Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 55

Chương 55
Chap 55 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Cô quay vào trong nhưng vẫn nghe rõ tiếng gọi của anh. dường như anh đang mất bình tĩnh. Đang cố vào bên trong để hỏi cô cho ra nhẽ. Cánh cửa chiếc xe đưa cô tới nơi có máy bay đóng lại... có lẽ mọi chuyện nên kết thúc từ đây rồi.

TRời Sài gòn thường trong xanh và yên bình hơn bầu trời Hà Nội, những cơn mưa bất chợt như đến và đi theo sự trêu đùa của tạo hoá. Ngay lúc này ,... trong không gian của ngôi nhà to lớn cô cảm thấy cô đơn vô cùng.

Cô nhớ Bảo. không biết giờ này anh đang làm gì, sáng nay ăn gì, đi đâu cả ngày, tối nay có về ăn thêm không? Có tự chăm sóc mình nhưng lúc ko có cô bên cạnh. Cô nhớ bé Đào... nhớ đứa con bé bỏng chưa kịp nhìn đời của nó... mọi chuyện... sao lại như thé này.

-Chi lê... con sao thế?

-con không sao ạ.

-mới vào đây chưa quen thì cứ bảo chị giúp việc đưa con đi. hôm nào Dì gọi ngọc Ánh về nó sẽ dẫn con đi nhìu hơn

-dạ vâng

-hai đứa giận nhau à?

-dạ...

-Bảo nó đang đòi vào đây gặp con đấy.

-Dì bảo anh ấy đừng vào. Con không muốn gặp anh ấy.

-Chi Lê... dì biết mọi chuyện do gia đình Bảo gây ra nhưng con thấy Bảo đâu có liên quan gì trong chuyện này. mấy hôm nay ngày nào nó cũng gọi điện cho Dì nói chuyện mãi. Nó nói  nó nhớ con lắm đấy. nghe điện thoại của nó đi.

-kệ anh ấy, dì để  cho con bình tâm lại.

-con... cơ hội trên đời đã có thì phải nắm bắt ngay, hiếm khi có  thể tìm được 1 người đàn ông yêu mình , thương mình đến như vậy. cho dù nhìu lúc Bảo cũng khó tính và ngang bướng nhưng vì con nó bất chấp tất cả như vậy cũng đã là hạnh phúc lắm rồi.

Cô ngồi im nhìn ra cơn mưa rào của sài gòn... giận anh là một chuyện... nhớ anh yêu anh lại là chuyện khác, trước kia khi hai đứa chỉ hứa hẹn chờ nhau. nỗi  đợi chờ nó không cồn cào, ko da diết và không xót xa như thế này.

Hôm nay là ngày cô chính thức vào công ty dì làm việc. Tuy rằng chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng ngay ngày đầu  cô đã được đưa vào làm trợ lý cho dì. người phụ nữ vô cùng quyết đoán trong công việc. so với những nhân viên khác cô được ưu ái hơn rất nhiều. bàn làm việc đẹp, phòng làm vc có view nhìn toàn canhr thành phố. Như thế còn gì sung sướиɠ bằng. Do. vậy mà có rất nhiều những ánh mắt nhìn cô vô cùng ghen tị. cô đã học được cách bơ đi mà sống, nhưng nhiều khi cũng ko hiểu vì sao Dì lại đối xử tốt với cô như vậy.

-Chi Lê hôm nay chúng ta đi chùa cầu phúc nha con.

-dạ.

-dạo này có con, công việc của ta suôn sẻ hẳn, con đúng là niềm may mắn mà ông trời đã ban cho ta.

-dì đừng nói vậy, tất cả là vì dì giỏi quá thôi.

-không... ta thấy như vậy, ta nên cảm ơn những người đã cho ta cơ hội được đoàn viên với con.

Dì nắm tay cô vàn chùa... chùa ở miền nam có kiến trúc khác so với miền bắc. tuy vậy, tina ngưỡng và lòng tin thì đều như nhau cả thôi. cô đứng trước đức phật miệng lẩm nhẩm đọc kinh.

