Nó cuống lên... rồi nghẹn ngào khóc. Mẹ nó đứng im nhìn đống đổ nát , đứng thất thần, nó chưa hiểu hết được nỗi xót xa của mẹ nó nhưng mà....

-con làm cái gì thế này.... trời ơi là trời... thế này thì lấy đâu ra tiền mà mua chứ.

Mẹ nó quát nó nhưng mà tiếng quát nhỏ hơn hẳn thường ngày. Nước mắt mẹ nó cũng đang chảy ra...

-mẹ ơi con không cố ý, con xin lỗi mẹ

Nó khóc nức nở, bàn tay bị mảnh thủy tinh đâm vào cũng chảy nhiều máu.

– mẹ ơi, mẹ đừng khóc, con xin lỗi mẹ từ sau con sẽ cẩn thận hơn.

Nó níu chân mẹ nó còn mẹ nó giống như cái cây héo rũ dưới nắng, cơ thể mềm nhũn thiếu sức sống.

-Chi Lê... tay con chảy máu rồi kìa

-con không sao. Mẹ ơi, mẹ đừng buồn con từ sau sẽ không thế nữa.

Nó khóc càng ngày càng to, mẹ nó ngồi xuống ôm nó vào lòng vỗ về, mẹ nó cũng khóc

-không sao đâu con, mẹ không trách con nữa, mẹ xin lỗi con

Hai mẹ con nó ôm nhau khóc khi trời đã hửng sáng. Khi những ánh sáng dần tràn ngập không gian cũng là lúc cơ thể mẹ nó trở nên mềm nhũn hơn bao giờ hết. Cả cơ thể mẹ nó gục lên vai nó, nó giữ chặt lấy mẹ, luống cuống gọi to

-mẹ ơi.... mẹ làm sao đấy?

Mẹ nó nằm im trong vòng tay . dồn cơ thể lên đôi vai mảnh mai của nó khiến nó càng ngày càng sợ hãi , càng ngày càng gọi to

-mẹ ơi... mẹ làm sao thế này... mẹ ơi đừng làm con sợ

Mẹ nó không đáp lại tiếng gọi của nó, nó sợ hãi khóc to và gào to hơn

-mẹ ơi.... mẹ ơi... đừng làm con sợ... có ai không? Có ai không cứu cháu với.... có ai không?

Nghe tiếng gọi của nó rất nhiều người đi đường đã đỗ lại đỡ mẹ nó lên

-chị ấy bị ngất rồi.

-đưa đến trạm y tế phường đi nhanh lên.

-hay đưa đi bệnh viện.

Nó không còn quan tâm người ta bàn tán cái gì mà chỉ luôn miệng gào khóc câu

-cô chú ơi cứu mẹ cháu với.

Nó sợ... nó sợ hãi thật sự. 10 năm sống trên đời chưa bao giờ mẹ nó bị như vậy, nó cũng chưa xa mẹ nó bao giờ và nó cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến 1 ngày không có mẹ. Nó sốc ... thật sự rất sốc.

Cho đến khi mẹ nó được đưa lên trạm y tế của phường.... nhưng mà vì không phải người có hộ khẩu ở đây nên bác sĩ trong trạm bảo đưa mẹ nó lên bệnh viện. Những cô chú tốt bụng lại đưa giúp mẹ nó lên viện. Cho đến khi mẹ nó được nằm lên giường... cái giường có thể đẩy đi đẩy lại được, các cô chú mới ra về.

Nó ngồi ngay cạnh giường của mẹ. Mẹ nó khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt lắm. Đến thở cũng ko thể nào mà ra hơi. Đôi môi mẹ nó khô khốc, mắt mẹ nó nhắm nghiền. Nó ngồi đó nhìn dòng người qua lại từ sáng cho đến trưa... từ trưa cho đến chiều.... mới thấy có người đến gần mẹ con nó hỏi han

-chị này bị làm sao mà đưa vào đây?

Nó nghe thấy liền đứng bật dậy, hai mặt lại mở tròn xoe nhìn bác sĩ phía đối diện, miệng ko ngừng kể nể thay cho mẹ

-sáng này mẹ cháu bị ngất ạ.

-bị ngất?

-mẹ cháu ho với khó thở mấy hôm nay, ko ăn được nên bị ngất ạ

-thế người nhà đâu hết rồi sao có đứa trẻ con trông thế này.

-nhà cháu chỉ có 2 mẹ con cháu thôi ạ

Bác sĩ đứng im nhìn nó 1 hồi rồi lắc đầu ngán ngẩm.

-đã làm thủ tục gì chưa?

-thủ tục gì ạ?

Nó lơ ngơ

-vào bệnh viện thì phải làm thủ tục người ta mới khám cho chứ.

