Chương 37
Chap 37 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGSau một ngày tính toán, có lẽ cô nên để Bé Đào về chỗ Sky. Nơi đó gần trường, an toàn, vả lại sky cũng cần ng phụ giúp việc nhà.. Cô rất tin tưởng anh ấy.
Chi phí học cua bé Đào ngày một lớn. Giờ nếu cô ko làm vc chăm chỉ. Thì sẽ rất khó khăn cho con bé. cô phải cho nó một tương lai tốt, đó là vc cô đã hứa với thầy
- tôi sẽ cho bé Đào về chỗ sky
- cô làm thế thật hả.? cô suy nghĩ kĩ chưa? đưa nó về đấy có yên tâm ko?
- tôi đâu có lựa chọn nào, nếu nó ra ngoài, tôi ko yên tâm, hay anh để tôi đi cùng nó, chúng tôi sẽ trọ gần đây thôi,
-Cô điên à?
-Anh.....
-Làm ở đây thuờng tan rất muộn. Cô để con bé ở một mình sao. Nhìn nó xinh thế cơ mà.
--Anh đừng có vớ vẩn gì vs em tôi.
-Tôi ư... Cô nghĩ tôi là ai
-Dê xồm.
-Ê cô kia. Ăn nói cho cẩn thận
Cậu ta trừng mắt dọa. Cô ngồi im
-Tôi sẽ kiếm 1 công vc bên ngoài, chúng tôi sẽ sống cùng nhau, nó đi xe buýt được.
-Giờ chi phí thuê nhà là bao nhiêu, luơng cô đc bao nhiêu, mà lo đc cho nó đi học.
-Tôi sẽ tiết kiệm
-Cô đùa à.
-Tôi
-Cô ở đây làm cho tôi. Tôi vẫn giữ loài hứa trả lương gấp 5 lần
-Làm gì
-Thu tiền, quản lí tiền, hợp đồng, và...
-Và gì
-Nấu cơm, giặt giũ
-Có Bếp đâu mà nấu.
-Cô ko thích ăn duới nhà à
-Thế nào cũng đc.
-Có ng phục vụ thì suớng nhất quả đất rồi.
-Anh nghĩ tôi thích thế
-Nếu cô muốn mai tôi mua cho cô 1 bộ nấu cơm, cho cô nấu cả ngày, chỉ sợ đến lúc bận lại ko có thời gian mà nấu.
cô chả muốn đôi co với anh ta, cái loại người gì mà cứ thích cãi thắng cho bằng được. không như Bảo ngày xưa, chỉ lúc nào cậu ta điên lên cậu ta mới lắm mồm.
haizzz
cô dắt bé Đào về nhà Sky... hôm nay anh ấy đi làm... có để lại một mảnh giấy trên bàn dặn dò mọi thứ. cô nhìn em gái một lần. trông nó xinh xắn, đang tuổi dậy thì cho nên nhìn nó trắng trẻo ra rất nhiều, ngày xưa cô đúng là một con bé con đen nhẻm vì phơi nắng, lại trông bẩn bẩn với mái tóc xù xù, và bộ quần áo nhếch nhác, rộng thùng thình vì nghèo khó. thế mà đến lúc học lớp 10 cô mới thấy cơ thể dần thay đổi, rồi thay đổi nhiều đến mức Bảo còn không thể nhận ra.
cô quay về nơi có Bảo. cậu ta không biết sẽ giao nhiệm vụ gì cho cô đây, với cô trước đây tiền là quan trọng nhưng bây giờ... lương gấp 5 lần cũng ko thể bằng cậu ta được, cô cần biết cậu ta đang làm gì.
-thế nào ? sao ngồi thẫn thờ vậy?
-....
-nhớ con bé à? hay là đưa nó về đây rồi tôi cho chúng nó chở đi học.
-cảm ơn anh...
-ko cần cảm ơn, tôi trừ tiền đó vào lương của cô mà.
cô cong môi đồ ki bo...
-chiều nay cô bắt đầu công vc của mình. tôi trao đổi với Phong rồi. cô xuống đấy nó chỉ cô làm vc gì cô làm vc đó.
-chỉ cần anh đừng cho tôi tiếp khách như mấy cô kia là được rồi.
-với mức lương gấp 5 lần bình thường cô tiếp 1 ngày 10 khách cho tôi mới đủ.
-anh muốn chết sao?
-tôi rất muốn...hay là
cậu ta cười gian manh... mắt đảo như lạc rang từ đầu đến chân cô.
-hay cô chỉ cần tiếp mình tôi thôi...
cô lườm cậu ta...
-này... bỏ ngay cái suy nghĩ điên rồ ấy đi.
-có sao đâu... tôi là đàn ông, cô là đàn bà... chuyện đấy là bình thường mà
-anh á... tôi ko thèm
-tôi có gì cô ko ưng cô nói đi.
