Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 4

Chương 4
CHAP 4 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Nó bây giờ rất chăm học võ, bản thân nó cũng rất quyết tâm trả thù những kẻ đã làm mẹ con nó khổ sở bao nhiêu ngày qua. Mỗi lần có cơ hội được luyện đấm luyện đá là nó lại tưởng tượng đến khuôn mặt bọn chúng. Nó có thể trả thù. Nó tin nó có thể làm được.

-Này cậu chiêu gì mà như cào cào mổ C.. vậy?

-đừng có mà ăn nói lăng nhăng.

-nhưng tôi thấy...

-ko cãi. Nào đứng thẳng lên và đưa tay sang.

-gì thế hả?

-xà quyền.

-võ rắn hả?

-uh

-sao giống chấu chấu đá voi lắm ý. Haaaaaa

Cười ngặt nghẽo

-tôi sắp đá cậu rồi đấy. cậu liệu hồn.

-thôi... tôi xin

-Tập trung vào đi

Khuôn mặt cậu ta tỏ ra rất nghiêm túc, câu ta trông nhỏ con nhưng quả thật rất rắn giỏi và chắc chắn ngay cả trong cách ăn nói..

-tập ngoan đi chốc nữa tôi cho cậu đi ăn chè.

-thật ko?

Hai mắt nó sáng như sao.nó háo hức

-thật...

Cậu ta buông câu chắc nịch khiến nó thấy háo hức vô cùng. Quả thật xà quyền thường có các tư thế tập nhanh, do vậy nó không tài nào mà theo cậu ta được. Nó thường quan sát cậu ta làm mẫu, trông cậu ta cũng ko xấu, lại có vẻ rất người lớn nữa. Nó dường như đã quen với sự có mặt của cậu ta mỗi ngày mất rồi.

-này nghỉ thôi... tôi cho cậu đi ăn chè.

-thật á?

-thật còn gì

-zeeeeee

Nó hô to tướng rồi nhảy cỡn lên. Cậu ta đứng bên cạnh chắc phải cười sự vô duyên của nó, nhưng mà kệ.

Nó leo lên xe háo hức với món chè mà cậu ta đã hứa.

-bảo... xe cậu đẹp nhỉ? Tôi chưa thấy ai có xe đẹp như của cậu.

-thế hả?

-bao nhiêu tiền?

-ko biết.

-ai mua cho cậu?

-bố tôi.

-thế bố cậu làm nghề gì?

-kinh doanh.

-kinh doanh gì?

-cậu hỏi gì mà hỏi như cảnh sát thế. Nói ít thôi.

Cậu ta quát

-thì tôi hỏi cậu trả lời có gì đâu.

-nhưng mà tôi ko thích hỏi

-ko thích thì thôi có gì mà quát lên như thế.

Hái đứa nó vừa đi vừa chí chóe trên cái xe đạp. Cho đến tận quán chè nó hậm hực bước xuống. Quán chè này 3k 1 cốc, rất ngon, nó muốn ăn từ lâu lắm rồi, nhưng mà đi qua chỉ dám nhìn vào nuốt nước bọt. Hôm nay mới có cơ hội được ăn, ôi thôi.... sao nó lại thấy sung sướиɠ thế này

-này... ăn gì gọi đi.

-tôi....

Nó đắn đo... 3 ngàn với nó cũng là cả một vấn đề rồi. nó lại nuốt nước bọt

-sao? Ăn gì gọi đi chứ- cậu ta giục nó rồi giơ tay- cô ơi....

cô bán chè bước lại gần bàn nó.

-hai đứa ăn gì?

-cháu.....

Ngập ngừng...

-chè thập cẩm nhé. Ngon lắm.

-cháu....

-cho cháu 2 chè thập cẩm trước đi.

-có ăn thêm gì ko?

-cho cháu 2 bánh chuối nữa

Cậu ta cứ gọi cho mỏi mồm còn nó ngồi im, cho đến khi cái bàn ngập đồ ăn nó vẫn chưa tưởng tượng cậu ta có ăn được hết chỗ đó hay ko nữa

-sao gọi nhiều thế.

-thì cứ ăn đi, ăn ko hết mang về tối ăn tiếp.

-nhưng mà....

-mà cái gì?

-mẹ tôi mắng đấy. mẹ tôi bảo thế là lãng phí.

-tôi trả tiền cơ mà, cậu cứ ăn đi.

Ngập ngừng...

-thôi ăn đi nhanh lên ko tôi ăn hết đừng có mà kêu

Cậu ta cúi xuống húp cái hết nửa cốc chè. Nó chưa tưởng tượng được cậu ta lại có thể ăn khỏe đến như vậy.

