Chương 42
chap 42 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG Bảo hướng mắt về phía xa mơ màng...
-ở đây, đúng con đường này có cây hoa Lan. thi thoảng tôi đến đây vẫn hái cài lên mái tóc bạn của tôi... cô ấy là mối tình đầu của tôi... có lẽ đó là mối tình cho tôi nhiều cảm xúc nhất dù ngày ấy chúng tôi còn rất nhỏ.
-tôi đã bỏ cô ấy ở lại... để đi theo lựa chọn của gia đình... nhưng rồi... cô ấy cũng bỏ tôi để đi theo lựa chọn của cô ấy, cô ấy đã không đợi tôi quay trở về.
Bảo ngậm ngùi
-vậy cô ấy đi đâu?
-tôi nghe nói, cô ấy đã lấy chồng rồi, một người giàu có.
-anh tin họ nói sao?
-họ cho tôi xem hình cưới của cô ấy.
-anh tin?
-có lẽ tôi đã tin.
-tại sao anh ko quay về tìm cô ấy?
-cô ấy đã ko muốn chờ tôi. thì quay về cũng chỉ như vậy thôi. tôi ko muốn làm phiền cuộc đời của cô ấy nữa.
cô đứng im, xúc động và giận... giận vì cái sự ngu ngốc khi tin lời người khác của cậu ta. Bảo bình thường rất khôn ngoan, tại sao giờ lạu dễ tin người đến như vậy... đôi mắt cô rưng rưng...
-cô sao vậy?
-ko
-sao lại khóc?
-tôi thấy câu chuyện của anh rất xúc động.
-nó ko giống câu chuyện của cô à?
-ko...
-thế cô kể cho tôi nghe câu chuyện của cô đi.
-à... chỉ là tôi đã quen phải 1 kẻ ngốc...cho nên... mọi chuyện mới lung tung thế này.
-vậy sao? thế kẻ ngốc của cô đâu rồi...?
-à... anh ta đã đi theo tiếng gọi của tình yêu mới rồi.
-vậy à... chán nhỉ?
cô cười... tất nhiên rồi... anh ta đã đi theo bao nhiêu người rồi có lẽ anh ta còn không nhớ.
- cô có vẻ cũng quan tâm tới anh ta nhỉ.
- à... Con gái là vậy. Quan tâm chỉ để đó thôi, sao nói ra đc.
- sao cô ko nói,
- để làm gì
- để họ quay về
- có khi ko về lại bỏ đi luôn ý
- cô nghĩ đơn giản quá
- nếu cô gái ấy quay về anh sẽ thế nào.
- tôi sẽ đuổi cô ta đi.
cô cau mày.
-tại sao chứ? cô ấy là mối tình đầu của anh mà. hay anh ko thích những người có chồng rồi
-không phải vậy.
-vậy vì lí do gì?
-cô hình như hỏi hơi kĩ thì phải. cô quan tâm chuyện của tôi từ khi nào đấy.?
cô ngập ngừng nhìn cậu ta vẻ không hài lòng. cậu ta là chúa gây tò mò cho người khác. cậu ta cười cười rồi quay đi.
-nào thôi, chúng ta về thôi. hôm nay tôi còn nhiều việc lắm.
kể từ hôm đó ngày nào cậu ta cũng bận rộn. cô biết cậu ta đang có ý định mở thêm quán cùng với người đàn ông cô gặp hôm trước. do vậy chuyện cậu ta bận rộn là lẽ thường tình.
-này... cô
-sao anh?
-ngày mai tôi có một buổi tiệc, cô có thể đi cùng tôi được không?
-có những ai?
-chỉ là bạn bè làm ăn và những người thân trong nhà thôi mà.
-vậy ạ? sao anh không rủ Hana đi cùng
anh ta cau mày
-cô ko đi thì thôi đừng có mà nói câu đấy.
-tôi...
-tôi chỉ nói sự thật, hai người công khai với nhau như vậy giờ tôi đi cùng anh có khi người ta lại hiểu lầm tôi với anh....
-cô im đi
cậu ta cau mày đi ra ngoài đóng của đến rầm, cậu ta lại giận rồi. cô không thích Bảo giận chút nào bởi khi cậu ta giận, cô không biết cậu ta sẽ làm gì. vả lại... nếu để nói về những mối quan hệ công khai, có lẽ với cậu ta là rất nhiều. cô nên đặt cái tôi của mình xuống mà nghe cậu ta vậy.
tối hôm đó cậu ta về, cô bước theo sau lưng.
