Chương 41
chap 41 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGSau trận ốm cả tuần, giờ cô mới khỏi được. cô lại trở về căn nhà đó, cậu ta vẫn đi suốt theo tiếng gọi của công việc và đồng tiền.
có lẽ khi bạn gánh trên vai trách nhiệm của nhà quản lí, bạn phải gánh trên vai cuộc sống của biết bao nhiêu con người.
-Đào... em có nhà không?
-em có chị ạ.
-mở cửa cho chị vào nhé.
-vâng
bé Đào chạy ra cổng đón cô, hơn 1 tuần không gặp, cô thấy nó dường như cũng khác đi nhiều, hay là cô nghĩ như vậy. Bé Đào của cô xinh xắn, giờ còn biết tô cả son môi, mà đúng rồi, con gái thời nay học cấp 2 đã biết tô son chát phấn, như nó còn là lạc hậu rất nhiều rồi.
-chị... sao mà chị gầy đi nhiều vậy?
-chị bị ốm mới khỏi này.
-thảo nào em gọi mà thấy anh Max nghe máy.
-anh ấy cũng nói với chị
-hai người đã....
-không... không có gì... chị vẫn chưa nói gì với anh ấy cả
-....
-thế còn em. vc học thế nào rồi.?
-em ... cũng tốt chị ạ
-khi nào đi họp nhớ bảo chị đi họp cho nhé.
-vâng....
cô ngồi xuống ghế nhìn xung quanh ngôi nhà. bé Đào cũng là đứa sạch sẽ, nhà cửa dọn dẹp rất gọn gàng.
-anh Sky chưa về hả?
-vâng... dạo này anh ấy hay đi làm về muộn,
-chắc công ty bên đó nhiều vc , em ở nhà nhớ đừng mở cửa cho ai.
-vâng
-chị phải về đây, chủ nhật nghỉ sang với chị nhé, hai chị em mình đi mua ít đồ dùng với quần áo.
-vâ...ng.
nó ngập ngừng...
cô quay lại nhìn nó một hồi, có lẽ từ ngày cô phải xa nó nên tình cảm cũng ko thắm thiết như xưa, không biết nó có giận cô về chuyện đó hay không nữa, mong rằng nó sẽ hiểu cô đã dành những điều tốt đẹp nhất cho nó rồi. vả lại ở cái tuổi này tâm hồn rất dễ rung động cũng rất dễ tổn thương, ko ở bên em để tâm sự với em được quả là ....
-Đào. hay em về bên đó với chị.
-ko cần đâu chị, bên này vui mà.
-có anh ấy với em thì có gì mà vui. với lại anh ấy hay về muộn, lại là đàn ông con trai, tuy Anh Sky là một người đàn ông tốt nhưng trai gái cùng nhà chị cũng ko thấy yên tâm.
-ko sao đâu chị ạ. anh ấy tốt thật mà, cũng quan tâm em nhiều lắm, chị đừng lo.
thấy con bé cười tươi cô gật đầu. nếu so với Bảo, thiên có vẻ trầm tính hơn nhiều, đã vậy nói năng chắc chắn, và rất thuyết phục lòng người, nói chung là nhìn có vẻ đàng hoàng hơn Bảo của cô nhiều lắm, trông cậu ta có cái đầu cua như cái thằng móc túi ngoài đường, nhiều lần muốn chê mà sợ cậu ta lại tự ái.
nghĩ đến vậy, cô vừa đi cầu thang vừa cười một mình, cái đầu tròn tròn của cậu ta có lẽ chỉ hợp với cái đầu cua đó, mà nói thật là đầu cua cũng có lời lắm nha, vì nếu trong trường hợp khẩn cấp, cũng chẳng lo bị ai tóm tóc tạt tai được... mà làm gì có ai động được vào cậu ta cơ chứ.
-cô cười cái gì thế?
-không...
-cô đi đâu về vậy?
-tôi sang thăm bé Đào.
-nó vẫn còn ở đó chứ?
-vâng... sao anh hỏi vậy?
-à không... nhưng tôi nghĩ cô nên để con bé về đây hoặc kiếm cho nó chỗ nào gần trường mà trọ chứ ai lại để con trai con gái chung 1 nhà.
-anh đừng có mà lo xa, sống với người đàng hoàng đâu phải như anh.
-vâng... tôi ko đàng hoàng.
-cô ko biết câu này à
-câu gì?
-nhìn óng ánh chưa chắc đã là vàng mà nhìn đàng hoàng thì chắc gì đã tử tế
cô cong môi. hôm nay bảo của cô còn nói văn nữa chứ. cậu ta là đứa rất thông minh, nhưng có điều chưa được phát huy hết khả năng thì phải.
-này cô kia, ngày mai cô có đi cùng mẹ tôi được không?
-được.
-cô chắc chưa đấy.
-được mà... tôi khoẻ lắm rồi.
-khoẻ thì đu cái này thử xem
cậu ta chỉ lên cái xà. rồi nhảy lên đu mẫu cho cô, ko biết cậu ta kiếm nó ở đâu nữa, nhưng nhìn cái cách cậu ta đu thấy nó thật nhẹ nhàng
-anh đừng thách đố nhau như vậy, tôi mà là đàn ông tôi còn khoẻ hơn anh
-thôi đi cô
cậu ta nóng nên cởi trần ra, nhìn cơ bắp cậu ta quả thật rất hấp dẫn, bây giờ cô mới để ý trên ngực cậu ta có một hình săm. trông nó giống như mấy hình vuông và mấy hình chữ nhật ghép vào nhau, hình săm này vẫn ko thể giấu được những cơ bắp đang cuồn cuộn trên ngực cậu ta, đã vậy nước da ngăm ngăm lại càng khoẻ khoắn.