-rất nhiều...
-chẳng hạn
-dê....
-dê.....???
câu ta hai mắt mở to tướng
-haaaaaaa
-gì nữa?
-điên
-điên? uh thì điên.
-gì nữa?
-thôi ko nói không anh lại khùng lên.
-tôi ko khùng đâu... tôi hứa
cậu ta giơ tay lên rồi hai mắt hau háu nhìn cô
-à thì....
-thì gì?
-thì....
cậu ta có vẻ sốt lắm
-đẹp trai, con nhà giàu....
-đẹp trai á... con nhà giàu á? thế cô ko thích mấy cái đó à?
-ko
-cô đùa
-thật mà.
-kinh... mạnh mồm thế... để tôi cho cô thấy... trên đời này đéo đứa nào thấy đẹp trai con nhà giàu mà chê.
cậu ta cười rồi đứng lên đi. nhanh như cắt đã chạy mất sau cánh cửa. có lẽ cậu ta đang bận.
cô bước xuống tầng dưới. căn phòng này đúng như một phòng hành chính của công ty. có bàn ghế và mấy bạn nhân viên. đón cô là người tên Phong... cô nhìn cái biển đeo tên trên ngực
-chào em... Max nó nói với anh rồi... em qua đây... anh cho mấy bạn kia hướng dẫn cho em nhé.
cô bước vào chỗ ngồi của mình... và công vc của cô bắt đầu từ hôm nay.
tối đến Max vẫn chưa về. thường cậu ta sẽ về muộn mà ko biết đi đâu.
cô ngồi một mình trong phòng. trong không gian vắng lặng và tối tăm... cô nghĩ tới mọi thứ đang xảy ra, cô nghĩ đến Sky... nghĩ đến bé Đào, nghĩ đến Bảo... cậu ta không biết đang làm cái gì nữa.
tiếng cạch cửa phòng... cô quay ra hai mắt to tướng nhìn vào vì sợ...
-ai vậy?
-tôi...
cậu ta bước vào phòng cô như chỗ không người.
-anh vào phòng tôi rồi đấy... về phòng anh đi
-à... tôi quên...
cậu ta lảo đảo... có lẽ đã say rồi thì phải
-anh lại uống rượu à?
-chúng nó cứ mời nhiều... tôi ko uống ko được.
-thế anh đi bằng gì về?
-xe máy
-lần sau say rồi thì gọi taxi mà về.
-cô quan tâm tôi thế à?
-....
-thôi về phòng đi tôi pha cho cốc nước chanh.
-chanh đâu?
-tôi xuống nhà lấy chứ đâu.
-uh
câu ta mò sang phòng bên. nằm dài ra giường... sau khi cô pha xong thì cậu ta cũng ngủ quên mất. cô bước mại
-Max... Max
-Max.. Bảo
-gì đấy.
-dậy uống nước đi
-để đó
vùi đầu vào gối
-dậy uống đi cho tỉnh nhanh lên
-ko....
vùng vằng... như trẻ con
-Bảo... có dậy ko thì bảo....
cô nhéo eo cậu ta.
-dậy nhanh lên
nhìn cậu ta ko khác gì bảo ngày xưa... có lần cô ko ngủ được bắt cậu ta dậy chơi cùng cậu ta cùng mè nheo như vậy,,, còn bị cô cù cho cời khanh khách nữa... nhưng giờ cậu ta say rồi... cho nên có cù cũng ko biết cái gì đâu.
cô bước lại... đắt cốc nước xuống rồi ngồi cạnh giường, kéo mặt câu ta ra... cái mặt cậu ta đỏ chót, mùi rượu nồng lên thấy kinh...
-dậy đi... mở mắt ra uống xong rồi ngủ
-bảo...
-bảo
cô đút thìa nước chanh vào miệng cậu ta
-há miệng ra xem nào
há nhẹ....ực...
-anh đùa tôi à? anh uống được sao bắt người khác phục vụ mình như vậy?
cậu ta mơ màng mở mắt nhìn cô...cười... cười...say thật rồi... lại điên lắm ý.
-há miệng ra nào
há nuốt....
-anh là cái đồ lười nhất thiên hạ... chí phèo nhất.
-hì... cười gian...
-há miệng ra....
cô đút miếng nước mà cậu ta cứ nhả ra gối để chọc tức cô... bực quá cô đấm vào ngực cậu ta khiến cậu ta thu mình lại. có vẻ khá đau
-này... này... sao thế... tôi đánh nhẹ mà
-ây zaaaa.
-này... anh có sao ko...?
-ây zaaaa
cô cố kéo cậu ta ra... đến khi cậu ta quay ra thì nhanh tay kéo cô ngã nhào xuống giường... chân tay thu cô gọn trong lòng cậu ta.
