Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 54

Chương 54
chap 54 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Cô ngồi bần thần trước cái l*иg kính. đứa cháu bé nhỏ của cô cần những thứ dây dợ đó để giành giật sự sống. nó giờ mất mẹ, còn người cha vô trách nhiệm đã hạnh phúc bên người khác. không một chút quan tâm.

-em ăn gì đi.

-không đói.

-đừng như vậy. con bé cần em.

-em ko sao.

-chi lê

Bảo ngồi xuống cạnh cô nắm tay cô.

-em dạo này lạ lắm. nếu muốn nói điều gì cứ nói ra với anh, đừng làm thế anh đau lắm

cô nhìn anh, ánh mắt có vẻ lạnh lùng. cô giận anh...là thật... mọi bi đát này đều do người nhà anh gây lên, cô chỉ nhìn thấy nah thôi là lại nghĩ đến họ, cho dù biết anh ko có liên quan trong vụ này thì mỗi lần thấy anh lại có cảm giác đó.

-chào hai đứa.

Cả hai quay lại

-Dì Lệ. Dì đến đây có việc gì ạ?

-à.. dì đến thăm cháu bé.

-sao gì lại...

-dì cũng nghe tin mẹ con cháu có hoàn cảnh như vậy nên kêu gọi anh chị em giúp đỡ.

-dạ... cháu cảm ơn dì. Dì yên tâm, cháu vẫn lo được cho con bé ạ.

-dù sao cũng có chút tấm lòng. cứu 1 người bằng xây cả toàn tháp

-vâng, cháu cảm ơn dì.

-thế nào. con bé đỡ chưa?

-dạ khá hơn chút thôi ạ

cô nhìn dì cảm kích. người phụ nữ này có điều gì khiến cô cảm thấy rất thân quen

-Bảo. con bận thì cứ đi làm đi. hôm nay Dì rảnh dì ở đây với Chi Lê cũng được.

-DÌ bận như vậy con không dám phiền dì.

-thôi con đi đi.

Dì nói như ra lệnh Bảo chần chừ 1 lúc rồi đứng lên. nhìn cô nuối tiếc rồi rời đi.

-con ăn gì chưa Chi Lê.

-con ăn rồi ạ.

-con bé sẽ không sao đâu đừng lo

-vâng ạ

Dì ngồi xuống bên cô.

-dì là dì của BẢo đấy ạ?

-uh. Ta là em gái  của mẹ Bảo.

-Thảo nào Dì cũng nhân hậu như bác ấy.

-con nghĩ đơn giản vậy sao?

-dạ

-đừng đánh giá người khác đơn giản như thế chứ.

cô ngồi im nhìn người phụ nữ trước mặt.

-dì làm gì ạ?

-ta đang làm kinh doanh. ta là cổ đông trong công ty của Bố Bảo.

-ôi.. dì giỏi quá.

-không có đâu con. phụ nữ chúng ta cần chỗ dựa chứ. tự mình làm sao được con.

-thế chắc chú nhà mình giỏi lắm nhỉ?

-ông ấy mất mấy năm nay rồi.

-con xin lỗi

-không con, ông ấy hơn ta mấy chục tuổi, cũng là tuổi cao mà đi thôi mà.

-dì....

-đúng hơn là 36 tuổi. ông ấy còn nhiều tuổi hơn cả bố ta ấy chứ.

Dì cười chua chát. cô ngồi đó nhìn Dì cảm thông.

-hai đứa yêu nhau lâu chưa?

-bọn con quen nhau từ hồi mẹ con còn sống. sau đó hứa hẹn...Bảo đi nước ngoài chục năm giờ gặp lại ....

-lại yêu tiếp chứ gì?

-dạ

cô đỏ mặt

-ngưỡng mộ tình yêu của hai đứa ghê.

-Dì cũng biết tính Bảo rồi. nóng tính lại hay ghen.

-ôi giời... nó yêu thì nó mới ghen chứ. Dì thấy nó yêu con lắm đấy.