-nhưng cháu không biết ạ

-thế cháu ra hỏi xem mẹ cháu vào đây mất bao nhiêu tiền, khám hết bao nhiêu tiền rồi về lấy tiền trả xong vào đây bác sĩ khám cho nhé.

Bác sĩ lạnh lùng quay đi. đôi mắt to tròn của nó nhận ra ánh mắt đó giống hệt ánh mắt bố Bảo. Nó lắc đầu.... lại nữa

Nó nghe một hồi không hiểu nhưng mấy cô chú bên cạnh hướng dẫn nó quay chỗ đóng tiền viện hỏi.

Tiền vào khám mất 30 nghìn

Nó đứng đờ người. 30 nghìn là 10 cốc chè. 1 cốc chè nó còn ko có mà ăn nó lấy đâu ra 30 nghìn bây giờ.

Nó đứng im hồi lâu suy nghĩ về số tiền 30 nghìn đó... đến khi nó nhớ lại mẹ nó có cái bọc tiền cất dưới chân giường. Nó hít thật sâu... chạy bộ về nhà để lấy tiền... nhà nó cách bệnh viện mấy cây ko biết nhưng nó chạy một lèo không biết nghỉ... nó không dám dừng lại bởi vì dừng lại nó sợ nó sẽ mất mẹ mất.

Nó vào đến nhà nhanh tay lục lọi đống đồ của mẹ, cuối cùng cũng mò được cái cuộn tiền của mẹ... nó mừng ra mặt ,cầm cuộn tiền cho vào túi áo cẩn thận rồi chạy một mạch đến bệnh viện. Mẹ nó được cứu rồi.....

Khi nó đến bệnh viện, bệnh nhân cũng đã vãn trong phòng... nó không thấy mẹ nó đâu, đi loanh quanh tìm kiếm. Nó sợ hãi đến mức sắp khóc....nó sợ mẹ nó đi mất

-cô chú ơi... cho cháu hỏi mẹ cháu

-mẹ nào?

-cái người mặc áo nâu nâu gày gày nằm trên giường chỗ kia

Nó mếu máo

-cô không biết , từ lúc vào đây ko thấy . cháu ra hỏi bác sĩ ấy

Nó mếu máo ra hỏi bác sĩ... đã thế còn bị mắng cho trận vì tội làm phiền bác sĩ đang cấp cứu cho bệnh nhân mà trong khi đó bác sĩ có làm gì đâu cơ chứ, làm gì có khám cho bênh nhân nào.

Nó càng mếu tợn... cho đến khi nó hỏi được mẹ nó bị đẩy ra ngoài hành lang chỗ tối tăm nhất. Vì mẹ nó chưa đóng tiền. Nó mới vội vàng chạy ra chỗ mẹ. Mẹ nó đã tỉnh rồi nhưng vẫn mệt mỏi nằm trên đó, có lẽ mẹ nó không thể ngồi dậy nổi chứ nếu ko mẹ nó đã ngồi rồi, mẹ nó mạnh mẽ lắm.

-mẹ... mẹ có sao ko?

-mẹ ko sao rồi... chi lê

-mẹ... mẹ làm con sợ quá.

-còn đừng sợ, là con mẹ phải mạnh mẽ lên, dù bất cứ lúc nào nghe chưa?

-vâng... mẹ đừng lo. Con đi ra đóng tiền cho mẹ khám.

-thôi ko cần, mẹ khỏe rồi.

Nó đứng lên ra chỗ đóng tiền. Nó ngồi xuống đếm đếm những tờ tiền lẻ lẫn vài tờ tiền chẵn ... đủ tiền rồi may quá.... nó sung sướиɠ cười tươi như hoa... thế là mẹ nó được cứu rồi. Cái cơ thể nhỏ bé khiến nó phải kiễng mãi mới vươn lên trên được. Nó nói vọng vào.

-cô ơi cho cháu đóng tiền khám cho mẹ cháu.

-hết giờ khám hành chính rồi, khám ngoài giờ 60 nghìn

-nhưng mà cháu hỏi từ nãy thì phải được đóng như lúc cháu hỏi chứ.

-mày ko hiểu à. Tao bảo hết giờ thì phải đóng tiền hết giờ cơ mà. Mày có đóng ko đừng có mà hỏi nhiều

Nó cúi xuống đếm lại số tiền đang có trong túi 48 nghìn. Thiếu hẳn 12 nghìn. Mà 12 nghìn là 4 cốc chè. Nó lại ko có tiền. Nó ngồi 1 lúc rồi cố vươn lên nói thêm một câu.

