Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 8

Chương 8
Chap 8 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Sáng nay nó dậy rất sớm, nhưng giờ hàng quán chưa đâu vào đâu nên nó loanh quanh chẳng biết làm gì, nó dọn dẹp nhà cửa rồi cũng đến giờ đi bê bún thuê cho người ta. Mẹ nó giờ này vẫn chưa dậy, no không muốn gọi mẹ, muốn để mẹ nó ngủ thêm cho đỡ mệt.

Gần 7 giờ nó mới đi làm về, mẹ nó vẫn nằm trong nhà. Nó bê cái túi bún cô Dư sắp cho mẹ nó để vào bát. Cái bát cũng hoen ố màu vàng mất rồi . nó bước vào cạnh giường. Mẹ nó gày còm nằm co ro trên cái giường bé nhỏ.

-mẹ... có bún này, mẹ dậy ăn đi ạ.

-......

-mẹ....mẹ ơi....

Nó chạm vào người mẹ... cơ thể mẹ nó vẫn có chút ấm nóng, nó nghe tiếng rêи ɾỉ của mẹ nó thật yếu ớt, mẹ nó không còn sức để mà trả lời.

-mẹ... mẹ....mẹ ơi mẹ làm sao thế.

Nó cuống lên vừa gọi vừa khóc

-mẹ....mẹ....ko sao

Mẹ nó thuề thào yếu ớt vô cùng, tay chân có lẽ còn ko có sức để cử động. Nó nâng mẹ dậy nhưng mẹ nó giờ còn không ngồi được nữa, cả cơ thể mẹ mềm nhũn, mồ hôi chảy ra rất nhiều khiến bàn tay nó dính dính. Nó khóc.... nó sợ.... thật sự rất sợ

Nó chạy ra bên ngoài...

-chú Huân... chú Huân ơi, cô thảo ơi cứu mẹ cháu với....

Nó vừa chạy vừa gào lên .... mọi người ở trong xóm trọ nghèo giờ này hầu như cũng đã đi làm hết. Còn lại chỉ là những người đi làm đêm tranh thủ về nhà ngủ.... cuối cùng cũng có người giúp nó.

Nó chạy theo chiếc giường đẩy mẹ nó vào bên trong bệnh viện.... mẹ nó .... mẹ ơi.....

-bệnh nhân này có tiên lượng xấu rồi ... ai là người nhà của chị ấy

Bác sĩ đi ra nói khi nó còn thẫn thờ ngồi ngoài hành lang...

-tôi là hàng xóm ... còn đây là con gái cô ấy

Bác sĩ nhìn nó và cô Hán

-cho bệnh nhân về nhà thôi. Chúng tôi đã cố hết sức rồi

-về nhà ạ. Bác sĩ ơi... mẹ cháu đang bệnh, bác sĩ chữa cho mẹ cháu đi chứ về nhà thì mẹ cháu chết mất

Nó khóc òa lên ôm lấy chân bác sĩ, nó không biết phải làm sao giờ này.

-bác sĩ ơi, kể cả cháu không có tiền bác sĩ cứ chữa cho mẹ cháu đi, cháu sẽ nghỉ học đi làm để trả bác sĩ, cháu xin bác sĩ hãy cứu lấy mẹ cháu.

Nó vừa khóc vừa ôm chặt lấy chân bác sĩ. Mọi người trong phòng thấy nó không khỏi xót xa. Thương cho số phận đứa con gái bé nhỏ.

-cháu... cháu bình tĩnh lại nghe bác nói.

-cháu xin bác sĩ.... cháu xin bác sĩ

-cháu.... cháu ngoan... nghe bác này....

-....huuuuu

-bệnh của mẹ cháu không chữa được nữa rồi. cháu có muốn mẹ cháu phải đâu đớn nữa không?

-cháu không

Nó sụt sịt

-cháu có muốn mẹ cháu khổ nữa không?

-cháu không.

