Chương 43
chap 43 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGcô theo cậu ta vào bên trong. mọi người dường như đã đến đông đủ trong khi cô và cậu ta còn bận giận dỗi nhau, giờ cô mới thấy sự quan trọng các ứng xử của mình. nếu cô cứ chần chừ như vậy nữa có khi còn hỏng việc của cậu ta, và cậu ta lại điên lên với cô thì sao nhỉ?
-chào Max. cậu đến rồi sao?
-xin lỗi anh... em có chút vc gấp
anh bạn cậu ta nhìn sang cô
-bận đón cô gái xinh đẹp này sao? đáng đấy chứ
-ôi anh ơi... mè nheo lắm.
cậu ta đùa
-nếu anh có cô gái đẹp thế này đi cùng mè nheo mấy anh cũng chiều được, hay là chú...
-ấy anh... bạn gái em ... trẻ con lắm, lại vụng về, làm sao sánh được với anh ạ.
-chú cứ quá khen.
cậu ta đưa tay qua eo cô. rìu cô đi vào bên trong. cô nhìn cậu ta cười cảm kích.
còn mọi người trố mắt nhìn cô.
-Anh Max, anh Max, em ở đây, sao anh đến muộn thế
-mày cũng đến đây à?
cậu ta nhìn Lyli lạnh lùng.
-vâng. em đi cùng anh Thiên.
-nó đâu.
-anh ý đi ra kia.
-mày về lâu chưa?
-em về mấy hôm rồi nhưng tìm anh ko có được
-tìm anh có chuyện gì?
-ơ... em gái quan tâm anh mà anh ko cần à.
-á à
Lyli nhìn cô
-có gái chăm rồi, thảo nào.
-cô này trông quen nhì
-Max.. hai người đến rồi đấy à?
cả hai quay sang nhìn Thiên, cậu ta cười tươi, nhưng nhìn cô chằm chằm, Bảo thấy vậy liền siết tay trên eo cô chặt hơn, sát vào người cậu ta, và nắm thật mạnh...
- tao phải đến chứ... chỉ có điều... cô ấy còn tranh thủ làm những chuyện lâu rồi chưa được làm.
-hai người đã...
-đấy là chuyện của bọn tao, mày nên quan tâm chuyện của mày đi, hôm nay đưa em tao đi phải trông em tao cho cẩn thận
-tất nhiên rồi
-mà hai đứa mày....
-bọn em... có chút chuyện
lyli vô tư siết tay thiên trước mặt cô, Thiên ái ngại.. còn Bảo thì cười....
-được rồi, em đừng làm phiền công việc của bọn anh là được, xong việc thì về nhà với mẹ rõ chưa?
-vâng
cô và Bảo quay đi, cậu ta rõ ràng đang có ý đề phòng nhưng cũng có ý tránh xa, cô thấy cậu ta có vẻ rất nghiêm nghị, nhưng cô không tiện hỏi mà cũng ko dám hỏi ngay lúc này... có lẽ mọi chuyện cô sẽ hỏi sau.
mấy hôm nay thời tiết cũng bớt lạnh. lại cuối tuần nên cô đến đón bé Đào về chỗ mình chơi. thấy cô đứng cổng nó tròn mắt nhìn.
-sao? sao lại nhìn chị như vậy?
-em... à ko... chị đến có chuyện gì?
-chị đến thăm em chứ còn sao nữa.
-vâng
nó ngập ngừng đi vào trong trước còn cô vào sau.
-thế nào... học kì 2 rồi... em định tính thi trường nào đây?
-em ạ....thì vẫn trường kinh doanh giống chị thôi, học cái đó dễ xin việc hơn. anh Sky cũng bảo em học vậy sau này về chỗ anh ấy làm.
-vậy hả? thế anh ấy đâu, sao hôm nay vẫn đi làm à?
-vâng... dạo này anh ấy bận.
cô cười.
-công vc của người làm kinh doanh là vậy, Anh bảo còn đi mấy hôm mới về kìa. nhiều khi chị cũng ko biết anh ấy đi đâu.
-hai người đã nhận nhau chưa?
-chị chưa nói...
-sao chị không nói.
-chị chưa tìm được cơ hội thích hợp.
-chị đúng là hạnh phúc khi tìm được một người yêu thương chị như anh Bảo. em ước cũng có được ng sẵn sàng vì em mà làm tất cả như vậy.
-em học đi, sau này lớn sẽ có. giờ có về chỗ chị chơi không?
-em... à.. em đang ôn bài... khéo để hôm khác chị nhé.
