Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 47

Chương 47
Chap 47 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

hôm sau cô dắt bé Đào vào bệnh viện. không phải khám để bỏ bé mà cô chỉ muốn xem đứa trẻ có khoẻ mạnh hay không. ngần này tuổi cũng đủ hiểu bỏ thai nguy hiểm đến thế nào.

cô nắm tay nó... hai mắt nó thâm quầng vì khóc và mất ngủ... da nó đen sạm đi vì mệt mỏi...

-không sao đâu... dù có chuyện gì cũng có chị ở đây rồi.

nó nhìn cô ứa nước mắt

-em xin lỗi chị

-là do chị... do chị tất cả

-không... do em quá tin lời anh ta.

-đừng nhắc đến hắn ta... hãy nghĩ đến đứa bé... chị sẽ cố gắng để cho em và nó một cuộc sống tốt. em đừng lo.

-vâng

sau khi khám xong. cô đưa con bé ra bên ngoài. cô nhìn trước nhìn sau mới dám dắt con bé sang đường, lúc này... đèn đỏ đã nhảy lên. hầu   như tất cả mọi ng đã dừng đỗ. vậy mà khi cô đang đi đến giữa đường... đột nhiên có chiếc xe lao về phía cô đến ầm....

cô kéo con bé lại...1 tay ôm lấy nó... cảnh tượng trước mắt là hai chiếc xe lao với tốc độ cao va vào nhau...cái người đang cố đi về phía cô bắn ra xa đến cả met còn cái người va vào cũng lăn mất vài vòng nhưng vẫn còn có thể đứng dậy được. cô chạy lại đỡ cậu ta

-em ko sao.. chị có sao ko?

-tôi ko sao.

-may mà anh Max bảo em đến đón chị

cô đứng im nhìn ng đàn ông đang nằm sõng soài trên đường. rồi định bước lại.

-chị đừng đến gần... nhớ có biến

-nhưng ng ta ngất ra đấy rồi.

-chị cứ để cho công an giải quyết. giờ chị đi taxi về đi

-cậu ko sao thật chứ?

-em ko sao thật mà.

cô nhìn một lượt. chân tay cậu ta mặc áo khoác dày nên có lẽ cũng ko bị xây xát nhiều... cũng may ...vì cú đâm đó khá mạnh. còn ng đàn ông kia đang nằm ko chút nhúc nhích... cô dắt bé Đào đến chiếc taxi đang đỗ. con bé khóc nức nở suốt quãng đường về... có lẽ nó hiểu chuyện gì đang xảy ra... anh ta...thật là muốn kết thúc mọi chuyện theo cách tàn nhẫn nhất

về đến nhà, BẢo chạy ra nắm tay cô khuôn mặt tỏ vẻ vô cùng lo lắng

-em có sao không?

cô cười nhẹ... quay sang nhìn bé Đào rồi rút tay ra... cô ko muốn nó tổn thương

-ko.sao.

- con bé ko vc gì.  Chắc ng ta ko để ý.  May mà có cậu bạn kia

-Ưh.  Ko sao là tốt rồi

Bảo dắt cô và bé Đào vào bên trong.  Sau khi cho con bé về phòng nghỉ ngơi.  Cô lại xuống chỗ Bảo.  Dạo này anh ít đi hơn,  có lẽ là do cô.

-sao.  Con Bé  thế nào rồi.

- nó đang trên phòng nghỉ. 

-Con bé có nghĩ chuyện này do ai làm ko?

-Tôi nói với con bé chắc do anh ta vượt đèn đỏ ko để ý

-Ưh.  Đừng để nó lo

-Nhưng  lo con bé còn đi học.  Với lại ko biết có phải anh ta cố ý cho ng làm ko.

-Em yên tâm.  Tôi sẽ cho ng đưa con bé đi học.  Em ra ngoài ít thôi, còn tình hình tôi sẽ trao đổi lại vs nó

-Trao đổi gì khi hắn ta ko muốn có đứa bé này.

-Em cứ yên tâm,  nếu nó ko muốn có mình ko ép nó nhận.  Chỉ cần con bé khỏe mạnh sinh con,  còn đâu chúng ta có thể lo đc cho 2 mẹ con nó mà. Cả hai mẹ con em nữa

-Mẹ con nào?

Cô lườm

-Ờ thì trc sau gì cũng có con.  Tôi muốn có luôn cho vui

-Hâm

-Ưh..   Kệ hâm...  Hâm mà có con cũng đc

Bảo kéo cô vào lòng.  Anh rúc đầu vào ngực cô như đứa trẻ

-Này...  Đừng có mà hâm.