-mẹ cháu thương cháu nhiều lắm đấy. cho nên hãy sống cho thật tốt, về với ông bà hay họ hàng của cháu cũng phải sống cho ngoan... cháu ở đâu mẹ cháu cũng luôn theo bên cạnh cháu. Cháu là 1 đứa con rất hiếu thảo... cháu ngoan lắm

-....bác sĩ ơi....

Nó không biết phải nói gì thêm. Nó chỉ biết đi theo chiếc xe đẩy mẹ nó ra bên ngoài. Có một chiếc xe khác đưa mẹ nó về nhà ... cuối cùng mọi người cũng rời đi. đến chiều tối chú Huân và cô Thảo mới về... dì Diễm cũng đến . mẹ nó vẫn nằm trên giường không biết gì... cuộc sống giờ này.... có lẽ chỉ tính bằng giờ... bằng phút.

-Chi Lê. Con lên ngồi cạnh nói chuyện với mẹ con đi

-vâng.

Nó gạt nước mắt lên ngồi cạnh mẹ.

-mẹ ơi... mẹ đói không. Con lấy cháo cho mẹ ăn nhé.

Nó nắn nắn cánh tay gày gò của mẹ nó. Hơi thở phì phò của bà thật khác là. Đôi mắt mẹ nó mở ra to hơn nhìn nó.

-mẹ ơi... con ko biết phải làm thế nào để cứu mẹ... mẹ đừng bỏ con...

-không có mẹ con không biết làm thế nào... mẹ ơi

Nó nước mắt lại trào ra.... cái tiếng mẹ ơi dường như xót xa đến đáy lòng

-con sẽ ngoan... con sẽ ngoan... mẹ đừng lo

-mẹ ơi.... đừng bỏ con đi nhé

-Chi.... Lê....phải.... sống....tốt....

-vâng...

Mẹ nó nắm lấy bàn tay nó thật chặt.... đôi mắt mở to và nước mắt cứ thế trào ra. Sau vài giây thì mắt mẹ nó nhắm lại, cánh tay mẹ nó cũng lỏng dần. Mẹ nó hình như ....không còn thở nữa

-mẹ ơi....

Nó luống cuống lay người mẹ

-mẹ ơi... mẹ sao thế này... mẹ ơi

Nó gọi mãi không thấy mẹ trả lời.... chả nhẽ.... chả nhẽ.... không thể nào.... không thể nào

-mẹ ơi... đừng bỏ con... con xin mẹ... đừng bỏ con

Nó gào lên lay mẹ nó thật mạnh nhưng ko thấy mẹ nó trả lời.... nỗi sợ hãi đang bao trùm tâm trí của nó... nó hoảng loạn

-cô chú ơi... làm ơn giúp mẹ cháu... cứu mẹ cháu vơi.... mẹ ơi

Nó dàng ngày càng lay mạnh, càng gào khóc van xin nhưng dường như mọi người đều nhiinf nó bất lực. Tiếng khóc đã bắt đầu thành tiếng của những ng đang đứng xung quanh.

-chi Lê.... mẹ cháu đi rồi.

-không... mẹ cháu vẫn ở đây. Mẹ cháu k đi đâu hết.

-chi Lê.... cháu đứng lên cho các cô thay quần áo cho mẹ cháu

-không... cháu không xa mẹ cháu đâu

-chi Lê... mẹ cháu mất rồi... giờ phải thay quần áo cho mẹ cháu để còn đưa mẹ cháu đi

