Chương 45
Chap 45 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGÁnh bình minh đang hé dần nơi góc chân trời. Ngay bãi biển, có một người con trai đang cõng một người con gái. những đợt sóng cuộn trào xô tới đập vào bờ cát. bàn chân trần của Bảo bước những bước chắc chắn . trên vai anh là cả thế giới thu bé lại.
người con gái ấy gục đầu vào vào vai anh... rúc rúc để ngửi lấy mùi thơm quen thuộc.
-lần thứ mấy đc ra biển rồi
-thứ 2
-sao mới có 2 lần.
-lần đầu là trước ngày.... gặp cái kẻ vô duyên, quấn mỗi cái khăn tắm trước mặt con gái... lần thứ 2 là đây.
-giá mà có thể là lần đầu... được đưa ai đó ra biển.
-là lần đầu đi cùng con trai đây.
-lần đầu được...chấm nữa
-chấm là cái gì?
-tự hiểu...
-ê... sao dám nói tiếng nóng như thế... chấm là cái gì?
-hiểu đến đâu thì hiểu.
-này,... này... đừng có mà...
-làm gì được...
- giận....
-uh.. giận đi... giận rồi vứt xuống đây cho giận một thể.
-thôi... được rồi... thua rồi
cô bám chặt lấy cổ anh không chịu rời xuống, việc gì cơ chứ... bây giờ cô sẽ trở thành cây ăn bám cái kẻ xấu xa này.
cô siết tay chặt hơn. áp sát đầu mình vào vai anh. miệng hát bài hát đủ để anh nghe thấy.
Anh ra đi tới bến đất mới có bao điều đang chờ.
Anh nghe không em sẽ rất nhớ, nhớ nụ cười lung linh mỗi sáng.
Hẹn gặp nơi xa xôi một ngày có nắng mới
những ưu tư trong em lại rồi sẽ qua.
Hẹn gặp nơi mai sau chuyện mình sẽ rất mới
đón em trong dòng người rạng ngời khi nhìn nhau.
Tạm biệt anh yêu thương một mình xa quê hương,
có lúc trong cô đơn tìm về với ai.
Rồi thời gian trôi nhanh ngàn chồi non thêm xanh,
sẽ thấy bước chân anh nhẹ nhàng bên đời em.
Bảo đứng im sau câu hát ấy, anh đặt cô xuống nền cát trắng rồi quay lại nhìn cô. rõ ràng khuôn mặt đang tỏ rõ vẻ xúc động.
Bảo đứng im nhìn cô hồi lâu, đôi mắt đỏ ngầu, đôi cánh tay giữ chặt lấy vai cô. hai dòng nước mắt tự nhiên lăn dài. cô tròn mắt nhìn anh. ko phải lần đầu thấy Bảo khóc, nhưng trong hình hài của 1 người đàn ông thì vc rơi nước mắt quả là rất bất ngờ.
-sao... vậy?
-...
-sao lại khóc như vậy...
-....
-Bảo ko ngoan nhé.... Bảo khóc nhè kìa.
cô cũng ko kìm được nỗi nghẹn ngào mà hai hàng nước mắt trào ra
-đồ tồi...
-những lúc buồn, những lúc cô đơn, nhớ con ngốc ấy đến quay cuồng, vậy mà nó không một dòng tin tức, rồi một ngày được tin nó đi lấy chồng... mọi cố gắng dường như sụp đổ. tôi đã ko biết mình sẽ đi về đâu, tôi hận tất cả, hận cả cái con ngốc ấy, nhưng khi tôi quay về, khi tôi nhận ra, con ngốc ấy đang ở đây, bên tôi, nhưng lại yêu người khác... tôi muốn ... tôi muốn ....
-muốn gì?
-muốn gì?
-tôi hỏi mà.
Bảo cau mày lườm cô. cái lườm đầy yêu thương. cô tủm tỉm cười. thì bị kéo mạnh lại hôn một nụ hôn sâu lắng lên môi. nụ hôn như mang bao nhớ thương, bao trách móc của anh, còn nụ hôn của cô mang bao nhiêu mong ngóng và đợi chờ.
ánh mặt trời hiện lên làm sáng cả một góc trời. nơi hai con người đang đứng, những giọt nước mắt long lanh đang chảy nhưng khóc cho ngày đoàn viên.
-Chi Lê... tôi yêu em...
trong ánh nắng tràn đầy trên bãi cát, người con trai lại cõng người con gái của anh ra về... trước đây khi còn nhỏ... tôi nghe theo gia đình vì sự an toàn của em... tình yêu trong lúc phụ thuộc khiến tôi mất 10 năm trời để đánh đổi... cho tới giờ... khi tôi có cuộc sống của riêng mình... tôi mong sẽ là người che chở cho em suốt phần đời còn lại...chúng ta cùng nhau viết 1 trang sách mới, hãy cứ coi như chúng ta yêu lại từ đầu...và em chỉ cần sống hạnh phúc... còn mọi việc khác cứ để tôi lo