-Sắp điên rồi chứ ko chỉ hâm đâu.

Bảo bây giờ như trẻ con ý. Lúc nào cũng mè nheo đòi hỏi, chẳng giống như Bảo hay cáu gắt trước kia, càng không giống Bảo ngày xưa luôn nghiêm túc và cố tỏ ra mình là người lớn. đàn ông yêu vào là nó bị thế có phải không?

Những hôm sau bé Đào của cô phải đi học, việc học cấp 3 với cái bụng bầu là vô cùng khó khăn. cô nhìn bóng dáng thất thểu của nó đi vào cổng trường. do cô mà nó ra nông nỗi này, trong khi chúng bạn đang cười đùa tung tăng còn nó lại mang gánh nặng của một bà mẹ trẻ. cô gạt nhanh giọt nước mắt của mình. quay ra phía xe.

-anh ơi... anh về đi, em đi mua ít đồ.

-bảo nó nói anh đi cùng em

-thôi... em ko sao. anh cứ về đi. em mua xong em về ngay.

chần chừ 1 lúc cô cũng bỏ đi. có lẽ... cô nên trao đổi thẳng thắn với anh ta về vấn đề này.

cô bước vào trong căn phòng quen thuộc. anh ta vẫn là trưởng phòng. vẫn những con người kia đang ngồi ở vị trí của họ

-anh Thiên. tôi có chút việc cần gặp anh

thiên ngẩng lên nhìn cô. miệng mở nụ cười rất tươi.

-em vào đây... ngồi đi.

cô bước vào phòng. còn anh ta lịch sự đứng dậy rót nước cho cô.

-em uống nước đi.

-tôi ko cần. Tôi đến vì chuyện gì có lẽ anh cũng biết

-em cứ nói đi

anh ta không có vẻ gì là bối rối mà nhìn cô chằm chằm khiến cô khó chịu.

-anh cố tình cho người đâm vào tôi và con bé đúng không?

-em nghĩ anh hèn hạ vậy à?

-có thể

-em có bằng chứng gì không?

-tôi chưa tìm ra nhưng nếu tìm ra tôi sẽ kiện anh.

-em cứ làm những gì em muốn

-anh...

anh ta thản nhiên.

-anh là đồ vô trách nhiệm, con bé nó còn chưa đủ 18 tuổi

-không phải do 1 mình anh. là cô ấy đồng thuận. anh không cưỡиɠ ɧϊếp ai bao giờ.

-vậy anh dụ dỗ nó, anh không xác định có con với nó, không xác định trách nhiệm với cuộc đời nó, vậy anh ngủ với nó làm gì?

-em... anh là đàn ông, em là đàn bà.. có nhu cầu thì cùng nhau giải quyết... chỉ có điều nhiều khi hứng quá không sử  dụng biện pháp nên nhỡ nhàng, nói thật , chủ yếu đàn bà phải chủ động trong việc ấy, chứ đừng nghĩ có đứa con mà ràng buộc cuộc đời nhau

-anh... đồ khốn

-em cứ chửi đi, em có thể hỏi cô ấy, anh ngỏ ý và cô ấy đồng ý,những ngày sau đó chính cô ấy còn chủ động đến tìm anh.

cô cứng họng... không thể tránh được cái việc sa đà này. đàn bà hay đàn ông thì cũng đều coi nó là nhu cầu thiết yếu, đến ngay cả Bảo của cô còn bị cám dỗ như vậy huống  chi...

-tôi được, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, tôi đến đây muốn hỏi anh định thế nào với đứa bé.

-thì cũng như hôm trước tôi đã nói, chúng tôi ko có tình yêu, tôi cũng ko muốn vì đứa bé mà ràng buộc, chi bằng em khuyên cô ấy bỏ đứa bé ấy đi, cô ấy còn trẻ, chắc chắn sẽ kiếm được người đàn ông khác, và có những đứa con khác

-anh đúng là loại người vô nhân tính.

cô đứng phắt dậy

-em có thể nói sao cũng được. nhưng sự thật nó là như thế.. đứa bé đó đáng lẽ không nên có. với người khác thì không sao, nhưng với những người lai lịch không rõ ràng thì càng phải biết tự ý thức về điều đó

-anh...

cô giơ tay định tát anh ta thì bị anh ta nắm chặt lấy cổ tay

-anh là loại người vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp... tôi ko ngờ con người thật của anh lại khốn nạn như vậy.

-em cứ nói cho thoải mái đi

anh ta kéo  cô lại cười nửa miệng. nhìn anh ta... quả thật cô muốn gϊếŧ anh ta ngay lúc này.