-cậu ko sợ nghẹn à? Ăn từ từ thôi

-kệ

Cái miệng cậu ta vừa nhai vừa nói trông như Ma Bư ý, nó phì cười rồi cúi xuống ăn.

-này... chiều thứ 7 tôi nghỉ hai đứa mình đi thả diều.

-thả diều á? ở đâu.

-cách đây 1 tiếng đi xe đạp

-xa thế á? Mẹ tôi ko cho đi đâu

Tiu nghỉu.

-để tôi xin cho

-nhưng mà tôi còn phải trông hàng cho mẹ.

-đừng có mà nhưng. Tôi ghét nói nhưng. Nói đi là đi chứ

Hai đứa nhí nháu nói cho đến khi cốc chè hết veo, cái miệng nó dường như vẫn chưa đã đời.

-ăn thêm cốc nữa đi

-thôi....ăn thế thôi

-ăn thêm cốc nữa đi...

-thôi....

-để tôi gọi hai cốc nữa.

-thế cậu bảo họ cho tôi 1 cốc mang về được không?

Cậu ta ngồi im chút rồi cười phá lên.

-định mua cho mẹ chứ gì? Cậu cứ ăn đi, chốc nữa về thì mua cho bác.

-nhưng mà....

-đã bảo ko được nói nhưng rồi cơ mà.

Nó đón cốc chè trên tay cô chủ quán. Hai đứa lại nhí nháu cho đến khi hai cái bụng căng phềnh và tay xách hai túi đồ ăn mời chịu dắt nhau về.

-này cậu nhớ đấy nhé, phải xin mẹ cho tôi đi thả diều.

-ừ được rồi.

-này Bảo... sao cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế.?

-cậu cứ tin đấy là tiền của tôi , còn đừng hỏi thêm gì.

-uh

-ngày mai tôi sẽ kiếm cho cậu cái gậy. học gậy dễ học, tự vệ cũng tốt.

-thế hả, có sợ bị đánh vào người mình đau không?

-mình đánh mình còn ko đau. Để đứa khác đánh mình vừa đau lại vừa nhục.

-đúng... tôi học xong sẽ nện cho chúng nó 1 trận

-chưa nện chúng nó đã bị chúng nó nện cho rồi, đừng có mà chủ quan.

-cậu lúc nào cũng thế

Nó dẩu môi lên kéo tai cậu ta từ phía sau. Hai đứa cười nói rất vui vẻ cho đến khi chiếc ô tô đi bên cạnh đột nhiên hạ kính xuống

-Bảo... bảo.... con làm gì thế hả?

Người đàn ông ngồi đằng sau xe đang hướng ánh mắt nghiêm khắc về phía hai đứa. Cậu ta đỗ xe lại còn người đàn ông xuống xe và bước lại.

-đây là ai?

-đây là bạn con

-con chơi với mấy đứa như này từ bao giờ. Con nhìn xem nó có giống con không?

-bố....

-bố cái gì... mày đừng có mà làm xấu mặt tao, cứng đầu vừa thôi. Về nhà ngay. Từ sau cấm ko cho chơi với cại bọn này

Ông ta quát ầm lên 1 góc đường. Nó đứng im nhìn ông ta... dường như đã là thói quen khi nó bị mắng chửi, bị xỉ nhục nó đều nhìn người ta bắng ánh mắt như thế.

-còn mày... nhìn gì mà nhìn... cút ngay về cái khu ổ chuột nhà mày.

Hai mắt nó càng mở tròn hơn. Nó muốn thu hình ảnh ông già ăn mặc đẹp này vào mắt. Nó sẽ nhớ ông ta, những kẻ đã coi thường nó, khinh bỉ và xúc phạm nó. Rồi sẽ đến 1 ngày... nó sẽ chứng minh cho ông ta thấy ông ta sai khi nói như thế.

-này... cậu về đi nhé... tôi phải về rồi

-uh

Nó nhìn bóng dáng thểu não của bảo. Hoàn toàn khác với bảo vui vẻ lúc nãy. Có lẽ cậu ta cũng chẳng muốn về nhà với cái lão già này chút nào. Đồ khó ưa

Nó đón 2 cái túi từ tay bảo rồi lũng thững đi bộ về. Con đường về cái xóm trọ nghèo đầy những rác rưởi, phân chó, tất cả các thứ mùi trộn lẫn với nhau trong cái nắng hè trở thành nỗi ám ảnh của khu trọ nghèo này. đằng sau lưng nó cách đây ko xa lại là một khu đô thị mới với những ngôi nhà rất đẹp, người ta gọi là biết thự.

Hai cảnh đời đối lập như vậy khiến nó nhận ra rằng cuộc đời quả thật rất bất công.