-dạ

cả hai nói chuyện rất cởi mở. người phụ này không giống những người có tiền trong cách nói chuyện. bà ấy rấất hoà nhã

-Chi Lê này. người ta nói trên vai có nốt ruồi son là số mệnh phú quý  đấy

-vai con đâu có nốt ruồi son.

-Dì thấy mà. hôm nọ lúc con vướng váy chỗ dì dì có thấy.

-à... đó là cái bớt máu. mẹ con Bảo sinh con ra đã có rồi.

-mẹ con nói là cái bớt nó giống như cánh bông hoa hồng, chắc do kiếp trước con sinh trong gia đình nào đó, không may mất sớm nên nhà họ đánh dấu như vậy

cô cười.

-thế mẹ con nói như vậy à? bà ấy có nói gì thêm cho con nghe không?

-không ạ. nhà con nghèo lắm. mẹ con bán nước với nhặt ve chai,đến năm hơn 10 tuổi mẹ yếu đưa đi khám thì bác sĩ bảo ung thư giai đoạn cuối, được có hơn 1thang mẹ con đã mất rồi

-thế còn mẹ con bé.

-Đào là ngày con ở trong chùa. con bé bị bỏ lại cửa chùa. hai chị em sống với thầy nên con coi nó là người thân nhất của con

-ôi... con khổ quá.

Dì rưng rưng nước mắt nắm tay cô.

-con quen rồi mà. cuộc sống nghèo khổ nhưng vui buồn tại tâm, chỉ cần mình cố gắng vượt qua hoàn cảnh là được ạ.

-con giỏi hơn dì ngày xưa rồi đấy.

-.....

-ngày xưa Dì yêu một người đàn ông. yêu mù quáng, giấu giếm gia đình  trao cho ông ta tất cả rồi lại bị ông ta lợi dụng.

-lúc ông ta nói là ông ta đang gặp khó khăn, cần ta giúp đỡ, không ngờ lại là lên giường với những người cho ông ta cơ hội làm ăn, để rồi cuối cùng ta mang thai và bị hắt hủi, đau đớn nhất là người đàn ông đó lại qua lại với người thân của ta lúc đó cùng quẫn. sinh con bé ra, không dám nuôi mà mang đi gửi. sau đó ta quen chồng ta, và kết hôn với ông ấy.

cô ngồi im nhìn người phụ nữ bên cạnh., Bà ấy thật mạnh mẽ, quả thật người giàu cũng có cái khổ của người giàu.

-nhiều năm xa nhà. giờ ta quay về để đòi lại những gì đã mất, kẻ nào cần trả giá sẽ phải trả giá, nhưng ta không ngờ lần trở về này lại may mắn như vậy.

-may mắn thế ạ

-uh. có thể ta đã tim lại được con gái.

-ôi.thế thì tuyệt quá.

-con gái dì chắc cũng đẹp như dì nhỉ ?

-đẹp hơn chứ.

dì cười tươi.

-nhưng con gái ta không biết có người mẹ như ta. vậy theo con ta phải làm như thế nào?

-sao lại không biết ạ?

-bởi vì người phụ nữ ta gửi con bà ấy không nói với con bé là bà ấy nhận nuôi nó.

-sao lại vậy ạ

-có lẽ bà ấy không muốn làm nó bị tổn thương, bà ấy sợ ta không quay về tìm nó nữa.

-bà ấy có lẽ là nghĩ cho bạn ấy nên mới không nói ra.

-uh.

-vậy, con có thể nói cho ta biết ta sẽ phải làm gì không?

-mỗi người 1 cách nghĩ, con nào dám.

-không, ý ta là theo suy nghĩ của con.

-theo con thì Dì vẫn nên nói với cô ấy, tuy sốc 1 lần nhưng cô ấy cũng sẽ chấp nhận dì thôi, dù sao cũng là tình mẫu tử, dì cũng có cái khó của dì. rồi cô ấy sẽ hiểu.