-em càng ngày càng đẹp ra rồi đấy, ở bên đó Bảo nó chăm em cũng tốt đấy nhỉ.

-buông tôi ra anh là đồ khốn kiếp

-nhìn em đẹp ra rất nhiều... thế nào... hai đứa ngủ với nhau rồi hả. thằng đấy nó yếu lắm, nếu cần thì để anh giups cho

anh ta ôm lấy eo cô. một tay giữ cổ tay cô rất chặt

-đồ khốn kiếp buông tôi ra

-không được, hôm nay em đã đến, lẽ nào anh lại để em về không.

anh ta ghé sát vào cô, ánh mắt rất chi là đa tình. cô đẩy manh anh ta ra

-buông tôi ra đồ khốn

-... suýt nữa thì anh có được em, có phải chúng ta  đến với nhau từ trước thì mọi việc đã không thế này

-tôi thấy kinh tởm

anh ta cau mày...

-em... thế hôm nay chúng ta cùng kinh tởm

cô định hét lên nhưng anh ta lấy tay bịt miệng cô lại. một tay siết mạnh giữ lấy cô, cúi xuống hôn lên cổ cô, cái hôn mạnh đến mức cổ cô đỏ lên. cô vùng vẫy mà bất thành...

-hai người làm cái trò gì thế hả

nghe thấy tiếng nói anh ta giật mình buông ngay cô ra. cơ thể cô run lên bần bật..

-Ly ... là cô ta... cô ta cứ ôm lấy anh.

Ly quắc mắt nhìn cô. ánh mắt đầy lửa.

- là chị hả... tôi tưởng chị là bạn gái anh tôi, vậy mà chị dám đến đây câu kéo cả bạn trai tôi nữa... chị thật đáng sợ... tôi ko ngờ anh tôi lại quen loại người như chị

-ko phải... ko phải....

cô bối rối,

-không phải sao, cái loại người như chị... cần tiền hay cần tình, tôi sẽ không để yên cho chị lộng hành , lừa dối anh trai tôi nữa... để tôi gọi anh ấy đến đây xem bộ mặt thật của chị

ly nhấc điện thoại lên gọi , tiếng điện thoại kêu, rất gần... không lâu sau đó, người đàn ông xuất hiện đằng sau cánh cửa chính là Bảo... khuôn mặt anh không biểu hiện chút cảm xúc nào cả.

-anh... anh đến khi nào?

-tao vừa đến

-chị ta

Ly chỉ vào cô

-chị ta dụ dỗ anh Thiên . em thấy chị ta ôm hôn anh ấy

-mày nghĩ như vậy à? sao mày không nghĩ Thiên của mày dụ dỗ cô ấy.

-anh... anh bị chị ta làm cho mờ mắt rồi

-thế mày không nghĩ mày bị nó mê hoặc à?

giọng bảo lạnh lùng. ánh mắt nhìn cô sắc như dao.

-em ko cần biết, nhưng loại người như thế này... tuyệt đối không đươc liên quan. Thảo nào bố cứ cấm anh không được quen chị ta, 

-mày im đi, mày thì biết cái gì?

-em biết cái gì ư. em tim vào những gì  em nhìn thấy, anh mà không bỏ chị ta em sẽ nói với bố chuyện này.

- mày nói đi, để tao nói cho bố mình biết là thằng con rể quý hoá của ông bà ấy làm người ta chửa rồi phũ phàng rũ bỏ. mày thấy chưa... mày nhìn cho rõ đi, mày còn ngu lắm.

-anh đừng có mà nói như vậy, xưa nay anh Thiên sống ở nhà mình, chưa bao giờ là người như thế.

-mày nghĩ vậy chứ tao  chơi với nó mấy chục năm chả nhẽ tao không hiểu tính nó. nhưng trước kia tao có thể ko quan tâm đến chuyện của nó, nhưng giờ nó dám động vào người của tao, tao nhất định không tha cho nó. còn cái chuyện của mày. mày nên mở to mắt ra đi, rồi đến lúc khổ đừng có mà nói tao không nhắc trước.

-anh

bảo ném ra tờ giấy siêu âm thai về phía thiên

-con mày đấy mày nhìn cho kĩ đi

anh lạnh lùng quay đi, ánh mắt sắc như dao nhìn vào cô. cô biết ý chạy theo anh ra ngoài để lại Thiên và Ly đứng nhìn nhau.

-Bảo... nghe tôi nói...

-....

không trả lời

-Bảo... nghe tôi

anh lạnh lùng bước ra xe phóng đi mà không thèm quay lại nhìn cô thêm lần nào. cô nhìn theo bóng anh khuất xa dần và thở dài... mọi chuyện quả thật rất rắc rối