Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 44

Chương 44
chap 44 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

buổi tối hôm đó cô cùng mọi người đi ăn. đúng như Bảo nói... đây là cuộc ăn chơi của những cậu ấm cô chiêu thì đúng hơn. so với những cô gái khác, cô có vẻ rất tầm thường, nhưng được sánh vai bên Bảo... mọi ánh nhìn đều không nói lên điều đó.

-này... cô uống được rượu không?

-tôi ko.

-vậy đừng có uống , không nhỡ say lại mệt với cô.

cô bĩu môi.

-hai đứa nói gì mà thậm thụt thế, ở trong phòng cả đêm mà ko nói hết được truyện hay sao?

-anh... nói cả ngày cả đêm còn không hết được ấy chứ

cậu ta cười.

-ah hiểu chú mà . chú yên tâm, chốc nữa anh cho chú cái này... đảm bảo nói cả đêm luôn.

-cái gì vậy anh...

-bí mật chưa được bật mí.

-em sốt ruột rồi đấy

-cứ chờ đi, khuya mới là phần hay nhất.

cô và Bảo nhìn nhau. cậu ta cười ranh mãnh, còn cô chả hiểu cái quái gì.

-chi... anh mời em 1 li nhé. từ ngày em vào đây. chưa mời em chén nào.

-dạ em...

-không uống được thì nhấp môi, anh ko ép.

-để em uống hộ

-ấy chú... anh biết chú rồi... anh có ép đâu mà chú lo.

-dạ em...

cô cầm li rượu lên nhấp môi... mùi rượu nồng, vị rượu cay khiến cô nóng hết cả người

-này.. để tôi uống cho.

-ko sao đâu.

-say thì đừng có mà linh tinh.

-ko sao mà

cô uống một hơi hết chén rượu. ngay sau đó cả khuôn mặt cô nóng ran, người ngợm bắt đầu thấy cồn cào. mọi thứ trước mặt bắt đầu quay cuồng, không ngờ.. rượu lại ngấm nhanh đến vậy

-này... cô sao thế

-hình như tôi say rồi.

-đã bảo đừng có uống.

-tôi ko nghĩ nó lại như vậy.

-để tôi đưa cô về.

-vâng

cậu ta đứng dậy rìu cô về trong ánh mắt tinh quái của mọi người.

-ê... trả 1 bài thôi nhé, chốc nữa lại tiếp, đừng cố quá.

tất cả cười ầm lên. cô ko nghe ra điều gì nữa. đi đến cửa phòng... cô bắt đầu có hiện tượng buồn nôn,

-này cô sao thế?

cô gạt cậu ta chạy vào nhà vệ sinh, cậu ta bước theo đứng vỗ lưng cho cô, miệng càu nhàu

-đã ko uống được thì đừng uống, lại còn thích đua đòi.

-...

-nôn hết ra đi rồi xúc miệng

-... c

cô ko nói gì mà ngồi bệt xuống nền nhà. cậu ta lấy khăn lau  mặt cho cô rồi bế cô ra ngoài. đặt cô lên giường.

-tôi đi lấy thuốc giải rượu cho cô nhé

-tôi ko sao.chỉ chóng mặt thôi.

-say rồi còn ko sao

-tôi ko sao thật mà...

cô cười

-được rồi... nằm đây chờ tôi đi.

cậu ta đi ra ngoài thì có tiếng điện thoại... cô cầm lên bấm nút nghe...

-alo... chị ... Chị ơi.... chị đang ở đâu?

-chị đây... em... có chuyện gì?

-chị đang ở đâu.

-chị.... đang ở trong khách sạn....Đào... em học bài chưa? có chuyện gì sao lại gọi cho chị giờ này...

-chị ơi....

cô nghe thấy tiếng nó khóc trong điện thoại rồi cậu ta cầm cái điện thoại lên nghe.

-anh nghe đây em... chị Chi uống hơi nhiều... có gì nói với anh rồi mai anh nhắn lại.

cô mơ màng nhìn cậu ta nghe điện thoại, sau đó cậu ta cho cô uống nước rồi vội vã đi ra ngoài... cô nằm im trên giường... giờ cô mới biết được cảm giác say nó lại vô lo như vậy. cô ko còn nhớ nổi cô đã nghĩ gì nữa... chỉ biết là mình đang dần thϊếp đi...

cho đến khi cánh cửa phòng mở ra ... rồi lại đóng lại rất nhanh. chiếc giường cũng lún một bên vì cậu ta... hơi thở của cậu ta đang rất gần khiến cô giật mình mở mắt. cậu ta đang chống hai tay nhìn cô

-anh sao thế.

cô mắt nhắm mắt mở hỏi..cậu ta ngồi im như vậy mà ko nói gì

-này... anh làm sao thế... say rồi thì ngủ đi

cậu ta vẫn ngồi im nhìn cô ko chớp mắt, ánh mắt cậu ta vừa có vẻ bối rối vừa đỏ lên vì điều gì đó.