-này anh...
-...
im lặng bước đi
-này anh... anh ko nghe thấy tôi gọi à?
-cô cần nói gì?
-tôi...
cô ngập ngừng
-tôi muốn đi cùng anh ngày mai.
-muộn rồi, tôi rủ người khác rồi.
-anh....
-thì tại cô nói tôi rủ hana thì tôi rủ Hana chứ sao?
cô tím mặt... đồ ... khốn
-được rồi... thế anh cứ đi cùng Hana đi.
cô giận dỗi bỏ vào trong phòng. mặc kệ cậu ta đứng bên ngoài hớn hở.
một lúc sau cậu ta gõ cửa
-này....
-này cô kia...
-này... tôi gọi cô ko trả lời hả
cậu ta quát
-anh định nói gì?
cô mở cửa cau có
-thì tôi....
cậu ta tủm tỉm khoanh tay đứng dựa lưng vào tường vẻ rất lãng tử
-chẳng phải ai muốn đi cùng tôi ngày mai sao. sao mà gắt thế
-tôi không đi nữa, kệ anh
cô vùng vằng đóng cửa, cậu ta lấy chân chặn lại
-ê... cô giận đấy à? hay cô ghen với Hana.
-anh nghĩ anh là ai... tôi ko thèm.
-được rồi... tôi sợ cô rồi. thôi được.... ngày mai cô cứ đi với tôi đi được không. thôi đừng giận... tôi sợ đàn bà giận lắm.
cô cong môi
-này cô... chúng ta chỉ có hai đứa trong nhà này thôi. tôi là đàn ông, lại chưa có vợ, khả năng sinh lý rất tốt... do vậy bất cứ biểu hiện nào của cô được cho là gây chú ý sẽ khiến tôi... rất ham muốn.
cô đỏ mặt... cậu ta cười...
-cho nên... cô... nên cẩn thận... đừng có chọc tức tôi, hay là có những biểu hiện đáng yêu như vậy... tôi sẽ
-tôi xin anh... đồ dê già
-đấy.... đấy
cô cười đóng ngay cửa lại... cậu ta đứng ngoài gõ cửa 1 lúc rồi cũng phải bỏ đi... cậu ta không biết đang toan tính điều gì?
chap
buổi tiệc sắp diễn ra mà cô... ko biết mình nên mặc gì? cô chạy xuống nhà. cầu cứu mấy chị giàu kinh nghiệm, những người hay được theo chân các đại gia,
sau khi nghe cô trình bay... mọi người lôi cô vào trong phòng, ngời bỏ đồ trang điểm, ngời làm tóc, người chuẩn bị quần áo.
-con này số hưởng
-đúng vậy
-sau này giàu đừng quên các chị
-các chị đừng đùa em.
-hứ... nếu anh Max rủ mày đi chơi chứng tỏ anh ấy thích mày rồi.nhưng mà mày cũng cẩn thận... nếu mày còn người ta chỉ thích cái còn của mày thôi, nếu mày rách thì người ta nhanh chán lắm. con gái phải giữ mối...
-em.... chưa có ý định gì.
-thế mày phải lên tận dụng. đã vớ được thì phải chiếm cho bằng được, ít nhất mình cũng có cái nhà cái xe, còn đâu thì kệ mẹ
-em ko cần các cái đó
-bây giờ ko cần sau này sẽ cần
cô cười rồi mặc áo, lần đầu tiên cô mặc bộ quần áo ngắn như vậy, kéo trên thì hở dưới mà kéo dưới thì hở trên
-thôi chi ơi... em ngại....
-có đéo gì... đi với đại gia thì phải ăn mặc như kiều nữ chứ.
-đm mày cứ mặc như này cho tao, ông ý không chết mày mới lạ
-thôi... em ngại... nó ngắn quá... lại hở hết vai hết ngực thế này
-mẹ... nhìn chỗ thập chỗ thò thế mới hấp dẫn... nhìn muốn xơi mà đéo được xơi bọn đàn ông nó mới càng thichs tợn
quả không sai... đến khi cậu ta đến đón cũng đứng sững người khi không nhận ra cô
-này... chi.. có phải cô không đấy?