-làm cái gì thể hả. bỏ tôi ra.
cậu ta coi như ko nghe thấy gì... chỉ có cô cứ cố ngoi lên để thở, tay chân cô ko khác gì xác ướp bị quấn kín quanh người.
-bỏ tôi ra... anh điên à
cậu ta cười cười giọng khàn khàn vì rợu
-mấy giờ rồi?
-hơn 12 giờ rồi .
-vậy ngủ đi.
-anh buông ra tôi mới ngủ được
-tôi phải có người để ôm tôi mới ngủ được
-thế anh tìm người khác mà ôm
-thế tôi trả cô gấp 5 lần lương để làm gì-
cậu ta cười khoái trí rồi nằm im. hai tay vẫn ôm chặt lấy cô. cái chân dài gác lên đùi cô nặng trĩu. lần đầu tiên cô gặp cái hoàn cảnh éo le này.
-anh ko bỏ tôi ra, tôi nói cho anh ko ngủ nổi
-nhanh lên
cô cấu vào bụng cậu ta.... cào cào
-nằm im... cô mà nói nhiều là tôi xử cô đấy... cô ko biết đàn ông say khoẻ đến thế nào đâu.
cô nghe vậy liền nằm im ko nhúc nhích. cả cơ thể bé nhỏ bị ép bởi cơ thể to tướng của cậu ta... không gian dần im lặng. nghe đều đều tiếng thở của BẢo. vì uống rượu nên cậu ta thở khá to... cô nằm đó ngước lên nhìn khuôn mặt cậu ta, nước da có vẻ đen hơn nhiều so với hồi cô mới gặp... da cậu ta bánh mật mà,
thấp thỏm mãi rồi cuối cùng mệt quá cô cũng ngủ thϊếp đi...đến sáng khi tỉnh dậy... cậu ta đã chuồn đi đâu mất rồi.
-Chi... đây là tiền lương của em tháng này.
-vâng... em xin ạ
cô cầm cái phong bì lên nhà và mở ra... công nhận là cũng... nhiều tiền thật nhưng đếm đi đếm lại có 5 triệu... hoá ra mỗi tháng anh ta trả cô có 1 triệu thôi à? thế mà còn nói như đúng rồi ý... cô bật cười một mình.... nghĩ vu vơ thât.. cô đến đây đâu có vì cái 5 lần mà cậu ta nói cơ chứ.
-cười gì đấy?
-ko có gì.
-được lấy lương ai chả vui.
-uh... nếu ngời ta trả anh 1 tháng 1 triệu tiền lương anh vui ko?
-đâu... nó trả cô thế hả... đưa tôi xem nào. cậu ta giật nắm tiền trong tay cô đếm đếm.
-đâu... 10 tờ mà... cô đùa à?
-không... 5chia 5 bằng 1
cô tủm tỉm
-à....
cậu ta cười to tướng
-cô cũng kinh lắm nhá, thế còn bảo ko thích giàu ko thích đẹp trai, chả qua thấy tôi đẹp hơn thằng kia thì bám theo,
-vâng...kệ tôi... tôi có làm đc gì anh đâu.
-chẳng qua cô chưa muốn... cô mà muốn tôi tình nguyện để cô hấp diêm ngay.
cậu ta cười gian, cô đỏ mặt lườm...
-thôi nào. mừng tháng lương đầu chúng ta ra ngoài ăn đi.
-đi đâu?
-đi ăn ngoài phố cổ.nhanh lên
cậu ta kéo cô đi có vẻ khẩn trương
hai người ra quán ngồi, cậu ta gọi đủ thứ trên bàn
-này... anh gọi gì mà gọi lắm thế.
-cô trả tiền mà.
-anh đùa à? tôi có 5 tr tiền lương thôi đấy, còn phải gửi cho Bé Đào đóng học.
-kệ... cô phải khao tôi cái đã.
cậu ta cúi xuống ăn tì tì, nhìn cái vẻ háu ăn ấy ai nói là sếp Bảo đây. đã vậy còn cười híp mắt nữa chứ.
cô ngẩn ngơ nhìn.
-nhìn cái gì... -cười cười- .... ăn đi chứ
-uh
-với số tiền đó, cô sẽ làm gì?
-gửi cho bé đào, và tôi sẽ mua 1 cái nồi.
-để làm gì?
-khi nào đói thì nấu mì.
-thì thoảng cô nấu cho tôi ăn với.
-đò tham ăn...
-kệ
hề hề
cậu ta nói chuyện rất vô tư... đến khi ăn xong, cậu ta vẫy phục vụ
-thanh toán cho anh em ơi.