-này anh... sao thế

cô mở to mắt chạm vào người cậu ta...

-đừng chạm vào tôi

cậu ta đi vào trong nhà tắm, một lúc sau cô nghe thấy tiếng nước chaỷ... có lẽ cậu ta đang tắm.... cô lại nằm xuống mơ màng....

đến khi cô nghe thấy tiếng bước chân cậu ta đi ra, cô mới mở mắt... cậu ta... ko tắm... mà đúng hơn là ko cởi đồ khi tắm... cô giật mình...

-anh làm sao thế...?

-tôi...

cậu ta ngập ngừng...bước qua bước lại vẻ bối rối như muốn giấu giếm thứ gì đó...

cậu ta bước nhanh ra mở cửa đi ra ngoài... cô ngồi dậy không hiểu chuyện gì mà bước ra theo cậu ta. Bảo hôm nay rất lạ.

-anh làm sao thế?

-đi vào phòng đi...

-tôi muốn biết anh làm sao? sao lại như thế này.

-kệ tôi...

-vào thay quần áo đi ko cảm lạnh bây giờ

-tôi nói cô kệ tôi

cậu ta quát, nhưng ánh mắt vẫn có vẻ rất bối rối, cậu ta không dám nhìn vào mắt cô.

-đừng như vậy... có chuyện gì nói cho tôi xem nào.

-không có chuyện gì... cô đi vào đi... tôi

cậu ta tóm mạnh lấy thành cầu thang... nắm chặt....

nhìn cậu ta như đang phải chịu đựng 1 điều gì đó rất ghê gớm... cô càng lo lắng.

-anh đau chỗ nào... nói tôi nghe xem...

-tôi... tôi rất khó chịu... đừng đến gần tôi... tôi ko muốn làm cô tổn thương.

cô đứng im... nhìn cậu như đang vật lộn với cơn đau của mình... cơ thể cậu ta run lên, mồ hôi đầm đìa, cho đến khi bàn tay cô chạm vào vai câu ta cậu ta giật lại nắm chặt lấy cổ tay cô và kéo nhanh vào phòng. sau khi cánh cửa đóng lại... cậu ta ôm siết lấy cô hôn không ngừng...

-Anh làm sao vậy... buông tôi ra,

cậu ta dường như chẳng nghe thấy, những cái hôn càng ngày càng mạnh bạo khiến cô có lúc kêu lên vì đau đớn và sợ hãi...

-buông tôi ra....

cô cố đẩy cậu ta ra nhưng cậu ta dường như chẳng còn nghe được. cô càng vùng vẫy cậu ta càng mạnh bao hơn... cậu ta cắn mạnh vào ngực cô... khiến cô khóc

-tôi xin anh đừng như vậy... buông tôi ra

cơ thể cậu ta nóng bừng bừng... mồ hôi chảy đầy trán... ánh mắt cậu ta đυ.c ngầu du͙© vọиɠ... cậu ta không nghe thấy gì cả... có vẻ như cậu ta mất dần lý trí rồi.

-buông tôi ra...

cô hét lên... cô gắng chống cự... cậu ta một tay giữ cô một tay kéo mạnh áo cô ra đến nỗi nó cũng ko còn nguyên vẹn... cô khóc nức nở

-đồ khốn, buông tôi ra

-...

-Bảo... cậu nghe tôi nói không? tôi là Chi Lê đây... đừng như vậy

cậu ta có vẻ cũng ko nghe thấy lại càng điên rồ cố gắng để cởi đồ trên người của cô, cho đến khi cậu ta ngồi hẳn lên bụng cô, cởi phăng chiêc áo đang mặc trên người, rồi bắt đầu chạm vào cô ... cậu ta... không còn là cậu ta của vài phút trước nữa.