-vâ...ng
-cô... hôm nay...bị sao đấy?
-tôi ko đẹp à?
-có.... à quên không
cậu ta ngập ngừng... hai mắt mở to... cậu ta mặc áo phông quần jean... trời ạ
-sao lại có rồi lại không?
-có vì cô đẹp, nhưng mà,... có nhất thiết cô để chúng nó nhìn cái bộ ngực trắng nõn kia không, đã thế còn hở hết hai cái quả ra... áo gì mà chật thế... thở được không? váy gì mà ngắn thế. cúi xuống nhìn thấy quang gánh thịt... cô đi cùng tôi hay đi câu bạn tôi thế?
cô mặt hầm hầm....hai mắt cô đỏ lên vì giận, cô cởi phăng cái áp khoắc ngoài ném về phía cậu ta
-anh thích thế nào? anh đi một mình đi.
trong tiết trời lạnh này... việc mặc một chiếc áo quây khiến người ta sẽ lạnh đến run lên còn giờ này thì cô giận đến run lên thì có.
cậu ta nhìn theo bóng dáng lệnh khênh trên đôi dép cao gót của cô tủm tỉm cười... hoá ra.... cô cũng ngốc thật...
cậu ta gõ cửa phòng.
-này có gì mà giận... đến giờ rồi chúng ta đi thôi
-tôi ko đi.
-này... tôi chỉ nói sự thật thôi mà.
-kệ anh
cạch... cậu ta mở cửa rất thản nhiên
-anh vào đây làm gì.
-phòng tôi... tôi thích tôi vào
-....
-thôi được rồi... tôi thua rồi... cô muốn mặc thế nào cũng được...
-tôi ko đi.
-thôi đừng giận, cô phải giữ cho tôi tí thể diện chứ... đứng lên đi nào... sau này nhỡ trở thành bà chủ,,, cũng phải học cách cư xử sao cho từ tốn, biết giữ thể diện cho chồng mới là đàn bà lợi hại... đừng làm theo cảm xúc như vậy
-tôi ko mơ làm bà chủ
-số nó vậy mơ hay không vẫn vậy
-kệ anh, tôi thua cái miệng của anh
-thôi được... thua rồi thì đứng lên.
cậu ta kéo cô đứng dậy... nước mắt cô nhoè đi chút phấn trên mặt rồi
-ra soi lại gương đi, chỉnh lại quần áo rồi đi nào, hở hết cả ra rồi... tôi đang nóng hết người rồi đấy, cô thấy không, có một mình tôi còn vậy chứ mấy chục con người mà nhìn thấy hai quả đào non kia thì... tôi đéo biết kí hợp đồng với ai nữa
cô cau mày.
-kệ anh... tôi ko đi
-thôi... mà... tôi chuẩn bị váy cho cô rồi đây. cô mặc vào đi, đừng mặc cái đó,
cậu ta rúi cái túi vào tay cô
-vào thay đi tôi xem nào.. nhanh lên, 5 lần tiền lương của tôi...
-cô giàu hơn sếp mình rồi đó.
cô cười cười gạt nước mắt rồi đứng lên.
bộ váy dài quá đầu gối, kín từ ngoài vào trong.. nhưng phù hợp với thời tiết lạnh như thế này... cô soi mình trong gương... thấy mình cũng đẹp... cậu ta có lẽ ko thích cô hở hang... lại cái tôi hay khùng khùng điên điên đây mà
-đấy... đẹp lắm mà
cậu ta cười khi thấy cô.
-xuống nhà bảo ai trang điểm nhẹ thôi, đâu có cần mắt xanh môi đỏ thế kia.
cô cong môi...
-tôi ko cần 1 cô gái cầu kì, sang chảnh, ăn chơi, hay có gia thế... chỉ cần một người biết cách ứng xử trong mọi tình huống là được... tất cả phụ thuộc vào cô đấy nhé
-cô nhìn cậu ta đôi mắt ánh lên vẻ xúc động.
-cười đi đừng có khóc ko ngời ta lại tưởng tôi bắt nạt cô
cô gật đầu... cùng cậu ta bước ra cửa... ngoài kia gió lạnh... nhưng đã có anh đây rồi