Chương 56
Chap 56 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGSau bao ngày xa cách Bảo cứ quấn lấy cô mãi không rời. cô ôm lấy anh... cô gắng kim nén cảm xúc trong lòng. Bảo lại cứ bận bịu với những ham muốn của bản thân, cho đến khi anh mệt mỏi nằm xuống bên cô. Hôn lấy hôn để mấy ngón tay nhỏ xinh. rồi ôm lấy cô ngủ một mạch ngon lành. Cô nằm đó ngắm Bảo ngủ... nhớ lại cái ngày còn bé hai đứa suốt ngày quấn quýt bên nhau, những lúc ở cùng nhau trong mái nhà tranh nghèo trên vùng núi, Bảo đi vác củi cô ngồi nhà nảy ngô, đêm đến hai đứa ngủ chung 1 giường những đêm cô ko ngủ được thường ngắm Bảo ngủ, cậu ấy ngủ ngoan lắm. hai tay lúc nào cũng để rất nghiêm túc trên ngực. tiếng thở đều đều. giờ này có thể Bảo đã mệt nên tiếng thở của anh to hơn. Nhớ lúc hai đứa chia nhau bắp ngô nướng, lúc nào anh cũng nhường phần to hơn cho cô... cho dù cô bé hơn anh rất nhiều... người đàn ông bíêt yêu thương, biết Bảo vệ, biết nhường nhìn và sẻ chia như vậy... cả thế gian này chắc không có ai hơn... thế nhưng... giờ cô phải làm như thế nào bây giờ... cô xoa nhẹ khuôn ngực rắn chắc của Bảo... hôn lên đó... nước mắt cô chảy ra... còn anh vẫn say ngủ...
-Bảo... cho đến phút cuối cùng của cuộc đời mình... em cũng không bao giờ quên là đã có người yêu em nhiều đến vậy.
Cô hôn nhẹ lên môi anh. thấy động... Bảo trở mình qua 1 bên rồi lại ngáy ngay. Cô nhẹ nhàng rút mình ra khỏi vòng tay anh, mặc quần áo... và bước ra khỏi phòng... trước khi đi... không quên nhìn lại anh lần cuối... lần ra đi này... có lẽ.... ko hẹn ngày gặp lại
Cô đi taxi ra bến xe... cô không quen đường... cũng không hề quen ai ở đây, nhưng cô đủ lớn để biết mình đang làm gì. Ko một bộ quần áo... không chút đồ tư trang... bỏ lại tất cả... cô chạy trốn sự thật đau đớn này... sự thật rằng hơn 20 năm qua mọi người đã nói dối cô... sự thật rằng người con trai cô yêu hết lòng giờ đây chỉ vì 1 tờ giấy mà trở thành anh họ. sự thật rằng cô đã ngủ với chính anh họ của mình... cô...đã yêu anh ấy nhiều đến nhường nào... nếu ở lại... liệu rằng cả cô và anh có thể chấp nhận sự thật này hay không?
Bảo thức giấc mà ko thấy cô đâu. anh đi xung quanh để tìm. Có lẽ... cô đã đi vào trong bệnh viện. Bảo vào viện... giờ này đã chập tối... không ngờ... anh lại ngủ lâu đến vậy. không biết lúc anh ngủ... cô gái của anh đã làm gì. Bảo hớn ha hớn hở... anh đói rồi... muốn gặp cô để cùng đi ăn. Nhưng khi bước vào bên trong...không khí dường như chẳng vui như anh nghĩ. Căn phòng vắng teo... trên bàn vẫn ngổn ngang đồ vật chứng tỏ vẫn còn người ở đây, nhưng dì đi đâu mất rồi. mọi người... và cả Chi Lê của anh đi đâu rồi cơ chứ... Bảo nghĩ thầm... chắc họ ra ngoài đi bộ hoặc đi ăn... anh bình thản ngồi lên ghế cạnh giường. ghế của phòng VIP rõ khác... êm đềm kinh người. sau này anhsεメ cố gắng làm việc... để khi Chi Lê của anh sinh con cũng sẽ được nằm trong những căn phòng như thế này... anh muốn những người quan trọng nhất của cuộc đời anh luôn được sống đủ đầy và vui vẻ nhất.
Đang say sưa với những suy nghĩ đó thì Bảo thấy tập phong bì trên mặt tủ đầu giường. có lẽ đây là bệnh án của Dì... anh vô tâm quá... nghe tin dì ôm là lập tức vào đây, nhưng ý định thăm dì thì ít còn ý định kiếm Chi lê của anh về thì nhiều hơn. Bảo mở cái phong bì ra.... những dòng chữ đầu tiên anh đọc được. Phiếu xét nghiệm ADN...
_ADN?
Anh tò mò mở tiếp... nhưng dòng chữ tiếp theo khiến anh tắt ngấm nụ cười... cái gì thế này...
-Chi Lê...Diễm Lệ... mẹ con....