-Bảo... buông tôi ra,,, anh là đồ khốn nạn... đồ điên rồi, xin hãy tha cho tôi...

cậu ta không nghe thấy gì nữa, còn phơi cái của quý ra cho cô xem... đã thế còn cúi xuống,,, ép nó vào người cô... cô đau... rất đau... cô gào lên đánh vào người cậu ta  ,cắn thật lạnh mà con người cậu ta như không còn cảm giác, cậu ta ngay lúc này giống một con thú hơn... cậu ta đang cố lấy đi cuộc đời con gái của cô... cô đau... rất đau... cô tóm mạnh lấy đầu cậu ta,,, cắn vào vai cậu ta chảy máu... cậu ta vẫn không dừng lại... cô khóc... mọi chuyện dường như đã đi quá giới hạn mất rồi...

sáng hôm sau, cậu ta tỉnh giấc , cảnh tượng tan hoang trong căn phòng khiến cậu ta giật mình ngồi bật dậy.

đầu cậu ta lúc này vẫn còn rất đau... cậu ta nhìn xung quanh căn phòng một lượt... mấy bộ quần áo tả tơi... có lẽ cậu ta sẽ nhớ đến đoạn cậu ta tắm, nhưng ko biết có nhớ nổi đoạn tiếp theo hay k? trên giường chăn ga đã gần như trôi xuống đất, đã vậy... mấy vết máu còn đỏ tươi vẫn còn vương trên đó, cậu ta giật mình cầm chiếc áσ ɭóŧ của cô lên rồi bật dậy chạy vào nhà tắm...

trong nhà tắm... cô đang ngồi thu lu một góc, nước mắt dường như đã cạn. hai mắt sưng lên, cơ thể run lên cầm cập...cô... còn chưa kịp mặc đồ cho mình.

-tôi....

cô thấy cậu ta liền lấy hai tay ôm lấy đầu...

-tôi xin anh... xin anh tha cho tôi....

cô hoảng loạn tột độ, cậu ta nhìn cô mà xót xa... cái gì thế này... đêm qua cậu ta đã... cậu ta mím môi thật chặt....

-lại đây... tôi xin lỗi

-tôi xin anhh đừng động vào tôi... tôi xin anh

cô khóc cậu ta càng xót xa.. thằng khốn đó, cậu ta .. cứ tưởng nó chỉ nói đùa... ai ngờ nó cho thuốc vào cốc rượu thật... và giờ thì mọi chuyện ra nông nỗi này đây

-là tôi đây... cô nhìn tôi đi, tôi xin lỗi

cô quay ra nhìn cậu ta,,, cậu ta cố cười. cô thấy vậy càng sợ hãi càng thù mình lại...

-tôi xin anh... tôi xin anh

cậu ta nhìn cô một lượt mà xót xa.. đêm qua... cậu ta đã làm cơ thể cô đầy vết thâm tím như vậy sao... cậu ta không còn nhớ nổi điều gì... ánh mắt xót xa đến tột độ

-chi... ngoan... tôi biết tôi sai rồi... tôi ko cố ý làm như vậy, ko cố ý làm cô đau đâu.

cô vẫn thu mình trong sợ hãi... cô sợ cậu ta...cô hét lên

-buông tôi ra... buông tôi ra...

cậu ta ngồi im... giọt nước mắt tự nhiên trào ra trên khoé mắt.

-Chi ... nhìn tôi đi... tôi đây mà...

cô nhìn cậu ta rồi khóc gào lên ... đánh mạnh vào người cậu ta rồi ngất đi, cả cơ thể trần trụi mềm nhũn trong vòng tay cậu ta... đêm qua... cô có lẽ đã phải chịu đựng cơn thịnh nộ mang tên ... Bảo.

cậu ta vội vã cùng bác sĩ đi vào trong phòng. nhưng cô không còn ở trong đó nữa... cậu ta hốt hoảng...

-này... cậu có nhìn thấy cô gái trong phòng tôi ko.

-em ko

cậu ta hỏi tất cả những người mà cậu ta gặp... cậu ta bắt đầu thấy bối rối

-có chuyện gì vậy?

-chi ... cô ấy bỏ đi mà em ko tìm thấy..

-hay cô ấy ra ngoài có vc...

-không phải vậy... là cô ấy....

cậu ta bối rối...

-cô ấy đang hoảng loạn... em sợ cô ấy nghĩ quẩn.

-sao lại thế

-em ko nói được lúc này...

tay cậu ta run lên

-mấy đứa ra ngoài kia tìm đi, gọi cả người khách sạn đi tìm cùng, nhanh chân lên, nếu cần gọi cả công an

anh Phong bình tĩnh chia việc... còn cậu ta giờ đang rất rối... cậu ta bước nhanh ra khỏi khách sạn... chạy khắp nơi kiếm tìm...cho đến khi có tiếng hô hoán ngoài bờ biển mọi ngời đứng chụm lại rất đông cậu ta mới chạy lại....