-Chi lê... sao con đọc kinh giỏi vậy.

-dạ....

Cô cười buồn

-con mồ côi mẹ... được gửi vào chùa, hàng ngày lên điện đọc kinh cho thầy cho nên quen đấy ạ.

Dì nước mắt rưng rưng.

-con khổ quá... chi lê... có bao giờ con nghĩ con còn 1 cuộc đời khác nữa không?

-cuộc đời khác ạ. Chúng ta có cuộc đời khác ở kiếp trước mà. ai cũng có...

-không... ta nói là bây giờ cơ...

-con nghĩ là không... vì sướиɠ khổ tại tâm, cuộc đời của mình vẫn cứ là của mình.

-con có bao giờ nghĩ đến việc con có một gia đình khác ngoài mẹ của con.

-gia đình khác ạ... có thể là bố con, vì có lúc con cũng muốn biết bố con là ai... nhưng ông ấy bỏ mẹ con con nhiều năm rồi... do  vậy con ko tha thiết gì cả. những người đã không cần mình thì cũng ko cần thiết phải nhớ đến họ. cứ sống tốt đời mình được rồi

-vậy nếu ông ấy quay về con có tha thứ cho ông ấy không?

-con nghĩ là có... vì đức phật day tha thứ để xoá khổ đau mà.

-con nghĩ như vậy là đúng lắm. con rất trưởng thành... không như Ngọc Ánh... có lẽ vì ta yêu chiều nó quá mà nó không lớn được

-đấy là em ấy chưa lớn thôi ạ. Dì yên tâm. Khi nào có gia đình thì cô ấy sẽ hiểu

-đúng vậy... ta cũng mong có cháu bế lắm rồi....

Dì cười mãn nguyện.. trong ánh mắng chiều vàng của chân trời mới này... có cho cô một cuộc đời mới hay không?

sáng hôm sau cô mang tập tài liệu vào đưa cho Dì để Dì duyệt thì thấy dì đang ngồi im trên ghế,  hai mắt nhắm nghiền lại mồ hôi vã ra.

-Dì... Dì sao thế ạ....

-....

-dì... mở mắt ra nhìn con đi

Cô sợ hãi...chạy ra bên ngoài hô hoán. Không mấy chốc mọi người đã đưa Dì vào bệnh viện...

-Cô chi lê...   bệnh nhân nhóm máu A  hiện bệnh viện đã hết nhóm máu này  cô hỏi giups người nhà ta xem có ai có máu A thì cho bệnh nhân.

-vâng... tôi nhóm máu A ạ.

-thế thì tốt... cô đi theo chúng tôi.

Cô bước vào bên trong khuôn mắt đầy lo lắng, Dì dã vào trong đó cả tiếng mà không thấy trở ra, không biết tình hình như thế nào rồi...

Cô rất sợ cảm giác mất đi người thân của mình... sự cô độc khiến cô sợ hãi... sau khi lấy máu.. cô ngồi đó... không ngừng nhìn vào cánh cửa phòng kia.

nếu như cô mất dì nữa... có lẽ cô nên sống  ở một nơi nào đó lánh xxa thế giới này...vì cứ gần ai người đó lại gặp bất hạnh. Cô bần thần.

-Chị là Chi lê đấy ạ

-vâng ạ.

-cô ấy muốn gặp chị... mời chị vào bên trong

-vâng

cố đứng lên đi vào trong. Căn phòng lịch sự không có nhiều dây dợ . như vậy cô thấy yên tâm hơn.

Dì đang nằm trên giường khuôn mặt mệt mỏi vô cùng. Đôi mắt nhìn cô như có chút sức sống hơn

-Chi lê... con đừng lo nhé ... Dì không sao đâu.

-Dì... bác sĩ nói sao ạ?

-Dì bị bệnh dạ dày thôi mà... không sao đâu.

-dì có cần con gọi em ánh về với dì không ạ.

-không cần đâu, nó đang học bên đó, gọi nó về nó cũng ko muốn về đâu.

-nhưng dì bệnh...

-con đừng lo.