Cái gì mà mẹ con cơ... anh như chả tin vào tờ giấy này.... Có nhầm không cơ chứ... họ có quen biết nhau đâu mà mẹ với con... Chi lê của anh có mẹ mất vì ung thư rồi. hay lại chiêu trò gì của mấy người này... họ muốn chia cách tình cảm của cô và anh chăng. Anh không ngờ Dì Lệ là người mà anh kính trọng và tin tưởng nhất lại có thể làm điều như vậy.
Anh đứng lên đi ra ngoài cửa thì gặp Ngay Ngọc Ánh và Dì đi vào... thấy anh Dì nắm tay anh... miệng lắp Bắp
-Bảo... con có thấy chi Lê ở đâu không con ?
-con ko.
-chết rồi... con bé bỏ đi đâu mất rồi.
dì khóc.
-có chuyện gì vậy ạ?
-là dì... có lỗi với nó... nên nó giận dì mà bỏ đi.
Anh cau mày... rõ ràng mấy người này bày trò để cô ấy bỏ anh đi, không ngờ.... anh thật sự thất vọng...
-dì ... có chuyện gì vậy ạ.
Anh vờ như không biết chuyện gì cả.
-bảo... con làm ơn tìm nó về đây giúp ta... ta xin con... ko có nó ta chết mất....
Anh nhếch môi cười... tại sao đến cả Dì của anh cũng diễn kịch hay đến như vậy. chắc chắn là vì tờ giấy kia... để xem... các người sẽ làm gì.
-vâng... để con đi tìm cô ấy...
-giờ ta... trông cậy vào một mình con đấy.
Anh đi ra khỏi căn phòng đó... tự nhiên lại thấy có điều gì đó thật mông lung. Dì Lệ tuy tốt bụng nhưng lại là người rất chắc chắn . không thể tự nhiên mà tin tưởng Chi Lê đến như vậy.
liệu rằng... có chuyện gì đang xảy ra đây. Nhưng mặc kệ đi., giờ này anh phải Đi tìm chi lê của anh... giờ không biết cô ấy đang trốn nơi đâu nữa... cô gái luôn làm anh phải lo lắng kia ơi... mau mau quay về.
Nơi Chi lê dừng chân là nơi mà có lẽ không ai có thể nghĩ cô sẽ đến, bản thân cô cũng vì vô tình mà tìm được đến đây. Không cái nắng chang chang, không gió biển ồn áo, nơi đây vùng quên núi bình yên và thơ mộng. cô nhìn về phía trước... con đường này... có lẽ sẽ rất gian nan... nhưng cho dù như vậy... cô vẫn quyết tâm lựa chọn. hị sinh bản thân để người mình yêu thương được hạnh phúc... có lẽ là việc làm không có gì hối tiếc phải không? rồi Bảo sẽ dần quên cô như cách anh đã làm 10 năm xa nhau vậy.
Sau 1 tuần không tìm thấy Chi Lê đâu Bảo dường như phát điên, anh không thể chịu được nữa, người đầu tiên anh tìm đến là mẹ....
-Chào con trai... có chuyện gì vậy con
-mẹ.... mẹ đã nói gì với chi Lê.
-nói gì?
-nói để cô ấy bỏ đi cả tuàn này ko thấy về.
-có khi nó lại tìm được mối khác hơn con ấy chư
-mẹ đừng có nói như vậy.
-....
-giờ mẹ nói đi... có phải mẹ bầy trò xét nghiệm AND để cho cô ấy hiểu lầm chúng con là anh em đúng ko?
-mẹ mà phải làm thế sao?
-không mẹ thì là ai, cả cái nhà này giờ hùa vào với bố mé rồi
-con im miệng ngay. Khi chưa kết luận thì đừng có mà kết tội cho người khác.
-nếu không phải mẹ muốn chia cách chúng con thì còn ai vào đây. Bao nhiêu năm như thế mẹ chưa hài lòng hay sao.
-tao đã bảo là tao không làm gì. Mày có muốn hỏi về hỏi dì Lệ xem nó làm thế nào... đừng vơ tao vào mấy chuyện linh tinh của chúng mày
-con không tin.
-mày ko tin thì mày chờ chiều nay vợ chồng con Ly bay vào đây rồi tao với mày vào đó cho mày xem Dì mày nói gì.
mẹ bảo hậm hực đi vào trong không thèm nói chuyện. Anh cũng bực mình ko kém. cả tuần nay ko ăn ko ngủ để đi tìm cô... giờ không biết cô đang ở đâu... anh lo lắng muốn phát điên lên rồi.
đúng như Mẹ bảo nói... chiều tối vợ chồng Lyli mới bay vào đến nơi. những tưởng chỉ có mình 2 vợ chồng nó mà hôm nay... còn có cả Bố anh... ông ấy khiến anh bất ngờ... người đàn ông chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình giờ lại biết quan tâm đến người khác vậy hay sao?
-Chào bố... anh nói lạnh lùng.
Bố bảo nhìn anh cau mày vì câu chào chả có chút thiện cảm,
-được rồi... bây giờ đống đủ cả nhà rồi. anh vào trong đó hỏi Dì anh xem tôi có nói gì để con bé đó bỏ đi không?
Anh không nói thêm điều gì mà đi theo mọi người. căn phòng của Dì hôm nay có trợ lý đang túc trực... Dì anh đã ra viện rồi... nhưng cơ thể còn yếu... có lẽ là vì lo lắng cho chi Lê như anh.
-con chào DÌ ạ.
-con chào dì
-chào dì.
Dì ngẩng lên, tháo cái kính khỏi mắt nhìn mấy người đang đứng trước mặt mình.
-Chào anh chị... hôm nay anh rể bớt chút thời gian đến thăm em quả vinh dự quá.
-cũng là công việc bận rộn quá thôi mà
Bố bảo cười bước lại ghế ngồi xuống.
-DÌ đã khoẻ hơn chưa ạ.
-Dì thấy trong người thế nào.
-dì ổn rồi. Ly cũng sắp sinh rồi đấy nhỉ. Vào tận đây thăm dì vất vả ghê.
-chúng con cũng là con của dì... quan tâm là chuyện đương nhiên mà dì.
-dì cảm ơn con.
Dì ngồi dựa lưng vào ghế... khuôn mặt tỏ vẻ bình thản như đoán trước được sự đoàn tụ này.
mọi người ngồi xuống hỏi thăm nhau vài câu sau đó mẹ Bảo quay ra nói với Dì.
-Dì Lệ... hôm nay ta hỏi Dì ... cái chuyện liên quan đến con Lê có phải do ta ko ?
Ta đã nói ta không làm gì. Là do nó tự bỏ đi sao mà cái Thằng Bảo nó cứ nói ta... giờ có Dì đây.. Dì giải thích giúp ta.
-Bảo... con nghe đây nhé... không lại bảo ta nói dối con
Anh ngồi im nhìn dì không rời mắt... anh cần một câu trả lời... Dì đặt cái kính xuống bàn... nhẹ nhàng nhìn mọi người xung quanh rồi lên tiếng
-Chi Lê bỏ đi... đúng là do lỗi của Dì
-đấy con thấy chưa. Conn lúc nào cũng nghĩ xấu về ta.
bảo vẫn ngồi im không nói thêm điều gì/
-anh suốt ngày chỉ vì chị ta mà gây sự với gia đình. Vì 1 con bé nhà quê có đáng không
-mày câm mồm.
-Chị Hana yêu anh như vậy gia đình chị ấy lại rất hợp với gia đình mình anh ko ưng thì còn ưng ai vào đây. Hay là chị ta bỏ bùa anh rồi hả.
-tao nói mày câm mồm cơ mà... mày xem lại mày đi, mày không bằng 1 góc cô ấy đâu.
-Anh có quyền gì mà so sánh em với con nhà quê đó.
-các con thôi đi, đừng vì con bé đó mà cãi nhau
bố Bảo chen vào. Hai anh Bảo nhìn nhau bằng ánh mắt không hài lòng.
-tôi có thể nói vào 1 câu này được không?
Dì nói xen vào... mọi người dừng lại hướng ánh mắt vè phía Dì
-cái con bé mà mọi người vừa nhắc đến... thật ra... là con gái của tôi.
-ai cơ ạ.... Chi Lê ý ạ?
Thiên như không tin mà hỏi lại
_dì nói đùa con đấy à... nhà mình chỉ có em ánh là con Dì thôi
-dì không đùa... nếu con không tin... có thể hỏi ông ấy
Dì hướng ánh mắt về phía bố cua Bảo, mọi người nhìn theo... ông ta ngập ngừng...
-Dì... ta nghĩ chuyện đã qua rồi... chúng ta đừng nhắc đến chuyện đó nữa.
mẹ Bảo ngắt lời rồi nói như lảng tránh
-hôm nay mấy đứa đến thăm dì , thấy Dì khoẻ là mừng rồi chúng ta về thôi
Mẹ Bảo níu tay con gái ý định quay đi để ra về. dì vẫn ngồi thản nhiên trên ghế nhìn ra cưa
-Chị gái tôi.... Có gì mà bối rối đến như vậy.
mẹ Bảo đứng lại... ko dám quay lại nhìn Dì.
-tôi nghĩ là... hôm nay có đông đủ con cháu chung ta ở đây. Chúng ta nên tính lại những gì đã mất chứ nhỉ.
-Dì... chuyện đó có nghĩa là gì.
Bảo ko hiểu mà hỏi lại.
-Dì im đi, chuyện này đã qua rồi tại sao dì lại bới móc nó ra nữa
mẹ Bảo quát lên
-toi nghĩ chúng ta không nên nói chuyện này cho bọn trẻ
Bó bảo nói chen vào
dì nhìn ông ta nghiêm khắc
-anh nói hay lắm... anh rể... lúc nào anh cũng nói hay như vậy... trước đây nếu anh biết đậy lại... thì mọi chuyện giờ đâu cần giấu giếm như thế này.
-vậy em muốn gì
-tôi nghĩ chúng ta ngửa bài ra được rồi.
mọi người đứng im nhìn ánh mắt sắc như dao của Dì. Có điều gì đó ẩn khuất giữa những câu chuyện mà họ chưa bao giờ nói ra... vậy nó là câu chuyện gì?