-mọi người tránh ra cho cô ấy có chút không khí... tranh bớt ra...

-mọi người tránh bớt ra

cậu ta gạt mọi ng cố chen vào bên trong, một cô gái đang cố gắng làm động tác cấp cứu, người con gái nằm trên cát này không ai khác là ... cô gái của cậu ta...cậu ta quỳ xuống bên cạnh...

-mở mắt ra cho tôi xem nào... mở mắt ra...

cậu ta vỗ vào má cô, cô nằm im  cho đến khi cậu ta mất hết kiên nhẫn đẩy cô gái kia ra tự tay hô hấp cho cô. những cái nhấn thật mạnh... những cái chạm môi truyền không khí, nước mắt cậu ta ứa ra... rất nhiều...

-cậu... không được chết... không được... phải cố gắng lên

-xin cậu đấy, xin cậu hãy vì tôi mà cố gắng... tôi còn chưa nói với cậu điều này cơ mà...

cậu ta khóc.... bàn tay đang cố gắng giành giật lại cô từ tay tử thần...

-đừng... làm tôi sợ...xin cậu....

cậu ta đang cố gắng... những người xung quanh chỉ biết im lặng nhìn cả hai xót xa...

-tôi đã bảo cậu phải đứng vững cơ mà... tôi sai rồi... ko có cậu... tôi ko thiết sống nữa... tôi sai rồi... xin hãy mở mắt ra và trừng phạt tôi đi

cậu ta càng thổi mạnh. càng nhấn mạnh vào ngực cô cho đến khi cô nôn ra nước... tất cả mọi người vây quanh vỗ tay chúc mừng , hò reo như bắt được vàng cậu ta mới thở phào nhẹ nhõm.

cô nằm co rúm lại vì nước đầy trong bụng... cậu ta xót xa... ôm siết lấy cô khóc như đứa trẻ.

-thôi... cô ấy không sao rồi... giờ chú phải bình tĩnh đưa cô ấy vào trong kia cho bác sĩ khám, sơ cứu xong thì cho đi viện

cậu ta bế cô vào bên trong, mọi người cũng đã tản đi hết. chỉ còn ca ạu ta cứ ôm khư khư cô trong lòng, chỉ đến khi bác sĩ yêu cầu cậu ta đặt cô xuống cậu ta mới nuối tiếc rời ra...

Tiễn mọi ng ra cửa.. cậu ta mới quay vào bên trong... căn phòng bệnh viện này có lẽ sẽ là nơi cậu ta nói thật hết mọi chuyện cho cô nghe. cô gái đang nằm co ro trên giường,,, tay ôm chặt cái gối, hai mắt mở to đến vô hồn. cô gái của cậu ta....

cậu ta kéo ghế lại ngồi sát vào giường... bàn tay vuốt mấy sợi tóc cô gọn lại.

-bác sĩ bảo sẽ không sao. may mà mọi người đến kịp.. từ sau không được như thế rõ chưa?

cô vẫn nằm im không nhúc nhích.

-có đói ko... tôi lấy cháo ăn nhé.

đôi mắt vô hồn này ko còn nhìn cậu ta nữa, chỉ luôn nhìn về một hướng thôi... cậu ta biết... cô đã từng tổn thương và sợ hãi chuyện đó... và giờ thì sao nhiều năm cô gắng để cô có thể quên nó đi thì cậu ta lại phá vỡ nó tan tành như thế này....

-cậu phải mạnh mẽ lên... tôi...

-tôi sẽ không để cậu chịu đựng một mình đâu... tại sao... cậu lại ko thèm nhận tôi như vậy chứ?

-bây giờ... bé Đào đang rất cần cậu đấy... Chi .. cậu nghe thấy tôi nói không? cậu là đồ tồi... nếu cậu ko mạnh mẽ lên bé Đào sẽ gục ngã theo cậu đấy.

-có... chuyện gì?

cô nói nhẹ

-hôm qua con bé gọi cho tôi.. nó muốn gặp cậu ... nhưng cậu say

-... cậu yên tâm, tôi cho người đón nó về rồi. cậu phải khoẻ lên thì mới có thế bảo vệ được cho nó

-....

-ăn chút cháo đi nhé

cô lắc đầu quay đi, cả cơ thể như không còn sức sống.