-được rồi

dì cười mãn nguyện,

-cảm ơn con. vậy giờ dì đi có việc nha. hôm nay có người ở đây cùng con, từ giờ dì sẽ mời bác sĩ đến theo dõi con bé và chăm sóc nó, con cứ nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều,

-con không cần đâu ạ. con muốn ở bên nó, chăm sóc nó thay em con.

-con đừng suy nghĩ nhiều. đời người sống có số mệnh. con bé có lẽ là tận số rồi. nên hãy vui vẻ để con bé an lòng.

-vâng

cô gật đầu. nhìn dì bước xa khuất khỏi cánh cửa phòng. nơi sâu thẳm trong tim có cái gì đó như được an ủi, đứa con bé bỏng nằm trong l*иg kính không cử động. nó được hơn 8 tháng mà nhỏ xíu. cầu trời cho con vượt qua được kiếp nạn này.

hai hôm sau khi cô đang ngồi đọc truyện cho con bé nghe. người đàn ông đứng phía sau cô lên tiếng.

-chào... chào em...

cô giật mình quay lưng lại.

là anh ta... đồ khốn nạn

-sao anh lại đến đây,

-tôi ....

-anh cút ngay ra khỏi đây.

-tôi đến thăm đứa bé. xin lỗi về chuyện của Đào

-mày không có tư cách nhắc đến tên em tao.

cô gào lên

hắn ta đứng im.

-mày cút ngay ra khỏi đây, đừng làm dơ bẩn nơi này, đừng để tao nhìn thấy bộ mặt đáng kinh tởm của mày.

-chị nói cái gì vậy

Ly đứng phía sau quát lại cô.

-tao nói là nó đừng làm bẩn thiu nơi này, tao không cần nó hỏi thăm.

-chị là người có văn hoá mà chị ăn nói như vậy đấy hả.

-văn hoá với ai chứ không cần văn hoá với loại người như anh ta

-nếu như anh ta là người biết suy nghĩ anh ta đã không bỏ con bé lúc nó đang mang thai, không để con bé phải chết oan uổng như vậy

-là do em chị dụ dỗ anh ấy.

-Ly... em nghĩ sự thật là như vậy sao? thế nhưng nếu anh ta là người có trách nhiệm anh ta có ruồng bỏ con bé như vậy không? em là người có văn hoá sao em ko hiểu ra điều này.

-tôi ko cần hiểu điều gì cả. là em chị phá hoại cuộc sống của chúng tôi thì có. chính nó mới là kẻ phá đám cuộc đời chúng tôi hậu quả nó nhận được như vậy là đáng lắm

ly gào lên

-sao cháu có thể nói người khác như vậy được Ly . dì không nghĩ cháu lại có thể nói ra được những câu như thế.

người phụ nữ đứng phía sau hai mắt đầy nghiêm khắc

-con... con chào dì

Thiên thấy Dì liền ngập ngừng

-Thiên... bố đứa bé... là con à?

-dạ....

thiên ngơ ngác ấp úng ngây thơ như không hiểu dì đang nói chuyện gì.

-Dì là cô ta...

-con đừng nói thêm gì cả, dì thất vọng về con.

-còn Thiên, là đàn ông quan trọng là phải chịu trách nhiệm với việc mình làm. đến cái cơ bản này con không chịu trách nhiệm được thì còn chịu trách nhiệm được cái gì?

-dì nghĩ dì cần cân nhắc lại về con

-Dì... đây chỉ là một hiểu lầm. con và Ly quen nhau trước

-nhưng mẹ con bé có bầu trước. đang ra khi biết người ta có bầu với mình còn nên có trách nhiệm của một người cha một người chồng. ,mà bỏ lại các mối quan hệ khác... đằng này.... dì không ngờ con lại như  vậy

Thiên nắm chặt bàn tay. đứng im không dám nói thêm lời nào. cô trong bụng có chút hả hê. loại người như anh ta, sớm muộn cũng gặp quả báo.

chiều hôm đó, khi cô vừa đi ra ngoài thì y tá chạy theo gọi với lại

-Chị Lê... Chị Lê

-sao vậy ạ?

