Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 46

Chương 46
chap 46 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Niềm hạnh phúc của cô giờ này đã không được trọn vẹn. cô quay trở về nhà, cuộc điện thoại mà cô ko kịp nghe khiến cho mọi thứ trở nên bất ngờ đối với cô.

Bé Đào của cô... trông nó gầy đi trông thấy, hai mắt thâm quầng tiều tuỵ  và mệt mỏi... thấy em mình như vậy.. cô ko còn tin vào mắt mình

cô ngồi xuống nắm tay nó... hai mắt rưng rưng

-có chuyện gì vậy em... nói cho chị Biết xem nào.

-em.....

bé Đào khóc nức nở. cô thương em mà khóc theo

-em... có 3 tháng rồi.

-3....3 tháng???

con bé cúi đầu... cô sốc... điều đáng nói ở đây là em cô sắp thi tốt nghiệp cấp 3 thôi...nó còn quá trẻ để biết thế nào là làm mẹ.

-là ai?

-... nó cúi xuống.

-là ai?nói cho chị xem nào?

cô sốt ruột.

-anh ấy hứa sẽ cho em một danh phận. anh ấy hứa sẽ yêu thương em suốt cuộc đời. anh ấy nói là chỉ cần em làm theo anh ấy... em sẽ...

nó khóc nghẹn...

-thế rồi sao?

-lúc em nói với anh ấy em có bầu, anh ấy hay nổi cáu với em,hôm chị đến là mấy hôm anh ấy không về nhà. rồi hôm trước anh ấy về... anh ấy... đánh em.

cô trào nước mắt... cô cứ nghĩ Thiên là người hiểu biết, thấu tình đạt lý, ai ngờ....là lỗi do cô... do cô đẩy con bé tới bước đường này.

hôm cô từ đó về, có phải là hôm cô gặp anh Ta đi cùng Lyli. Lyli là em gái Bảo, thân phận rõ ràng hơn. danh giá hơn có lẽ nào anh ta vì thế mà ruồng bỏ em cô. hay anh ta chỉ cho em cô là món đồ để anh ta lợi dụng... đồ khốn.

đến khi con bé ngủ say... cô mới sang phòng của Bảo. thấy tâm tình của cô không tốt, có lẽ Bảo cũng hiểu ra vấn đề. Anh ngồi xuống ghế, kéo cô vào lòng.

-đừng suy nghĩ nữa, dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi.

-sao không nói với tôi là anh ta rất xấu xa

-lúc ấy chính ai mù quáng yêu nó còn gì?

-yêu cái gì mà yêu. là cậu... đồ tồi... tại sao cậu không nói trước,

-lúc ấy tôi có nói em cũng đâu có tin tôi.

-giờ tôi hại nó mất rồi... tôi hại em tôi rồi

cô ôm mặt khóc nức nở. Bảo cũng chỉ biết ôm cô vào lòng, nói gì khi con gái tâm trạng đang rối bời. có khi càng nói càng hỏng chuyện. vả lại nếu như người khác thì không sao... đằng này đứa đang cặp kè với thằng khốn ấy lại là em gái ... cả hai cùng lo như nhau thôi.

-giờ này thì phải làm gì?

-làm gì được nữa 3 tháng rồi. tôi ko trách con bé. nhưng chỉ tôi nghiệp đứa trẻ, chi em tôi đã mồ côi rồi, giờ nó lại mồ côi thì nó... tội lắm...

cô nức nở...

-thôi được, để tôi nói với nó xem thế nào?

-nhưng dù thế nào tôi cũng ko để con bé về với anh ta đâu. nó bụng mang dạ chửa anh ta còn đánh nó như vậy thì anh ta đúng ko phải là người.

-thế thì nói với nó làm gì nữa.

-nhưng đứa bé cần có cha.

-thôi được rồi, kiểu gì em cũng nói được vậy em muốn thế nào? hay chạy về nói với bố mẹ nó .

-giờ tôi muốn gặp hắn ta xem hắn nói thế nào.

-được rồi, em nhớ đừng có nghe nó hót hay mà siêu lòng đấy.

-đồ...

cô gạt nước mắt còn anh hớn hở cười . siết tay lại cúi xuống cắn cắn cái môi đang cong cong...

-yêu chết đi được...