-của anh hết 1 triệu 750 nghìn ạ
-ít thế hả
cậu ta thản nhiên. nhìn cô
cậu phục vụ nhìn cả hai người
-kìa... thanh toán cho cậu ta đi
câu ta giục cô. cô méo mặt... cái đồ tham ăn, gọi gì mà hơn triệu tiền đồ ăn bao giờ. cô cắn răng rút tiền ra đưa... trong lòng muốn khóc vô cùng... bụng không ngừng chửi thầm cái đồ chết tiệt.
-nào... giờ chúng ta ra cửa hàng
-cửa hàng gì?
-mua nồi nấu mì
-anh ko nghĩ cái gì mà chỉ nghĩ đến ăn thôi à?
-kệ tôi.. đi thôi
cậu ta kéo cô đi, chiếc xe mô tô đi chậm chậm trên những con đường. đến cửa hàng điện máy... cậu ta đỗ lại
-em chào anh chị... hai anh chị muốn mua gì ạ?
-anh mua đồ nấu ăn.
-mời anh chị đi theo em ạ
cô chưa vào siêu thị điện máy bao giờ. cho nên lúc nhìn cái biển ghi số 1 trên đầu cứ nghĩ có hơn 1 triệu.
-cái bếp này 1tr 7 hả em?
-dạ... 17 triệu chứ chị.
cô giật mình. cậu ta quay lại nhìn cô tủm tỉm cười
-anh chị chắc mới ra ở riêng đấy ạ?
-uh.
thản nhiên như không? cô lườm
-vậy anh chị tham khảo một số mẫu của Đức nhé. đang phổ biến và rất an toàn.
quanh đi quẩn lại... cô ko dám chọn cái nào... vì số tiền cô có trong túi so với số hàng mà cậu ta đang nhìn... nó chẳng thấm vào đâu.
-chị ơi... anh bảo chị ra chọn đấy ạ. chị xem mấy mẫu nào đẹp thì lấy ạ.
-thôi... chị ko đủ tiền dùng mấy thứ này đâu.
-anh nhà bảo chị xem cái nào ưng mắt thì chỉ thôi ạ.
cô đi ra chỉ đại 1 cái... có tiền đâu mà mua... chỉ cho nó sang thì có.
-được rồi ạ... mời anh chị đi theo em.
-bảo vợ anh đi đi, anh ko quan tâm mấy chuyện đó
cậu ta quay đi thờ ơ. cô đứng chết chân lườm... một phen bẽ mặt đây.
cô bước theo cậu nhân viên rồi sau đó kéo cậu ta lại
-em.... em... chị nói thật là chị không đủ tiền... em thông cảm cho chị... chị có mang nhiều tiền đâu.
cô nhăn nhó... câu ta gãi đầu...
-chị cứ đi ra đây, em chưa nói gì đến tiền mà... chị đừng lo.
cô ngồi xuống ghế trước mặt câu ta... khai hết thông tin. sau đó cậu ta đứa trả cô thẻ và hoá đơn
-đấy... chị cầm về đi ạ, của chị xong rồi. mai sẽ có nhân viên giao hàng tận nhà cho chị
-cái gì cơ?
cô ko tin nổi. cô nhìn vào hoá đơn.... cái gì mà mời mấy, cái gì mà hai mấy.... cậu ta mua cái của nợ gì vậy?
cô cầm các thứ ra trước mặt câu ta,... hai mắt lườm cậu ta ... thôi để về nhà... cãi nhau ở đây không tiện .
đến khi cậu ta đưa cô về nhà...
-này... anh lắm tiền thế. mua gì mà mua mấy chục triệu cái
bếp cả cái nôi.
-thì mất tiền mua dùng 1 thể có sao.
-chỉ có nấu linh tinh thôi... có gì mà cầu kì.
-thì có tôi và cô... trông k giống gia đình à... mà gia đình thì phải đàng hoàng chứ.
-anh... hậm hưc
-trả anh thẻ đây.
cô đưa nó cho cậu ta.
-thôi cô cầm lấy, đưa cho tôi làm gì?
-thẻ của anh chứ có phải của tôi đâu.
-ko... giờ nó là của cô... lương tôi trả cô trong đó, ko liên quan đến Phong nhé
-tôi ko cần. tôi đâu có tiêu gì nhiều.
-cái gì của cô thì cô cầm... đừng nó nhiều... đi ngủ đi... tôi đi có vc.
-anh đi đâu?
-có vc
-mấy giờ về.
-ngủ trước đi.
-cho tôi đi cùng được ko?
-muộn rồi.
-cho tôi đi cùng... hôm nay thôi....
giọng cô mè nheo. ánh mắt khẩn khoản.
-thôi được rồi. nhưng phải ngồi im đấy nhé.
cô cười tươi gật đầu... treo lên xe... phía sau tấm lưng to lớn của Bảo... ko biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây.