Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 38

Chương 38
Chap 38 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Chiếc xe lao vυ't đi trong màn đêm mở ảo của ánh đèn đường. đường phố giờ này vẫn còn tấp nập người qua lại. chiếc xe luồn lách qua những dòng người đông đúc hướng về phía bên kia thành phố.

-chúng ta đi đâu.

Cô nói to trong tiếng gió.

-ngồi im... sắp đến nơi rồi

Cô ôm lấy lưng cậu ta... tấm lưng này ko phải lần đầu cô được ôm, nhưng ngày trước Bảo gày, lưng cậu ta đầy xương, bây giờ lớn rồi... cơ thể săn chắc, body đẹp như vậy... cũng là mơ ước của biết bao người... ko ngờ Bảo của cô lớn lên cũng phong độ lắm ý.

-gì mà ôm chặt thế... sợ chết à?

-tôi sợ bay khỏi xe với tốcđộ này

Cô nói dối... thật ra đâu phải vậy... cậu ta cười rồi lại tăng tốc... tiếng rú của bô xe vang lên trong gió.

chiếc xe dừng lại ở một nhà hàng lớn. cậu ta xuống xe, cởi mũ bảo hiểm cho cô rồi đi trước, cô bám theo sau... thế nào... một tay sai chính hãng....

-chào cậu... lâu lắm rồi ko gặp.

cậu ta nhìn ông ta rồi hai người đưa tay ra bắt tay nhau.

-cô đây là...

-là bạn gái tôi.

Cô giật mình nhìn lên cậu ta, câu ta thì thản nhiên như lúc hai vợ chồng đi mua đồ dùng cho nhà mới... như đúng rồi ý.

-bạn gái cậu đây à. Xinh xắn quá nhỉ? Mà khẩu vị của cậu cũng ... đặc biết đấy.

-mời cậu vào đây, chúng ta nói chuyện

cậu ta bước theo ông ta, còn cô bước theo cậu ta, bên cạnh ông ta còn có vài người đi theo, theo cô... đó có thể là vệ sĩ, chứng tỏ ông ta cũng phải dạng vừa.

nơi họ gặp nhau là một bàn làm việc bên trong nhà hàng, hai người ngồi đối diện, cô ngồi ngay bên cậu ta. Ông ta nhìn cô dò xét

-không sao đâu. cô ấy là bạn gái tôi... ông cứ bàn tiếp việc của mình.

Cô nghe họ nói chuyện câu hiểu câu không, có những từ tiếng nóng mà chỉ trong giới làm ăn mới biết, có những chuyện cô hiểu. là cậu ta định mở thêm những nhà hàng như chỗ cô đang làm.. nhưng bán thêm cái thứ gì đó mà cô nghe không hiểu... đến lúc đi ra... cô kéo tay cậu ta hỏi

-này anh... sao nhà hàng mình lại bán cỏ, bán bóng.

cậu ta nhìn cô mất vài giây rồi bình tĩnh lại. đưa tay xoa đầu cô rồi cười.

-tôi đã nói là ko được tò mò rồi mà, nghe cái gì thì cho ra khỏi tai cái đó đi.

-nhưng mà...

-Không nhưng... đây là thoả thuận của chúng ta... nếu cô ko nghe lời từ sau ko cho đi theo nữa.

Cô gật gật như cái máy... nhưng thật ra trong lòng vẫn không cam chịu như vậy... nhất định cô phải tìm ra. tối hôm đó hai người về rất muộn, sau khi đưa cô đến cửa, Bảo ôm tập giấy với cái hộp về phòng mình mà ko nói thêm câu nào với cô. cậu ta có vẻ đang suy nghĩ rất nhiều.

mấy ngày hôm sau cô nhận được thông báo đóng tiền học của bé Đào, đúng như Bảo nói, học cuối cấp ở thành phố quả là tốn kém, với cái đồng lương ít ỏi của cô thì chỉ đủ đóng 1 góc tiền học cho nó thôi . cô ngần ngừ đứng trước cây rút tiền... cô chưa rút tiền ở máy này bao giờ. Vì tiền kiếm được từ trước đến giờ đều lo cho vc học lấy đâu có nhiều tiền tiết kiệm ... suy đi nghĩ lại... cuối cùng cũng bước vào bên trong.

-chị ơi... em chưa rút tiền bao giờ , chị hướng dẫn em với ạ.

-em cho thẻ vào như này... bấm mật khẩu... chọn số tiền... rồi đồng ý...

-vâng

Cô làm theo chị ấy, đúng... số tiền cô cần là 5 triệu nhưng cái mày không hề từ chối, chứng tỏ cái thẻ có đủ tiền cho cô tiêu. Cô cầm số tiền cho vào túi rồi quay đi.

-em ơi... hoá đơn của em này...

-dạ vâng em cảm ơn.

Cô đón cái hoá đơn trong tay chị ấy rồi đưa lên đọc, lần đầu tiên đọc còn không biết dòng nào vào với dòng nào... đây là ngày... đây là số tiền rút, đây là số dư... số dư???

Cô ko tin vào mắt mình... cô nhìn nhầm à???

phải vậy không?

Cô đếm, 9 số..., 9 số cơ đấy, lẽ nào... cậu ta đưa cho cô cái thẻ có cả trăm triệu chỉ để trả tiền lương gấp 5 lần cho cô,

Cô đứng ngơ ra đến cả phút... rồi lặng lẽ cất cái thẻ vào túi và vỗi vã mang về, nếu mất thì cô ko biết đến bao giờ mới có thể trả lại cậu ta

-này... trả anh

cậu ta ngẩng lên nhìn cô và nhìn cái thẻ trên bàn.

-sao thế?

-tôi ko thể cầm cả trăm triệu của anh ra đường như vậy được, thế mà anh Bảo anh nghèo lắm.

cậu ta hiểu ra, tự nhiên cười phá lên.

-trăm triệu thì cũng chỉ là cái thẻ thôi, cô sợ gì, có mình cô và tôi biết mật khẩu, người ta nhặt được thì cũng có làm được gì đâu.

-nhưng mà tôi vẫn lo lắm

-tiền của cô đấy, cô tính xem ngần đó thì cô có thể làm cho tôi được bao nhiêu năm.

-anh đùa tôi đấy ạ

tính sơ qua có làm chục năm mới hết chỗ này ấy chứ... cô cong môi

-tôi ko đùa đâu nhé... ko hề đùa.

-tôi ko dám nhận đâu tôi làm tháng nào nhận tháng đấy, cầm của anh nhỡ có chuyện gì tôi ko chịu trách nhiệm.

-tôi ko bắt cô chịu trách nhiệm, chỉ cần cô cầm cái đó rồi trả tiền ăn cho tôi là được rồi. giống hôm nọ ý.

Câu ta cười...

-hay tối nay chúng ta lại đi ăn đi, hôm nay cho tôi ăn đồ nướng nhé.

-anh lúc nào cũng chỉ nghĩ đến ăn.

-nhanh lên, tôi đói rồi.

Câu ta giục làm cô cuống lên. Hai người bước ra ngoài với ánh mắt tò mò và vài tiếng xì xào của mấy cô chân dài ngoài cửa, hôm nay có khách đặt nên chân dài kéo đến khá đông.

-anh lâu rồi ko gặp.

một cô gái bước lại lả lơi với cậu ta. Bàn tay xoa lên ngực cậu ta, cô cau mày...

-tránh ra cho chúng tôi đi.

cậu ta ánh mắt rất lạnh. Khuôn mặt k chút biểu cảm thân thiện

-anh ko nhớ em sao?

-tôi vc gì phải nhớ cô.

-anh thật vô tâm

Cô ta ko chịu tránh...

-cô ko tránh ra là tôi cho người đuổi cô về đấy.

Nghe câu nói lạnh lùng đó của BẢo cô ta tránh ngay ra, đôi mắt trang điểm sắc lạnh lườm cô 1 cái , cô thản nhiên bước qua, hình như sống ở đây lâu, cô quen với cảnh này rồi thì phải.

-nhanh lên... tôi đói rồi.

-tại sao mấy cô ấy thích anh như vậy? anh ngủ với cô ta rồi à?

-ngủ???... à... chưa....

-rồi cứ nói luôn là rồi, anh thì ai chả biết.

-biết cái gì?

-biết anh.... À thôi... anh tự hiểu

-tôi hiểu tôi chết liền

-thế thì đừng hiểu cho sống lâu.

-này... cô nhây lắm.

cậu ta cười rồi trèo lên xe , hai người phóng đi.

đến quán, cậu ta lịch sự kéo ghế cho cô, lịch sự lấy nước cho cô.

Cho đến khi đồ ăn được mang ra... cậu ta lại cắm cổ ăn ngon lành... cô nhìn cậu ta tủm tỉm, ko thể ko nói đến ánh mắt rất yêu thương.

-này... Chi...

-dạ...

-cô sinh ra ở đâu?

-dạ... tôi sinh ra ở Bắc ninh.

Cô nói dối, nếu cô nói mình ko biết được sinh ra ở đâu, thì cậu ta có nghi ngờ không nhỉ?

-gia đình chuyển về đây hay có hai chị em cô.

-bố mẹ tôi mất lâu rồi.

-vậy à?

cậu ta im lặng một lúc.

-vậy hai chị em cô sống với ai?

-chungs tôi sống với Bà....nhưng bà cũng mất đượcmấy năm rồi.

-cô thật mạnh mẽ.

-cuộc đời thôi, quen mà.

-nhà có hai chị em hay còn ai nữa

-có hai chị em tôi

-thế trước cô học cấp 3 ở đâu?

-sao anh lại hỏi vậy?

Cô ngẩng lên nhìn...

-hỏi để tôi còn biết, chả nhẽ tôi lại bắt cô nộp hồ sơ, là sếp thì phải quan tâm đến nhân viên chứ.

Cô gật gật, quan tâm đến mức ôm người ta ngủ mà đến sáng hôm sau cứng hết cả người... quan tâm tàn bạo

-Tôi học ở Nghệ An.

-sao lại học ở tận Nghệ An

-bà tôi người gốc nghệ An

-Thảo nào cô nói pha giọng như vậy.

-tôi....

Cô ngập ngừng... cô ko dám nói lí do.

-Chi quê cô cách đây bao xa

-mấy trăm cây, chỗ tôi đường đi vào khó lắm, đến mùa khô thì nắng cháy da mà đến mùa mưa thì cách li cả tuần liền

-khổ vậy à... thế cô về đây là đúng đắn đấy nhỉ?

Cô gật đầu.

-lâu rồi cô có về quê không? Hôm nao nghỉ tôi đưa cô về.

Cô tròn mắt nhìn cậu ta...

-thôi... giờ mọi người cũng ko còn ai, tôi về làm gì. ở trên này làm việc, tết về một thể

-ko về thắp nhang cho bà à

-Bà tôi có người lo rồi... tết tôi mới về .

cậu ta gật đầu...

-Chi... hồi còn trẻ cô có thích ai không?

cậu ta hôm nay lạ lắm... cô nhìn cậu ta khó hiểu, sao lại hỏi nhiều như vậy

-tôi... ko.

-thế là cô chỉ thích mối thằng kia thôi à?

-à.... Vâng

Cô trả lời cho có... thế mà hai mắt cậu ta mở to ra, khuôn mặt cau lại, tỏ rõ vẻ khó chịu.

-cô chắc yêu cậu ta lắm nhề, sao lại bỏ đi theo tôi.

-anh hay nói linh tinh lắm...

-cô nói chứ tôi có nói đâu.

-vâng... anh nghĩ thế nào tuỳ anh.

cậu ta cau mày định chả cheo với cô thì nhân vật trong câu chuyện xuất hiện hết sức tình cờ.

-chào hai người... hai người cũng đi ăn đấy à.

cả hai ngẩng lên nhìn

-này... thằng kia... dạo này ko về nhà là sao.

-nhà đấy ông già đuổi tao đi rồi, về làm gì?

-chi... em sống thế nào?

-em ở trong công ty nên mới ko tiện để Đào ở đó, dạo này con bé ngoan không anh//

-cô bé chăm học lắm

cả hai nhìn nhau cười. cô có phần ái ngại... còn cậu ta cau có.

-này.. hai người đã...

Sky chỉ vào cả hai

-à... không ... hôm nay công ty có vc nên em và anh ấy đi ăn để bàn công vc mà.

Cô giải thích

-thế hả...?

từ lúc có Sky... cô và cậu ta chẳng còn nói chuyện với nhau nữa, do vậy cậu ta tỏ thái độ ra mặt... đến lúc đứng lên đi về... câu ta không thèm nói chuyện với cô câu nào...

-này... anh sao thế

-.....

-này.....

-chuyện gì?

lạnh nhạt

-anh sao thế.

-chả sao.

-anh giận tôi à?

-ko

-sao cái mặt lại thế kia

-kệ tôi. Cô đi ra ngoài đi.

-anh phải nói xem anh làm sao thì tôi ra

-cô không ra chứ gì?

Cô đứng im... lì...

cậu ta chẳng ngại cởi ngay áo trước mặt cô để ngực trần, sau đó thì cởϊ qυầи dài để lộ cả thân hình chỉ còn cái quần chip.

-Anh làm cái trò gì thế hả?

-cô đứng trong phòng tôi đấy nhé.-tôi....cho tôi ra ngoài.

-không...

cậu ta kéo cô lại.... kẹp cô giữa hai chân.

-là cô muốn còn gì...

-tôi ko có ý đó.

Cô run lên hai mắt nhắm chặt ko dám nhìn cơ thể cậu ta.

-cô thích thằng kia đến thế à? Có nó một cái, là hớn ha hớn hở

-....

-nói mau

-chúng tôi chỉ là bạn.

-bạn cái gì?

-ít ra anh ấy cũng dịu dàng lịch sự hơn anh, anh cứ thế này ai mà yêu nổi.

-cô thích dịu dàng chứ gì

Câu ta dồn cô sát tường hơn, tay đưa lên bóp ngực cô.

-anh tránh ra...

cô đẩy cậu ta ra hai hàng nước mắt trực trào vì bị bắt nạt

-anh lúc nào cũng vậy... đồ tồi... tại sao không chịu suy xét vấn đề cho kĩ cơ chứ... anh hành xử như trẻ con.

-uh... tôi trẻ con đấy. tôi cho cô biết thế nào là trẻ con

cậu ta hôn thật mạnh vào môi cô . nụ hôn mạnh đến nỗi cô cảm nhận được vị mặn tren đầu lưỡi, mùi tanh của máu đang nông lên trong miệng. cái thứ bên dưới không ngừng cọ vào chân cô. BẢo sắp mất kiểm soát... cô đẩy cậu ta ra... ko phải lúc này.

-buông tôi ra.

-.....

cậu ta hôn cổ cô

-nếu anh ko buông ra tôi chết ở đây.

-tôi ko để cho cô chết.

cậu ta bóp mạnh hơn

-đau tôi... buông tôi ra...

-là tại cô, ai bảo cô thích cái thằng đó, nó chả đàng hoàng như những gì cô nghĩ đâu.

-anh còn tồi tệ hơn, buông tôi ra...

Cô cố đẩy nhưng không được, cô túm tóc, cậu ta có bao nhiêu tóc đâu mà túm cơ chứ... cô bắt đầu ghét những người đàn ông để tóc cua... cô phải làm thế nào đây...

-đừng như vậy... Bảo... đừng...

-....ko nghe thấy gì nữa

Trong cái tình huống nguy cấp này.... Cô nhớ được Bảo đã dạy cô 1 điều đó là

Cô đưa tay xuống, bàn tay chạm vào cái thứ ấy, lần đầu tiên của cô, cậu ta chợt dừng lại... nhìn cô gian manh mấy giây rồi lại cúi xuống.

Cô luồn bàn tay vào bên trong

-á....

cậu ta kêu lên rời cô ra

-bốp

Cô tát cho cậu ta 1 cái thật mạnh. Hai hàng nước mắt ức ra vì ấm ức

-anh là thằng khốn....

cậu ta đứng im còn cô chạy nhanh về phòng... tim cô đập mạnh,... cô hoảng loạn.... cô sợ cậu ta rồi.Cậu ta ko biết bị sao nữa. Sao lại hành xử như vậy. Hay là cậu ta ghen vs sky. Nêu cậu ta ghen. Chả nhẽ cậu ta thích cô. trời đất ơi.... cậu ta điên rồi

Ngày hôm sau. Mọi thứ ko diễn ra bình thường , cái bản mặt cậu ta sưng hơn, có lẽ có ko đc như những gì cậu ta muốn nên thái độ mới đáng sợ như vậy . mới sáng sớm đã quát ầm lên rồi.

Cô buớc qua cậu ta. Tất cả nhân viên đang cúi đầu vì sợ cái sự nóng nảy đó

- này cô kia, thái độ của cô như thế là thế nào

- dạ....

- dạ cái gì. Cô xem mấy giờ rồi. cô làm đc vc nào chưa.

- dạ.

Cậu ta cáu như vậy nhưng chỉ có mình cô hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đồ hâm. Bảo lúc nào cũng thế, có gì ko hài lòng thì quát ầm lên nhưng rồi lại thôi ngày, cậu ta chẳng để bụng bao giờ

Cô tủm tỉm quay vào bên trong phòng để ko cho cậu ta thấy, nếu ko cậu ta ko biết sẽ điên đến đâu.

- này Chi em với nó hôm qua làm sao thế.?

- có sao đâu ạ

- ko cho nó à... Mà nó điên vậy

- anh đùa...

Hai đứa sống chúng vs nhau. Anh biết ý đi chỗ khác rồi mà bảo ko có chuyện gì thì thật.... Đéo tin...

- anh Phong. Thế ở vs nhau là phải có gì à.

- với ai thì ko biết chứ với thằng kia thì phải có chứ còn gì.

-Anh đừng đùa em nữa. Chỉ là em chưa tìm đc chỗ ở nên ở nhờ anh ấy thôi

-Anh có đùa đâu. Chỉ là anh thây nó như đàn bà ý, hở tí là gào cái mồm lên hay dạo này có em nên nó ko sơ múi đc con nào, bí bách phần dưới thì phát ra phần trên. Đến khổ

Cô đỏ mặt vì câu phàn nàn của anh Phong. Ko biết có như vậy thật ko. Bọn con trai cũng buồn cười nhỉ.cũng có cái kiểu đên ngày như con gái sao?

Nghĩ đến đó mà tối đến thấy cậu ta cô lại cười. Cho dù đã lớn hơn truớc rầt nhiều nhưng cái vẻ cau có của cậu ta ko hề thay đổi. Nhìn vậy rất đáng yêu.

-Cô nhìn cái gì. Tôi có gì hay mà cười

-Ko.. Tôi cười chuyện khác.

-Thế thì vào phòng mà cười một mình đi, đừng để ng khác hâm lây

- anh hâm thì có

-Này cô thích cãi nhau à

Cô kệ cậu ta đi vào bên trong, cậu ta cũng đi vào phòng.

Một lúc sau cô lại pha nuớc cam, cậu ta rất thích nuớc cam, do vậy cô nghĩ sẽ dỗ câu ta bằng nc cam. Cô bê cốc nuớc vào phòng.

-Nc cam đây, anh uống đi rồi làm tiếp.

-Để đó

Giống lạnh lùng

-Có cần tôi giúp gì không?

-Ko cần

Giọng có vẻ dỗi

- đừng như vậy, chúng ta đều đã lớn cả rồi .tôi...

-Cô đi ra ngoài đi

-tôi

-Đi ra

Cậu ta quát. Cô có chút tủi thân. Im lặng bỏ ra bên ngoài. Đi đến cửa cô quay lại.

- anh Max. Truớc đây tôi có quen một người, cũng nóng tính giống anh, nhưng mà cậu ấy luôn sẵn sàng lắng nghe nguồn khác nói.

- cô về ở với cậu bạn của cô đi

-Lắng nghe là vc để hiểu ng khác nghĩ gì, đôi khi chúng ta ko giữ đc bình tĩnh, ko nghe rõ ngọn ngành câu Chuyện dẫn đến nhiều vc hiều lầm, có khi còn đánh mất rất nhiếu thứ.

Cậu ta im lặng vẫn cắm cúi vào maý tính ko ngẩng lên. Cô khẽ thở dài,,, Bảo của cô vẫn ngang bướng lắm.