-....

-đấy thấy chưa. trên đời làm gì có thằng đàn ông nào chịu trách nhiệm được như thằng này. thế mà còn chê... bọn con gái cũng ngu cơ,  mấy thằng chém gió thì cứ mê ầm ầm, đến lúc vỡ nở ra mới biết, may  mà nó chưa lừa hàng của mình... nhưng mà chỉ nghĩ đến nó đã động vào đây, sờ vào đây... là muốn chặt cmn tay đi rồi.

cô cúi xuống nhìn cái bàn tay đang bóp bóp ngực mình, Bảo cùng trẻ con lắm. so đo từng tí  1 cái chuyện ....

có lẽ vì nhận ra cô từ trước nên mới nghĩ cách để kéo cô quay về. nhìn vậy nhưng cũng tinh tế lắm.

-chúng nó có con rồi... mình cũng... có con thôi nhỉ?

-điên hả...

-điên cái gì mà điên, thật chứ còn gì?

-còn động vào tôi nữa... tôi gϊếŧ...

-ôi... zồi ôi... thế bắt tôi ăn chay đến bao giờ...tôi chết đây.

-uh... chết luôn đi...

-sống thế này khổ hơn chết ý chứ...

-ko được... ko được....

-hôm đó là do thuốc... tôi chưa được miếng nào thật mà... tôi sẽ... sẽ nhẹ....

-cấm...đau chết đi được

bảo xoa lưng cô vẻ xót xa

-hôm đó đau lắm à... lúc ấy tôi có biết là em nhưng ko tài nào làm chủ được, không ngờ cái thuốc đấy lại mạnh thế. tôi còn không biết tôi đã vần em bao lâu...

-cả đêm...đồ...

-hì....giờ mới dám hỏi...cả đêm thật à?

-... điên

-thế có... thích không?

-thích cái gì mà thích

-giờ cho thích luôn...

-ko... ko được.. giờ phải lo cho con bé đã...

-zời ạ... lo cả chuyện mình luôn càng tốt chứ sao?

anh rúc rúc vào ngực cô.

-Bảo...

cô quát... anh ngẩng lên nhìn... cái mặt có vẻ dài ra vài centimet trông đến tội

-để xem Thiên nói thế nào về chuyện con bé đã. giờ chưa nghĩ đến chuyện đó vội... bây giờ để con bé thế này... tôi...

cô ngập ngừng. Bảo lại xoa lưng cô.

-để mai tôi hẹn gặp nó.. em đừng lo...

-để tôi đến gặp anh ta.

-em đừng có manh động... xem tình hình nó thế nào.

cô gật đầu. giờ cô chỉ biết nghe theo lời của Bảo.

tối hôm sau. đúng như Bảo nói. hắn ta hẹn anh ra quán cafe bên cạnh công ty. Bảo vẫn chiếc xe phân phối lớn chở cô theo.bước vào cửa... bàn tay anh nắm chặt lấy bàn tay cô như đánh dấu  sở hữu.

-đến lâu chưa?

-vừa đến xong.

hắn ta nhìn lên thấy hai người nắm tay nhau thì cau mày.

-ông hẹn tôi ra đây có chuyện gì?

-à... tôi tưởng ông biết chuyện đấy.

-chuyện gì cơ.

-chuyện con bé Đào

cô không kìm được mà nói thẳng ra. hắn ta nhìn cô rồi cười.

-anh.... anh đếnkhi nào vậy?

-tao vừa đến

Bảo ngẩng lên nhìn em gái đang hớn hở kéo ghế ngồi

-mày ko về nhà cứ chạy nhông mãi như thế à?

-em có về mà.

anh cau mày... con này bướng lắm.

-thế hai người hôm nay có chuyện gì à. rủ nhau đi chơi sao cho em đi với. cả chị này...nữa

-chị này là cái chị... giúp việc nhà mình à?

-mày nói linh tinh gì thế?

-đâu... nhìn quen mà

-mày ko nhận ra à?

-ko

-chị Chi Lê nhà mày đấy.

-Chị Chi Lê đây á?

nó há hốc mồm.

-eo... bây giờ xinh thế á.

-có anh mày chăm

-nhưng mà bố mà biết thì bố gϊếŧ anh đấy... bố bảo chị Hana ...

nó thật thà

-mày im mồm chuyện của anh ko được xen vào...