-cũng được. nhưng mà đừng học quá sức nhé, thiếu cái gì hay có chuyện gì nhớ phải nói với chị
-vâng
cô quay về nhà. có lẽ nhìn vẻ ngập ngừng của bé Đào cô cũng thấy nó có chuyện gì khó nói. vừa đi vừa nghĩ đến khi vào bên trong thì cô đυ.ng phải 1 cô gái.
-ơ... xin chào...
-xin lỗi.
-ơ... là chị à?
-chào... em
-chị ở đây với anh Max đấy ạ. thảo nào rủ anh ấy về nhà anh ấy không về.
-em đến đây tìm anh Max à, anh ấy đi hai hôm nay rồi
-anh ấy đi đâu ạ?
-chị cũng không biết.
-anh ấy có bảo đi đâu không ạ?
-không em... em đến đây rồi thì vào trong uống nước.
-thôi chị ạ. em với anh Thiên đi chơi qua đây ghé vào thăm anh ấy thôi. em đi nhé
Lyli đeo túi xách đi ra cửa, bên kia đường chiếc xe của Thiên đang đỗ. hai người họ đang tình tứ với nhau... chắc chắn là Thiên có tinhf cảm với cô ấy nên biểu hiện mới như vậy,,, cũng đúng... có lẽ Lyli mới là người phù hợp với anh... cô tuy trong lòng ko được vui cho lắm nhưng cũng chúc phúc cho anh đã tìm được 1 nửa của riêng mình.
-này... cô đang nghĩ cái gì vậy?
-à... ko....
-ko cái gì mà ko? cô giấu ai đấy
-ko có mà
-khai mau
-à... chiều nay lyli đến tìm anh
-lại có cái thằng kia đi cùng chứ gì. cô thấy chúng nó dính nhau nên cô ghen đúng ko?
-anh nói nhảm...
-chả thế....
- thôi anh tắm đi cho bớt lời giúp tôi... anh mà yêu ai, mà lấy ai thì anh ghen chết người ta, anh để người ta trong tủ kính mà dùng.
-ghen thì mới yêu, yêu mới ghen
-ghen mù quáng làm khổ người khác.
-...
-anh cứ thử nghĩ anh đi mất tích mấy ngày như thế k nói với ai... mà vợ anh ghen thì anh sẽ thế nào?
-tôi cũng định nói với cô, nhưng mà sợ cô lại nói này nói nọ nên tôi ko nói.
-thế anh cất vào lòng đi, nói câu đấy làm gì?
-nói cho có chuyện để nói còn gì.
-vậy anh ko có gì nói với tôi thì anh ngủ đi nhé
cô quay vào trong vẻ giận dỗi.
-thôi... tôi thua rồi... tôi định bảo cô cuối tuần này đi cát Bà với tôi
-để làm gì?
-sao cô cứ muốn biết kĩ vậy nhỉ?
-không biết thì đừng hòng tôi đi
-đi cùng phong với mấy đứa hay đến đây đấy còn gì?
-nhưng vì lí do gì?
-thì đi chơi... tôi có phải cái máy đâu mà bắt tôi làm suốt ngày.
-thế anh ko rủ...
-cô im mồm ko cô chết với tôi
-thì anh thế nào... tôi thế ấy
-cô thích ăn nói chống đối à?
cậu ta lừ mắt tiến lên phía cô... dồn cô vào chân tường
-ấy... tôi ko... tôi ko
cô luống cuống. cậu ta lấy tay chặn cô lại 1 góc
-cô có biết cái vẻ bối rối trước đàn ông của cô nó đáng sợ đến thế nào không? cô thật độc ác...
cậu ta quay đi, khuôn mặt nóng gian, đôi mày cau lại.
-cô chuẩn bị đi, chiều thứ 6 tôi đón cô đấy.
cô đứng im nhìn theo, sự vụ đã được quyết rồi... có không đi cũng phải đi thôi
đúng chiều thứ 6 chiếc xe đón cô. trên xe đã có sẵn mấy đôi nam nữ. cậu ta mặc chiếc quần ngố... thời tiết tuy ko còn lạnh nhưng cũng ko quá nóng... nhìn cậu ta khoẻ khoắn và rất năng động.
câu ta cất đồ rồi đón cô ngồi vào ghế. chỉ sau vài phút xe chuyển bánh hiện tượng say xe của cô bắt đầu. cho đến khi cô nôn hết mọi thứ trong dạ dày cũng là lúc cô không còn đủ tỉnh táo, trong cơn say cô cũng biết được mình đang được cậu ta ôm vào lòng, thi thoảng bàn tay vuốt mấy sợ tóc ấy lên, thi thoảng hơi thở của cậu ta phả lên má cô, bàn tay siết lấy eo, và thi thoảng chạm vào ngực cô mà ko biết cô tình hay cố ý.
-đấy các anh thấy anh Max chăm bạn gái không? nhìn mà học chứ
-hàng mới thế thôi, xơi chán rồi xem...
-chúng mày nói linh tinh ít thôi
-đến nơi rồi đây này... chuẩn bị xuống xe đi
cậu ta lay cô. cô mở mắt
-xe dừng rồi
cô mơ màng ngồi dậy trèo xuống xe. và đi
-này cô kia... sao cô đi nhanh vậy. chả nhẽ cô vờ lừa tôi hả...
-vờ gì
-say xe...
-hứ
-cô làm cho tôi tê cứng cả chân vì đỡ cô đấy... cô thật độc ác.
-vâng...
cô cắm cổ đi nhanh về chỗ nhận phòng và chui vào trong đó... mỗi đôi cùng đi một phòng, cô và Bảo cũng ko ngoại lệ
-này.. cô ngủ lúc đi... đến tối đi ăn tôi sẽ gọi
-tôi ko ăn đâu
-ko ăn thì tôi bế đi ăn
cậu ta nói câu đó rồi bỏ ra ngoài... cô cũng ko quan tâm mà trùm chăn ngủ một mạch. cho đến khi có cái khăn lạnh lau trên mặt mình cô mới giật mình tỉnh
-anh làm gì thế hả?
-tôi giúp cô bớt say xe.
-anh làm tôi giật mình
-tỉnh đi... đi chơi mà ngủ suốt như vậy à?
-thì tối rồi cho tôi ngủ đi
-tối đâu... sáng rồi cô ạ.
-tôi ngủ cả đêm à
-vâng.
-trời ạ... tôi ko biết gì.
-dậy ra biển đi, biển đep lắm
cô bước theo cậu ta ra biển... bây giờ là bình mình, anh sáng mắt trời bắt đầu thức giấc trên mặt biển... gió thổi có chút se lạnh,... cậu ta cởϊ áσ khoác khoác lên vai cô... cô nhìn cậu ta.
-trước đây, hay bây giờ tôi đều rất thích biển...khi ở cách xa nửa vòng trái đất, tôi đã mong có thể gửi cho cô ấy rất nhiều cảm xúc của tôi... qua những cái chai thả trôi trên biển, nhưng cuối cùng cũng chỉ vô vọng... những tin nhắn,,, tôi gửi cho cô ấy hầu như không có hồi âm,,, dần dần cô ấy biến mất... theo cánh buồm kia kìa
-không... nó đang trở về đấy,
-sao cô biết...
-nó càng ngày càng to ra mà. anh nên... nhìn cho rõ.
-....
cậu ta bước chân xuống làn nước lạnh... bước ra xa 1 chút rồi quay lại nhìn cô. ánh mắt rất ấm áp...
-cô có thấy con sóng này không? nếu cô không đứng vững... cô sẽ bị nó xô ngã, nhưng nếu cô đứng đúng cách... ko bao giờ ngã xuống được...
-thật vậy à?
-uh
cậu ta gật đầu...
-Max này,,, nếu như cô ấy muốn quay lại với anh thì anh sẽ nói như thế nào.
-tôi chưa biết nói như thế nào cả...
-tại sao?
-có lẽ nếu cô ấy thương tôi, cô ấy đã chờ tôi, nếu cô ấy yêu tôi, cô ấy sẽ bất chấp mọi thứ đến với tôi, tình yêu nó cũng có thần giao cách cảm, trước đây... khi cô ấy gặp nguy hiểm.. cô ấy gọi tên tôi... lúc ấy tôi cho dù đã ko ở gần cô ấy... nhưng tôi đã đến... may quá... cô ấy không sao... cho đến lúc đó... tôi đã hứa với bản thân sẽ chăm sóc cô ấy cả đời này. nhưng tiếc là...
-tiếc gì cơ
-tôi cũng vì cô ấy mà đã bỏ lỡ hơn 10 năm trời... giờ đây... cô ấy... ở cùng trên một bầu trời này... mà ko thể nhận
cậu ta ngẩng lên nhìn lên bầu trời... câu nói như để trách móc, như lời yêu thương khiến cô xúc động vô cùng... ngay lúc này cô muốn chạy đến ôm lấy cậu ta... muốn nói với cậu ta là cô chính là đã chờ đợi cậu ta từ rất lâu rồi... ấy vậy mà sao vẫn ko tài nào thốt ra lời được
mà Cái cậu Bảo ấy ngốc lắm ý. Quen nhau lâu như vậy mà vẫn ko nhận ra cô. Là vô tâm hay cố tình vô tâm vậy.
Cô ko chờ được nữa rồi. Quyết định sẽ nói cho cậu ta biết nhưng mà... Không biết cậu ta sẽ phản ứng ra sao