-đứa bé, tim nó có vấn đề

cô hốt hoảng chạy lại. trong phòng cấp cứu. hai bác sĩ đang đứng bên cạnh. chiếc máy đo nhịp tim kéo 1 tiếng dài. và hai bác sĩ đang cố gắng để giành giật con bé từ tay tử thần. cơ thể nhỏ bằng bắp tay của nó đang phái chống chịu với những đau đớn chưa từng có. cô đứng đó rớt nước mắt. con bé còn quá nhỏ mà. đừng bỏ cô đi như vậy. cô thấy mình vô dụng quá.

-bác sĩ... xin bác sĩ cứu con tôi

-xin lỗi chị. cháu nhỏ quá, lại bị thương nặng như vậy, cố gắng đến đây là giỏi lắm rồi.

-không được, xin bác sĩ.

cô gục xuống. cuộc đời cô đối mặt với tử biệt sinh ly nhiều rồi, mỗi nỗi đau đều mất rất lâu mới có thể lành lại được. tại sao ông trời lại bất công với những người cô yêu thương như vậy cơ chứ.

-Đào ơi... chị xin lỗi em.

tiếng bước chân nhanh chóng của Bảo đang tiến lại gần. nơi góc căn phòng, cô ngồi ôm đứa bé trong tay, nó không còn thở nữa, trong những giây phút cuối cùng này... cô muốn con được có tình yêu thương của cô. mồ côi là sự đáng sợ nhất trong đời của một đứa trẻ, vừa sinh ra đã mất mẹ, sống vài ngày cũng ko được sự chăm sóc của cha. giờ còn chưa kịp nhìn thấy ánh sáng đã lìa  đời. cô thấy mình vô dụng, thật sự rất vô dụng.

-Chi Lê ... con bé....

-không....các người thật độc ác, các người đâu phải sống cuộc đời mồ côi như chúng tôi các người đâu có hiểu.

-anh xin lỗi.

-anh cút đi, tránh xa chúng tôi ra. mấy người giàu các người sống quá ích kỉ. đến 1 đứa trẻ như nó cũng ko tha cho.

-Chi Lê... em đừng như vậy.

-tránh xa tôi ra

nước mắt cô giàn giụa..  bàn tay ôm lấy cái chăn quấn bé con.

-Chi lê. con bình tĩnh. nghe dì... chúng ta sẽ đưa con bé về với mẹ của nó, có thể mẹ nó đang đợi nó về.

-không. con đã hứa với nó sẽ chăm sóc con bé.

-con... chúng ta ko quyết định được số mệnh của con người. con... nên để con bé về với mẹ của nó,. có khi được lên thiên đường còn hạnh phúc hơn đấy con.

cô nhìn dì khóc

-ngoan... chúng ta đưa con bé về

dì gật đầu, cô cũng gật theo. cô đứng lên bế con bé đi ra cửa... cuộc sống quả thật ngắn ngủi mà đôi khi chúng ta cũng không biết trước  được những bất chắc trong đời.

sau khi đưa con bé về với mẹ của nó cô như người mất hồn, suốt ngày thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. đêm đến cô không nhắm mắt được vì mỗi khi nhắm mắt lại nghĩ đến hai mẹ con bé Đào, cô thương em....

-chi lê... em ăn chút gì đi.

-em ko đói

-em nhìn xem, em đã gầy lắm rồi đấy, đừng nghĩ nhiều nữa

-Bảo nói đúng đấy..con  mà như vậy tất cả mọi ngời đều rất đau lòng. nếu ko thể vì bản thân, hãy vì những người yêu thương con. vì mẹ con con bé mà cố gắng con à

cô gật đầu đi ra bàn ăn. nhìn bát cơm mà nước mắt cô lại ứa ra, không ngờ có lúc lại thấy cô độc trên cói đời này như vậy.

-hay là thế này....

-dì sẽ đưa Chi Lê vào nhà dì 1 thời gian.