-không

Nó gào lên thất thanh rồi cũng lịm dần. Lúc nó tỉnh lại... mọi chuyện cũng đã xong xuôi. Người mẹ xấu số của nó cũng đã được cho vào cái hòm gỗ. Cái hòm cũng chỉ là mấy tấm ván được đóng vội vàng mà chả có gì để trang trí cho đẹp giống mấy đám ma nó hay gặp trên đường. Đám tang của mẹ nó có vài người hàng xóm, dì diễm và cả Bảo... không biết cậu ta đã đến từ khi nào... nhưng giờ nó không còn tâm trạng nào để nói chuyện với cậu ta nữa. Nó vừa khóc vừa lủi thủi bước theo chiếc xe tang đang đẩy mẹ nó đi xa dần ngôi nhà của nó. Sau khi mẹ nó được đặt xuống đất cũng là lúc ông trời đổ cơn mưa. Cơn mưa to đến mức những người đang lấp đất lên cái hòm của mẹ nó cũng làm rất nhanh và vội vàng. Mọi người đã về hết. Nhưng nó xin được ở lại... nó đứng giữa trời mưa nhìn cái nấm mồ lấp vội của mẹ nó. Nấm mồ nhỏ không có bát hương mà có 1 cái bát... không có vòng hoa... ko có bia mộ...

Cuộc sống nghèo khổ đã đưa mẹ con nó đến con đường này. giờ đây khi không còn mẹ nó biết sống ra sao. Không còn ai chăm sóc không còn ai quan tâm, không có ai yêu thương nó phải sống như thế nào.

-mẹ ơi.... con biết phải làm sao bây giờ

Nó ngồi gục xuống nấm mồ cố bới nắm đất để tìm lại mẹ.... bàn tay bé nhỏ đầy bùn đất, run lên vì mệt, vì đói và vì lạnh

-chi lê.... Chi lê... đừng như vậy

Nó ngước mắt lên nhìn tiếng nói phía sau lưng... là cậu ấy... Bảo

-đừng như vậy,.... hãy để cho mẹ cậu nằm yên...

-tôi phải sống thế nào bây giờ. Làm ơn mang mẹ về cho tôi

-mẹ cậu không thể nào.....xin lỗi.... ko chữa được

-tôi mồ côi rồi.... Bảoà

-không sao... tôi đã hứa với mẹ cậu... nhất định sẽ chăm sóc cậu đừng lo

Bảo ôm nó vào lòng... thân hình nó nhỏ bé gày còm hơn lúc mới gặp cậu ấy rất nhiều. Nó quả thật lúc này vô cùng yếu ớt.

Mãi sau... người ta mới thấy một cậu bé cõng một con bé trên lưng. Con bé giờ đã quá mệt... đôi tay buông thõng không còn sức.

-Bảo... chúng ta đi đâu

-nằm im đi.... tôi sẽ cõng cậu về nhà.

-nhà tôi không có mẹ nữa rồi.

-không... chúng ta sẽ đến một nơi.... tôi có thể chăm sóc cho cậu như lời tôi hứa.

-bảo... cậu hứa sẽ chăm sóc tôi cả đời thật à.

-uh... nếu cậu muốn.

-nhưng cậu phải hứa không được bỏ tôi

-tôi hứa

-phải hứa sẽ thương tôi

-tôi hứa

-sẽ bảo vệ tôi

-tôi hứa

-hứa thật

-thế cậu có hứa mang mẹ về cho tôi được không?

Nó tủi thân khóc

-tôi k làm được. Nhưng tôi hứa sẽ cho cậu một gia đình như những gì mẹ cậu đã dặn.

-Tôi muốn mẹ

-đừng khóc, cậu sẽ có mẹ... nằm ngoan... nghe tôi.... tôi sẽ đưa cậu đến bất cứ nơi nào.

-lên thiên đường gặp mẹ

-không được. Mẹ cậu đã gửi cậu cho tôi rồi, tôi sẽ làm nhiệm vụ chăm sóc, và trông nom cậu.

-thật

-uh. Nhưng phải nghe lời rõ chưa.

-uh

-ngủ đi, khi cậu mở mắt ra là chúng ta đã về nhà rồi.

Nó rúc vào vào Bảo... có lẽ giờ này cậu ấy chính là nơi an toàn nhất của nó. Nó thϊếp đi trên lưng cậu ấy. liệu rằng bầu trời ngày mai có trong xanh... khi nó thức giấc mọi việc có được an lành.