-thật ra tối hôm qua... chúng nó có mang mấy viên thuốc mẫu đến quảng cáo, nhưng tôi nghĩ chúng nó chỉ đùa thôi, ai ngờ... tôi....

-lúc đó tôi ko còn biết gì nữa cả. chỉ mơ màng thấy tôi và cậu... xin lỗi... hãy tha thứ cho tôi.

câu ta quỳ xuống dưới chân giường. hai tay nắm chặt lấy bàn tay cô. đôi mắt cô mở ra khẽ khẽ nhìn cậu ta trong mệt mỏi.

-tôi ko bao giờ có ý định làm cho cậu tổn thương, ngay cả khi cậu hanh phúc  bên người khác. tôi vẫn im lặng chấp nhận. nhưng bây giờ... chúng ta... là của nhau rồi... tôi sẽ chịu trách nhiệm cả đời này... với tất cả những gì liên quan đến cậu... cho nên... hãy vì tôi, vì mẹ cậu, vì bé Đào mà mạnh mẽ lên được không?

cô mở mắt to nhìn cậu ta chằm chằm... hoá ra... mọi chuyện không hề như cô nghĩ... cô bị cậu ta lừa từ lâu rồi...cô khóc...

-đừng khóc...

cô đánh cậu ta, tát cậu ta, đẩy cậu ta ra,,, cậu ta vẫn cứ ngồi đó, lì lợm...

-đồ đáng ghét... đồ tồi

-uh... tôi đáng ghét... tôi tồi lắm đúng không?

-sao cậu bỏ đi lậu như vậy? tại sao lại ko  nói với tôi ngay từ đầu

-tại tôi muốn cho cậu bất ngờ. tại cậu khờ quá

-cậu cút đi, đừng ở đó nữa...

cô ngồi bật dậy lấy gối đánh cậu ta... hoá ra... cô là trò chơi cho cậu ta bao nhiêu ngày nay mà cô không biết.

-cậu là đồ khốn.

-uh.. cậu đánh đi. đánh chết tôi đi.

-cậu ... cậu lừa tôi

-cậu là đồ ngốc

cậu ta nắm lấy cổ tay cô rồi cười.

-cậu cứ nghĩ tôi khờ vậy sao... tôi đã ngờ ngợ nhận ra cậu rồi, cho nên tôi mới tìm cách để cởϊ áσ của cậu.

-làm gì?

-để nhìn cái bớt hồng trên vai cậu kia kìa.

-đồ

-nhưng hôm vừa rồi... là cậu tự nguyện...

-đồ điên. tôi ko ngờ cậu lại tồi tệ như vậy

-là do cậu thay đổi nhiều quá, do cậu xinh đẹp lên rất nhiều, do cậu... cậu khiến tôi phát điên lên khi cứ theo đuổi thằng khốn đó

-là tôi ghen với nó.. được chưa...

cô đỏ mặt... cậu ta... đúng là Bảo đây rồi.

Bảo nắm lấy hai cánh tay cô run run.

-tôi biết cậu đã rất vất vả ... tôi biết cậu đã chịu rất nhiều thiệt thòi... tôi biết cậu đã rất cố gắng... và tôi biết... cậu đã luôn chờ đợi tôi....

cô khóc

-xin lỗi... xin lỗi vì đã không quay về tìm cậu sớm hơn... là tôi đã tin lời những kẻ đó nói... là tôi sai rồi... xin lỗi cậu

cô khóc... nước mắt trào hết ra khoé mắt và nhoè đi và đôi môi run run . cô nhìn cậu ta không chớp mắt...

cậu ta lôi ra trong ví hai cái dây chuyền nhỏ....

-cậu còn nhớ nó không?

cô đỡ lấy nó run run...

-là cậu đã mua cái giống tôi... cậu biết không. tôi đã hứa sẽ quay về để đeo cho cậu cái này. tuy rằng nó không ở bên cậu Bảo vệ cho cậu nhưng mà vẫn luôn mang cho cậu sự an toàn, nào... để tôi... đeo cho cậu nhé.

cô cúi xuống để Bảo đeo lại cho cô cái dây chuyền nhỏ ấy... cậu ta cũng run run xúc động. cho tới khi cậu đc cô đeo sợi dây lên  cổ mình. cậu ta nắm chặt lấy tay cô nghiêm túc.

-tôi đã chờ đợi hơn 10 năm để có thể nói ra câu này.

-Chi Lê... Bảo đã quay trở về

-Chi Lê... tôi... yêu ...cậu