-cô ơi, cháu có 48 nghìn, hay cô cho mẹ con cháu chịu 12 nghìn mấy hôm nữa mẹ cháu khỏe sẽ làm giả cô.

-mày đùa đấy à? Không có tiền thì về chứ đừng có ăn nói linh tinh ở đây. Trẻ con Đi ra chỗ khác đi

Nó bị quát. Hai mắt lại mở tròn xoe. Nó thu hình ảnh cô ta vào trong mắt. Lại 1 lần nữa nó bị khinh bỉ ở cái xã hội này. nó cúi mặt đi về phía mẹ, lúc này mẹ nó đã ngồi dậy được, mẹ nó còn đứng được rồi. nó thấy vậy bèn quên ngay câu chuyện buồn vừa xảy ra mà hớn hở chạy ra gần mẹ. Nó không giám ôm lấy mẹ như mọi khi chỉ dám động nhẹ vào tay mẹ.

-mẹ... mẹ đi được rồi này.

-uh... chúng ta về thôi

-mẹ... con...

-mẹ khỏe rồi .. không cần khám

-thật ạ?

-thật

Hai mẹ con nó dắt nhau rá cổng bệnh viện, lúc nãy nó chạy hướng kia, mà nó khỏe như thế còn chạy bộ về được chứ mẹ nó thì....

-mẹ... mẹ con mình đi bằng gì về

-đi bộ chứ con

-từ đây về nhà xa lắm

-có 2 cây chứ bao nhiêu

nó chả biết 2 cây xa bao nhiêu nhưng nó cũng chạy mãi mới đến.

Hai mẹ con nó túc tắc dặt nhau về, ngay lúc này nó mới nhớ ra một chuyện, bữa ăn cuối cùng của nó là vào tối hôm qua. Cái bụng nó bắt đầu réo gọi. mẹ nó đi bên cạnh có vẻ cũng nghe thấy.

-con đói à chi lê?

-dạ con không

Nó cười tươi phủ nhận.

-bụng con sôi ùng ục rồi kìa

Nó cười xoa xoa cái bụng... cái bụng của nó là đứa mách lẻo.

-con mua gì mà ăn

-thôi để về nhà con nấu cơm.

-đói thì cứ mua cái gì mà ăn đừng để đói lả ra.

Nó ăn cũng khỏe nhưng mà nó thương mẹ nên ko dám ăn nhiều, nhưng mà giờ này thì quả là ko chịu được thật. Hai mắt nó quan sát xung quanh, có hàng cơm, hàng bún hàng phở vẫn còn đang mở cửa. Nó bước lại các quán nhìn vào cái bảng to tướng dán trên tường. Bún 10 nghìn, phở 15 nghìn , cơm 10 nghìn. Sao mà đắt thế? Nó nuốt nước bọt... cầm chắc 48 nghìn trong túi rồi quay ra. Nó đói nhưng mà nó ko thể ăn số tiền ấy được

-sao thế con

-cơm 10 nghìn cơ mẹ ạ

-thì cứ ăn đi con.

-ko... con ko đói mấy đâu về con nấu cơm được.

Nó quay đi ko dám nhìn lại mẹ nó cũng bước theo.

-chi Lê, mua gì ăn đi mẹ cũng đói rồi

Nó đứng lại nhìn mẹ một hồi... đúng... mẹ nó cũng đói rồi, từ hôm qua cũng chưa được ăn gì cả. Đúng lúc đó có 1 cô hàng bánh mì đi qua...

-bánh mì đi chị ơi

Hai mắt nó lại sáng lên, đây rồi.... ăn bánh mì tạm cũng được

-cho cháu 2 cái banhs mì...

Cô đội bánh mì hạ xuống đưa nó hai cái bánh nóng hổi úp trong thúng. Nó sung sướиɠ đón lấy 2 cái bánh

-4 nghìn cháu ơi

4 nghìn cũng vẫn rẻ hơn 10 nghìn. Lại 2 mẹ con cùng được ăn. Nhìn mẹ nó ăn cái bánh mì mà không tài nào nuốt được. Nó khát nước, mẹ nó chắc càng khát hơn khi môi mẹ nó khô nẻ mất rồi. nó đánh liều đứng lên đi mua 1 chai nước, 3 nghìn ... thế là nó đã tiêu hết 7 nghìn ... còn có 41 nghìn nữa thôi.

Nó ăn cái bánh hết veo 1 cách nhanh chóng. giống như chư bát giới ăn quả nhân sâm trong ti vi chiếu hôm nọ nó được xem bên nhà cô Hạnh. Cái bụng vẫn chưa được thỏa mãn cho lắm. Thấy vậy mẹ nó bẻ đôi chiếc bánh của mình rồi đưa cho nó

-con ăn đi

-thôi... con no rồi

-mẹ ko ăn được nữa, ăn giúp mẹ.