-thì em có nói gì đâu...thế 2 người hôm nay đến đây có chuyện gì

-gặp nhau nói chuyện chơi thôi. mày về nhà đi, đừng hóng chuyện người lớn.

-em cũng lớn rồi...

-mày ngu lắm... chưa lớn nổi đâu

-em đủ tuổi kết hôn rồi đấy.

con bé níu tay tình hắn ta tình tứ khiến cô bực mình, còn Bảo nắm chặt tay dưới bàn.

-Ly...  mày chạy sang siêu thị bên kia mua anh bao thuốc.

-ở đây có bán mà,

-nhưng ko bán loại anh hay hút.

-thế anh hút loại gì?

-mua cho anh bao 3 số ... nhanh lên...

-từ từ đã

-nhanh mẹ lên đi.

Bảo giục... Ly đứng dậy.. bước nhanh ra cửa

-sao anh ko nhờ chị kia

-chị mày đang bầu... ko cho đi lại nhiều

-thế á... em mách mẹ

-uh... mày mua đi rồi về mà mách

Ly quay đi. cả hai nhìn về hướng thiên

-hai người đã...

-tao sắp có con rồi mày có chưa?

-tao....ko ngờ bọn mày...

-đấy là chuyện tất nhiên. chỉ có những đứa cô tình để cái không tất nhiên thành tất nhiên nó  mới bất ngờ.

-mày....

-mày biết tao đến đây vì cái gì rồi đấy.

-.....

-chính tao cho người đến đón con bé... mày làm nó ra nông nỗi đấy còn thẳng tay đánh con nhà người ta.

-là nó láo...

-tao chưa cần biết nó láo hay không nhưng đàn bà bụng mang dạ chửa, lại là con của mày... vậy mà mày hành xử như vậy.

-....

-giờ mày tính sao với đứa bé.

-bảo nó bỏ đi

Thiên nói lạnh lùng

-bỏ đi

cô quát lên.

-anh nói dễ nhỉ... giờ 3 tháng rồi đấy. anh tưởng nói bỏ là bỏ được sao.

-5-6 tháng còn bỏ được.

-mày nhiều kinh nghiệm lắm Thiên ạ. Tao là bạn mày... ko muốn nói nhiều với mày. nhưng đây là em vợ tao... mày lại cặp kè với em gái tao. mày nghĩ tao để được như thế à?

-hiện giờ tao ko muốn nhà tao biết chuyện này... mày thu xếp cho tao 1 câu trả lời đi... đây là tao nể tình mày tao mới nói như vậy đấy.

-tao và Ly yêu nhau... mày hiểu cho bọn tao

Thiên xuống nước.

-thế lúc anh ngủ với em tôi... anh có nói anh yêu nó không? anh là thằng vô trách nhiệm

-do em cô dụ dỗ tôi

-em tôi dụ dỗ anh....

-thôi... thôi đi... tao hiểu mà... đừng nói nữa...

-giờ mày muốn nhận nó là con mày hay mày muốn nhà tao biết chuyện thì ....

-con nào đấy anh?

Ly đứng đằng sau nói to.

-à... ko có chuyện gì đâu em...

Thiên đứng lên cười tươi khiến cô cau mày... đồ giả dối...

-rõ ràng em nghe... như vậy.

-ko có gì đâu em... anh về đây... em về nhà đi... về nói với mẹ là anh sắp có cháu rồi...anh sẽ đưa vợ con anh về... không đến lúc bụng chị to ra lại ko ,mặc váy vừa... mày cũng liệu đấy... học hành cho xong đi... đừng có để đến lúc bụng ễnh ra thì lúc ấy chắc gì đã gặp được thằng như anh mày.

-gớm anh...

-tao nói thật đấy. đừng để tao bảo mẹ là mày chết...

-vâng.. em về... em về được chưa?

anh nắm tay cô quay đi. nhưng rồi nghĩ lại lại quay lại nói với 1 câu.

-tao chờ câu trả lời của mày trong tuần này.

Thiên tím mặt. cô ngóai lại ném về phía hắn ta 1 cái nhìn đầy lửa... liệu rằng mọi chuyện có được yên ổn cho cuộc sống của cả hai chị em cô.