Quanh quẩn mấy hôm trong viện với Dì mà công việc bận rộn đến mức dì cũng ko được nghỉ ngơi. Cô thương Dì nhưng ko thể nào giúp hết được.

-Dì... Dì đừng làm việc quá sức. tiền thì lúc nào kiếm cũng được

-ta không sao... mọi thứ được mất là chuyện bình thường.. nhưng mà có biết bao nhiêu con người cần việc cho nên mình không được phép nghỉ ngơi.

-....

-dì bây giờ ... chỉ cần tìm thấy đứa con thất lạc ấy... con nói xem... nếu nó biết được có dì trên cỗi đời này... liệu nó có trách Dì vì đã bỏ nó lại hay không?

-con nghĩ rồi cô ấy sẽ hiểu

-nếu là con con có tha thứ cho ta không?

-con ạ... con nghĩ là có... bởi vì dì cũng có điều khó nói của mình... ơn sinh thành không bao giờ được phép quên.

-cảm ơn con...

cạch cạch...

tings gõ cửa bên ngoài...

-ai vậy ạ.

-là chị đây.

-con ra mở cửa cho bà ấy vào

Cô đứng lên, người phụ nữ phía sau cánh cửa không ai khác là mẹ Bảo... khuôn mặt bà ấy tỏ ra hơi khó chịu... nét mặt không còn tươi tắn như mọi khi.

-chào Dì...

-chào chị

--Dì ốm mà không thông báo với ta 1 tiếng

-em ốm xoàng thôi mà.

-xoàng mà nằm viện cả tuần nay.

-đâu... mới có 3-4 hôm

-3-4 hôm rồi thì cũng báo ta 1 tiếng

-chị sao thế... dạo này có chuyện gì mà nhan sắc nhợt nhat thế kia.

-à... chả là chuyện công việc trong nhà ý mà... không sao đâu.

-nghe nói cổ đông bên chị đang đòi rút vốn à... có sao không?

-không sao.. ko có chuyện đó đâu

mẹ Bảo cười còn dì liếc chị mình rồi cười theo... cô cảm nhận được giữa hai người có khoảng cách mà ko nói ra được.

-dạo này Dì gầy đi nhiều quá. Ăn uống được không?

-Chi Lê... con ra mua cho dì chai nước suối nhé.

-vâng

Cô đứng lên đi ra ngoài, cho đến khi quay trở lại cô thấy hai người đang khóc chuyện gì đó. cô không dám mở cửa mà lặng lẽ đứng ngoài... nhưng ko ngờ tiếng nói chuyện lại vô tình lọt vào tai.

-có đúng con bé là con em không?

-đúng  rồi ko sai

-sao em biết

-ngày xưa em gửi cho bà ấy... bà ấy bị tật ở tay và chân, em sợ bà ấy không chăm được nhưng bà ấy cứ cố giữ. với lại con bé có cái bớt đỏ trên vai... cho dù trong mơ đêm nào em cũng mơ về cái bớt đó... chị à.. nó có cái bớt giống ý hết như vậy... cũng người phụ nữ đó.. thì chắc chắn là con em rồi... bây giờ em đón con về... chăm sóc nó rồi dần mới nói cho nó biết... em sợ nó sốc... sợ nó giận em.

-ôi dào... dì cứ chuyển cho nó vào chục phần trăm cổ phần thì nó nhận ngay...

-chị à... nó không giống như những ngườ khác đâu.

-không giống mà con bám riết lấy cái Thằng Bảo.

-hai đứa nó yêu nhau thật lòng...

-thật cái khỉ... moi tiền hết

Khuôn mặt cô nóng lên... chuyện gì thế này... con gái....

_chị ơi... chị có phải người nhà cô Lệ hay không ạ

-vâng...

-cô lệ có trong phòng không ạ

-có nhưng Dì tôi đang có khách

-vâỵ chị đưa giúp tập hồ sơ này cho cô Lệ giúp em...