-cô nhìn cái gì vậy? định ăn thịt tôi sao
-cái gì cơ?
cậu ta cười...
-anh đừng có mà ăn dưa bở.
-nếu ai thấy ánh mắt cô lúc này cũng nói như tôi, trông ánh mắt ấy cũng sεメy lắm....
-hứ...
cô chề môi.
-thôi anh tha cho tôi...
-tôi ko tha cho cô thì làm đc gì cô, thứ nhất sợ kẻ anh Hùng, thứ hai sợ kẻ bần cùng liều thân.
-dạo này anh văn hay chữ tốt lắm ý.
-ko dám... ko dám... tôi ko hót hay như thằng kia.
-anh đừng nói linh tinh.
cậu ta cau mày... bắt đầu điên đây. cô bỏ vào bên trong
-này cô... ngủ sớm đi, sáng mai có người chở cô đến chỗ mẹ của tôi, đồ đạc mẹ tôi lo hết rồi, cô cố gắng nói cho hay vào để thần linh còn phù hộ cho tôi đấy, ko được thì cô phải chịu trách nhiệm.
cậu ta nói vọng từ bên ngoài vaò khiến cô bật cười, đùa cô như vậy sao? đồ hâm
-anh là đồ hâm.
cô nói to vọng ra cho cậu ta nghe thấy.
-à quên, nhớ xin cho tôi một cô vợ , ko cần xinh đẹp, ko cần khôn ngoan nhưng phải tinh tinh tí, đừng ngu như cô nhé.
-cô bật cười.
-gớm ,,, anh lấy đc cô vợ ngu như tôi đấy...
-vâng... tôi ko dám, có khi tổn thọ.
-vâng... tôi mà lấy được ng chồng như anh tôi cũng chết sớm.
-đúng vậy, cô ko lấy được ng như tôi là may mắn cho tôi lắm rồi
cậu ta cười... ko kém cạnh cô câu nào. hai người đùa nhau qua cánh cửa một lúc rồi cô cũng ngủ thϊếp đi, cô vẫn còn mệt.
sáng hôm sau, chiếc xe của mẹ cậu ta đón cô, cô nhìn lại phía sau, hình như chỉ có mỗi cô và không có ai đi cùng cô cả, ngay cả cậu ta.
-thế nào. hai đứa đã nhận nhau chưa?
mẹ cậu ta sốt sắng
-cháu chưa nói với cậu ấy.
-sao chưa nói?
-cháu nghĩ cứ từ từ. để cháu theo dõi cậu ấy , xem cậu ấy đang làm gì, nhớ biết là cháu chỉ sợ cậu ấy lại giấu
-uh... cũng được.
hai người nói chuyện với nhau một hồi rồi cũng đến nơi. cô giật mình... đây chẳng phải là...
cô ngẩng lên nhìn mái ngói đỏ của chùa, Gia Khánh ... cái tên đầy kỉ niệm với cô...
ngôi chùa này đã được xây dựng lại cách đây vài năm, sân chùa ko còn nhiều cây cối như trước mà được lợp mái che. chùa cũng rộng hơn rất nhiều, khang trang hơn rất nhiều so với hồi cô còn ở đó.
mẹ Bảo sắm rất nhiều đồ lễ. cô quỳ xuống chắp tay cầu xin những điều tốt đẹp bình an đến với mọi người, và cả mẹ của cô nữa... có lẽ giờ này... mẹ cô đã an tâm vì cô đã lớn khôn đến như thế này... mẹ... hãy yên tâm...
sau khi việc làm lễ đã xong... cô mới tranh thủ đi tham quan lại cảnh chùa, những nơi đã gắn bó rất nhiều kỉ niệm với cô hầu hết đã được phá bỏ, con đường đi vào chùa cũng khang trang hơn, không còn hàng rào cổ kính rêu phong, không còn sân gạch với những cây cỏ sữa thơm thơm ấy nữa...
con đường này, nơi cô đã tiễn Bảo ra đi hơn 10 năm trước, thứ duy nhất còn lại lưu giữ nó chính là kí ức... giờ hơn 10 năm qua đi, mọi thứ đã khác hoàn toàn, nhưng trong dòng chảy của cảm xúc, cô vẫn có thể nhìn thấy người con trai cao hơn cô cái đầu, gầy gầy. mái tóc cua, khuôn mặt mang đầy u sầu
cô vẫn có thể nhớ được cậu ta đã nói hãy chờ cậu ta trở về, cô vẫn có thể nhớ được nụ hôn đầu tiên và lời dặn dò ấy. giờ ko có ai còn giữ lời hứa ấy thì phải... có thể cậu ta đã quên rồi.
-hình như trước, ở đây có con đường làm bằng gì ý nhỉ?
cô ngẩng lên nhìn cậu ta.. ko biết cậu ta đã đến từ khi nào
-bằng đá
-chỗ này có cái cây hay sao ý.
-cây ngọc lan
-hình như cô đã đến đây rồi thì phải, lại còn đến từ lâu rồi, bởi ngôi chùa này mới đc xây dựng lại.
-à... tôi cũng đến, 1 vài lần
-cô quen ai ở đây?
-bà tôi... có quen một người ở đây.
-thế hả. thế mà tôi tưởng cô từng sống ở đây rồi
cậu ta cười cười nói câu vu vơ ấy mà khiến tim cô đập thình thịch... cô không biết cậu ta đã nhận ra mình chưa... nếu nhận ra rồi thì không đời nào Bảo lại chỉ nói những câu như vậy, nếu ko thì tại sao cậu ta lại hỏi cô những câu ko liên quan như vậy chứ. ý cậu ta là gì?