-vào sài gòn ạ?

-uh

-không được

Bảo trả lời ngay

-Bảo... con đang nghĩ gì vậy, con cần con bé nhưng con bé cần bình tĩnh lại... nếu con không nghĩ cho con bé có khi con mất nó thì sao.

-nhưng con....

-con đồng ý

cô nói trong vô cảm khiến Bảo giật mình nhìn cô

-đấy... con thấy chưa,,, nếu con bé đã nói như vậy thì con nên tôn trọng.

mặt hầm hầm cúi xuống ăn...

-quyết là như vậy nhé... để dì đặt vé máy bay... sáng mai chúng ta đi.

-sáng mai

Bảo ngẩng lên nói lại bằng giọng  bất ngờ... đôi mắt mở to tướng

-sao gấp thế ạ

-dì có chút việc ý mà. con yên tâm, dì sẽ chăm sóc tốt cho con bé.

-con....

-dì còn chẳng kịp cho con chuẩn bị tinh thần.

Bảo nhìn cô ánh mắt như pha chút đau lòng.

-mấy người bắt nạt con

-con yên tâm, con bé sẽ quay về. haylucs nào con rảnh vào thăm con bé cũng được.

-con đang nghĩ sẽ chuyển vào đó  luôn đây

-anh cứ ở nhà... em muốn yên tĩnh 1 thời gian

-nhưng mà anh....

Bảo có vẻ hiểu ra nên lko nói thêm điều gì. đôi mắt anh trùng xuống, khuôn mặt tỏ rõ vẻ thiểu não. anh thở dài... rốt cuộc... là cô quyết nên anh phải nghe theo

sáng sớm hôm sau Bảo tiễn cô ra sân bay...bây giờ anh mới hiểu cảm giác  trước kia khi tiễn anh của cô nó như thế nào. đôi mắt Bảo đầy vẻ u sầu. anh nắm chăt lấy tay cô.

-anh phải sống thế nào bây giờ,

-nhanh nhanh về với anh nhé.

-sao ko nói gì... nói gì với anh đi chứ.

cô nhìn anh... đôi mắt trong veo giờ này đầy nước. những mong mười mấy năm trở về được đón nhau trong hạnh phúc, được bên nhau trọn đời qua bao sóng gió phong ba... tất cả như 1 cuốn phim nằm trong suy nghĩ vậy... đẹp và đầy yêu thương.... vậy mà sự thật lại phũ phàng như vậy, ngay lúc này cô lại trách anh vì sao lại trở về... để rồi....

-chuẩn bị vào đi con... sắp đến giờ bay rồi.

-vâng

Bảo nắm tay cô nũng nịu.

-nhanh nhanh rồi về nhé.

CÔ hướng ánh mắt nhìn anh đắm đuối... có lẽ ko biết khi nào mới lại được trông thấy anh

cô ôm anh... nhẹ nhàng hôn lên đôi môi anh.

sau khi nhận nụ hôn bất ngờ, Bảo kéo mạnh cô  lại đáp trả một mụ hôn sâu và đầy say đắm. nụ hôn như nói hết yêu thương và như muốn níu giữ cô ở lại. phải lâu sau đó anh mới nuối tiếc rời cô ra...

-hay là... đừng đi nữa... đừng xa anh nữa.

-em sẽ đi...để em đi

-được... nhưng nhất định phải về với anh... anh đợi.

cô quay vào phòng kiểm soát... bước qua cánh cửa này khoảng cách sẽ trở nên dài hơn....đôi khi người ta có thể nhìn thấy mặt nhau nhưng trái tim lại trở nên xa xôi quá. nước mắt lăn dài trên khoé mi cô... cô quay lại nhìn Bảo... phía khung cửa hình chữ nhật anh đứng đối diện cô... chỉ cách đó vài mét thôi mà xa tận chân trời

tiếng điện thoại anh kêu...

-anh nghe đây.

-anh....

cô ngập ngừng

-nói anh nghe nào

-chúng ta.... chia tay nhau anh nhé.