-vâng

Cô đón tập hồ sơ trên tay, chiếc phong bì A4 gói rất lịch sự... có gì đó khiến cô thôi thúc mở nó ra... bên trong phong bì lớn còn chiếc phong Bì nhỏ và mấy mảnh giấy nữa... kết quả thông báo mẫu xét nghiệm máu... kết quả thông báo AND... tên... Nguyễn Chi Lê...Hoàng Diễm Lệ.... mẹ....con....

Cô không tin vào mắt mình... cô đang cố nhìn.... cố nhìn cho thật rõ dòng chữ... không phải... không phải... Chắc mọi người nhầm tên hay người có tên trong đó không phải là cô ... cô đi thẳng vào bên trong...

Hai mắt đỏ ngàu vì xúc động

-Chi lê... có chuyện gì đấy con?

-cái này... là gì ạ?

cô đưa về phái người phụ nữ đó tờ giấy

-xét nghiệm AND à. Em làm thế đúng đấy

mẹ bảo cầm tờ giấy.

-đúng rồi... thế thì con là con Gái của Lệ, cháu ta... tốt quá còn gì?

Dì ngôi trên giường hai mắt nhìn từng biểu hiện của cô... giọng dịu dàng

-chi Lê. Con bình tĩnh nghe ta giải thích

-tôi ko muốn nghe giải thích... tại sao? Tôi chỉ có 1 mẹ thôi... xin lỗi... tôi chỉ có 1 mẹ thôi.

-Chi lê... hay thương mẹ... emẹ có nỗi khổ của mình.

Dì khóc... cô cũng khóc... ngay lúc này tâm trạng cô đang rồi bời lên. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy đến với mình thêm nữa,,, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một người mẹ khác ngaoif người mẹ đang nuôi cô lên người

-ko cần phải nói gì nữa cả... hay cho tôi về chỗ của tôi... tôi không cần thêm điều gì nữa.

Cô quay ra mở cửa bước đi... bên trong căn phòng tiếng người phụ nữ đó gọi cô đến khản tiếng... cô không muốn nghe... không muốn nghe...

-chị đi kiểu gì thế hả... mắt không nhìn à?

Cô cắm đầu đi mà không biết đã đâm vào ai.

-này... cái chị kia... này

giọng nói đanh đá ấy cô cũng chưa kịp nhìn là của ai... cô bước ra ngoài sân bệnh viện... sai gòn lắm những cơn mưa chớt đến và chợt đi...

-Chi lê... em sao thế?

Cô nghe thấy tiếng nói bên cạnh nhưng cứ bước không ngừng dưới làn mưa lạnh.

-Chi lê... có chuyện gì.

cố ngẩng lên nhìn.. là Bảo... là bảo... đôi mắt nhoà đi vì khóc và vì nước mưa..

-có chuyện gì nói cho anh biết.

-.....

-em cãi nhau với ai hay dì nói gì em.

-anh Bảo.. đứng đó làm gì vào đi.

-em vào với mẹ đi ánh... chốc anh vào.

Cô ngẩng lên... Ngọc Ánh là cô bé đó... Bảo... và cô ta.... Không thể nào...

Cô giật tay anh ra đi một mạch về phía cổng bệnh viện... Bảo đuổi theo cô,... đi 1 bước theo một bước...

-em đừng như vậy... nói với anh có chuyện gì

-....

-em mà không nói thì đừng có mà trách anh.

Bảo kéo mạnh tay cô lại rồi quát lên

-tôi ko có gì để nói với anh.

-được rồi...

Sau câu nói ấy Bảo bế thốc cô lên bước đi.

-buông tôi ra, thả tôi xuống

-em đừng có mà bướng

-anh buông tôi ra... tôi ko muốn nhìn thấy anh.

-đấy là em ko muốn còn tôi muốn nhìn thấy em. do vậy tôi muốn gì tôi làm đấy.

Bảo bế cô vào nhà nghỉ gần cổng bệnh viện. anh lấy phòng rất nhanh mặc kệ cô cứ cố đẩy anh ra.

Sau khi cánh cửa phòng đóng lại anh mới thả cô xuống.

Cô ngồi im trên giường... ôm lấy bụng vì tức giận... bụng của cô... quặn lên những cơn đau.

-em sao thế...