Nó nhìn vào nửa cái bánh suy nghĩ rồi nhìn mẹ, ánh mắt của mẹ nó như thuyết phục khiến nó đồng ý. Nhưng lần này nó ko ăn nhanh như trước nữa mà ăm thật chậm để cảm nhận hương vị của bánh. Chỉ là mùi của bánh mì thôi nhưng trong đó có cả tình yêu thương của mẹ... ngọt ngào quá.

Hai mẹ con nó đã ngang bụng ko còn đói nữa, nó có vẻ như được nạp năng lượng nên chân tay cũng có sức hơn rất nhiều. Sau khi nghỉ xong hai mẹ con lại dắt nhau về, nhưng đi được một quãng mẹ nó đứng lại dựa lưng vào tường... mẹ nó đã rất mệt rồi... nó biết

-mẹ ơi... mẹ nghỉ đi nhé để con chạy về nhờ ai ở nhà đi xe ra chở mẹ về.

-thôi ko sao

Mẹ nó thở hổn hển

-mẹ nghỉ 1 lúc lại đi được

Nhưng mà nó ko nghĩ thế, cơ thể mẹ nó như cái cây bị phơi nắng, héo rũ mất rồi.

-mẹ ơi, hay mẹ con mình đi xe ôm.

-uh... hay con gọi xe ôm đi

Nó chạy sang phía bên kia đường có mấy chú xe ôm hai mẹ con nó vừa từ chối

-chú ơi... chú chở cháu về Long Biên hết bao nhiêu tiền

-chỗ nào Long Biên

-cách đây 2 cây thôi. Bao nhiêu tiền ạ

-20 nghìn

-20 nghìn?

Nó méo mặt... 20 nghìn gần được 7 cốc chè rồi. ko được

-chú ơi... cháu không có tiền, đưa mẹ cháu đi viện nhưng không có tiền khám nên phải về.

-thế cháu có bao nhiêu tiền

-cháu còn có 5 nghìn

-5 nghìn mà cũng đi viện.

-cháu không biết lại mất nhiều tiền như thế, chú làm ơn chở mẹ con cháu được không. Cháu có 5 nghìn thôi chú ạ

Người xe ôm nhìn nó một lượt rồi thở dài

-5 nghìn chú không đi được

-chú ơi, chú làm ơn đi được không?

Nó cố nài, người đàn ông nhìn nó không nói gì khiến nó cũng tủi thân quay đi nhưng khi đi được 1 quãng thì chú ấy lại đi theo ngay sau lưng nó

-mẹ cháu kia chứ gì?

-vâng

Nó vui mừng reo lên rồi chạy theo chú xe ôm ra đón mẹ. Hai mẹ con nó được đi xe máy về tận nhà. Đến lúc chú ấy đỗ lại. nó rút tiền trong túi ra trả

-đấy, có tiền đấy cơ mà.

Nó nhìn vào nắm tiền trong tay ái ngại, miệng kể nể

-cháu còn 41 nghìn, nhưng hôm nay bác sĩ bảo khám ngoài giờ hết 60 nghìn thì không đủ. Cho nên cháu tính đi xe của chú hết 5 nghìn, còn 36 nghìn mai cho mẹ cháu đi khám hết 30 nghìn, còn 6 nghìn mua bánh mì cho 2 mẹ con cháu ăn tạm.

Nghe vậy chú xe ôm ngồi im nhìn nó. Sau đó mới cất giọng xúc động

-cháu mấy tuổi rồi

-cháu lên lớp 5 rồi ạ

-lớp 5 mà bé thế.

-vâng, ai cũng bảo cháu thế

Nó cười rồi đếm đủ 5 nghìn trả chú. Không quên nói lời cảm ơn

-thôi... chú không lấy tiền, cầm 5 nghìn này ra mua cho mẹ lạng thịt nấu cháo mà ăn. Mẹ cháu ốm nặng lắm rồi.

-vâng.

Nó nhận tiền của chú nhưng tâm trạng cũng chẳng hề vui. Mẹ nó ốm nặng lắm rồi. có thể nào mẹ nó lại như bác Diêm cuối xóm hôm vừa rồi chết...bỏ lại anh Bật Lửa với cái Thuốc Lào. Hai đứa đấy bây giờ xác định là nghỉ học rồi. rồi chúng nó cũng đi theo hội thằng Bảy săm đi móc túi với ăn cắp thôi.

Nó sợ lắm ... rồi cuộc đời nó sẽ ra sao nếu nó không có mẹ. nó không biết nữa nhưng nó ko muốn mất mẹ như vậy.... nó ko muốn đâu.