-anh làm tôi tức chết.

-tức thôi đừng có chết.

-anh....

-em ướt hết rồi kìa... vào thay đồ đi...

-tôi ko có quần áo.

-tôi đâu có bảo em mặc quần áo. Em ko mặc gì cũng đẹp mà

bảo đùa để phá tan cơn giận cho cô... cô cau mày...

-nhanh ko cảm lạnh bây giờ... hay để tôi cởi cho em.

-không cần

Cô đi vào bên trong. rất nhanh sau đó đã nhận được quần áo... đến khi bước ra... cô thấy bảo ngồi trên giường quần áo đã được thay từ bao giờ... đã vậy laik rất giống của cô

-anh mua đâu được bộ đồ này vậy

-bên kia kìa... đồ đôi đấy... em thấy đẹp không?

-ko đẹp...

-nhìn lại đi, tôi người mẫu dáng chuẩn đấy.. mặc cái gì chả đẹp

Cô bĩu môi... vẻ rất đáng yêu... bảo kéo cô ngồi lên đùi mình

-thế nào... hết giận tôi chưa... tôi bị oan mà

-vẫn giận

-eo... dai thế... em đừng như vậy... tôi khổ sở lắm... bao nhiêu lần đặt vé rồi dì nói tôi lại ko dám vào.

-ai bắt.

-ờ... tôi tự bắt được chưa... em nhìn tôi đây này... ko có em thảm hại lắm

Cô quay sang .. đúng là Bảo gày đi nhiều, khuôn mặt phờ phạc... da sạm đi. cô xót.

thấy biểu cảm cô như vậy BẢo nhẹ giọng

-ko giận tôi nữa nhá... về với tôi đi... tôi ko có em... ko biết sống thế nào

Cô rưng rưng nước mắt... cô thương Bảo nhiều lắm

Hai tay véo má của bảo... cái má giờ trơ xương gò má

-bảo phải biết tự lo mà

-tự lo sao được.

-giàu vì bạn sang vì vợ, vợ đòi bỏ thì lấy đâu mà sang mới giàu

-nói linh tinh

-thế em ko được bỏ tôi... rút lại lời nói đi nhé.

-kệ

Này thì kệ

Bảo ôm lấy cô rất nhanh hôn lên môi cô... một nụ hôn nồng nàn và tha thiết. nụ hôn khiến cô quên đi bản thân mình.

tất cả những nhớ mong anh dòn vào đây, tất cả những giận hờn, những yêu thương tha thiết.

bảo siết mạnh tay hơn. Anh cúi xuống gục đầu vào ngực cô thở gấp...

-chết rồi.... ăn nhiinj lâu quá rồi... ko chịu nổi nữa.

Tay vạch vạch...

-không được...

-ko được... cái gì....

bảo cùn bửa cứ thế xông vào cô... bao nhiêu ngày thiếu vắng... giờ mọi chuyện bị dồn nén như vậy nhất định phải giải quyết cho hết... cô ôm lấy Bảo... xoa nhẹ tấm lưng trần của anh...

-đau không em

-không

Cô nhắm mắt lại cảm nhận anh ở đây. Nhưng.... câu nói đó... tờ giấy đó... cô và Bảo chính là....

Ko... ko thể nào... như thế này... thì người ta gọi là lσạи ɭυâи còn gì... không thể nào... tại sao lại là người đàn ông cô yêu... tại sao... cô ứa nước mắt...

-sao thế em... em đau à?

-không?

-sao lại khóc

-không có gì.

-đừng giấu anh.

-ko làm nữa.

-ấy... ko được.... đang dở rồi... ko rút ra được...

-tồi...

Cô ôm anh như để anh ko nhìn thấy cô khóc... đây là lần cuối cùng cô làm như thế này... neus Bảo mà biết cô và anh có họ hàng... không biết anh sẽ như thế nào đây... đau khổ nhất là người mình yêu mà ko còn được chạm vào... người mình yêu mà phải chấp nhận 2 từ anh em.... Cô... không chịu nổi nữa rồi. Bảo... hãy tha thứ cho em