Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 36

Chương 36
Chap 36 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Có điều cô quên... Đó là Bé Đào...Bé Đào của cô... giờ đang học cuối cấp.

Cô xách Vali ra khỏi nhà. giờ này Sky không có nhà... cô cũng không muốn thấy nét mặt buồn rầu của anh từ khi biết cô sẽ chuyển đi. cô quay lại nhìn ngôi nhà lần cuối. có chút gì đó buồn tận đáy lòng. Cô... vẫn còn vương vấn Sky nhiều lắm.ko ngờ thời gian bên nhau... cô lại dành cho Sky nhiều tình cảm đến vậy

-Chị... chúng ta đi đâu?

-em chờ một chút... chúng ta có người đến đón

-ai vậy chị?

-.....

-Anh Max ạ.

-uh

-chị... tại sao chị không nói với anh ấy chị là Chi lê...có lẽ anh ấy sẽ rất vui.

-Chị không nghĩ như vậy... đang có chút hiểu lầm ở đây. Cho nên chị muốn giải quyết hết chỗ hiểu lầm với cậu ấy.

-nếu là em em sẽ nói với anh ấy chuyện này. Và chúng em lại hạnh phúc bên nhau.

-chị... ngày xưa hai người thân nhau đến vậy sao?

-có rất nhiều chuyện

Cô phải nói với nó thế nào cho nó hiểu vấn đề này

- em.có những chuyện chị k tiện nói với.em. nhưng chị nghĩ nếu nói ra, cậu ấy sẽ ko như em nghĩ đâu.chúng ta đừng vì suy nghĩ của mình mà phá nát một con người.sau này lớn lên yêu ai cũng phải cân nhắc cho kĩ. Bởi vì một khi ng ta đã bị tổn thương. việc lấy lại lòng tin cho họ cần thời gian dài

-vâng

-cho dù ở đâu thì em cũng phải tập trung vào việc học. Em lớn rồi.trước đây chúng ta đã sống khổ cực như thế nào em ko đc quên, hãy vì đó mà cố gắng.

-Vâng

-Chị tin ở em

Cô cười với em mình . Nó giờ lớn phổng lên trông xinh xắn và đáng yêu hơn nhiều

-Xe đến rồi chị

-uh

Cô khẽ thở dài nhìn chiếc xe. Trc đây khi còn.bé. Bảo chính là chỗ dựa to lớn nhất củacô. bây giờ mong rằng cũng sẽ là như vậy.

-Chị là chị Chi đấy ạ

-Vâng

-Anh Max bảo em đến đón Chị

Cô gật đầu rồi bước lên xe. Chiếc xe chuyển bánh. Cô ko biết ng này sẽ đưa cô đi đế đâu nữa, phía trước bầu trời... cơn mưa giăng đầy. Cả bầu trời u ám ko biết có báo hiệu một điều ko hay nào đến vớ cô ko?.

Nơi cô đến là một ngôi nhà 5 tầng. Đúng hơn là một quán ăn hay nhà hàng gì đó. Cậu bạn đón cô dẫn cô vào bên trong tầng 1 là hà hàng. Còn taagf trê có lẽ còn nhiều dịch vụ khác. Nơi này.. nhân viên ăn mặc rất quy củ

-Chị ở trên tầng 5 . có 2 thang. 1 thang máy và 1 thang bộ.

Cô gật đầu theo cậu ta lên. Tầng 5 được chia làm 2 ngăn khác biệt. 1 bên được vào tự do ,1 bên phải quẹt thẻ mới vào đc.và cô đc ở bên quẹt thẻ

-Đại bản doanh của các anh ấy ,2 chị đc vaò là chứng tỏ các chị rất quan trọng với anh ấy. đây là phòng của các chị... thật ra... đây là phòng anh Max nhưng bọn em chưa dọn hết đồ.

-em cứ để đấy chị dọn.

cậu ta định quay ra ngoài

-em... cho chị hỏi... phòng bên canh là phòng ai ?

-à... đó là phòng anh Anh Phong. Anh hiển

-thế ở đây toàn đàn ông à?

-không... bên kia nhiều con gái lắm.

nghe nói như vậy cô cũng yên tâm hơn. cô thu xếp đồ đạc gọn lại. Bây giờ cô mới phát hiện ra một điều, ở đây không có bếp.

-thế chúng ta sẽ nấu ăn ở đâu

cậu ta nhìn cô như người ngoài hành tinh cố nén cười

-chị... ở tầng dưới có nhà hàng. chị không lo đâu. đầu bếp ở đây nấu ngon lắm.

cô giật mình.

-nhà hàng đắt lắm. chị lấy đâu ra tiền mà ăn.

cậu ta không nén được mà cười ra tiếng

-chị... cái đấy chị đừng lo... tiền ăn tiền ở anh Max chịu cho chị rồi

-không được... để tôi nói với anh ấy, tôi sẽ tự nấu ăn

cậu ta đứng im nhìn cô... chắc cũng bó tay với kiểu nhà quê này rồi.

-à này... anh Max đâu rồi em?

-em ko biết ạ. anh ấy đi ra ngoài từ sáng sớm rồi.

-anh ấy có nói bao giờ về không?

-không... ai dám hỏi ạ. chỉ thấy anh ấy gọi về bảo qua đón chị thôi.

-thế chị nghỉ đi, em xuống nhà nhé. chút nữa đến giờ ăn em gọi chị.

-uh... cảm ơn em

cô ngồi xuống ghế, hai chị em cô nhìn nhau... căn phòng đẹp, nội thất đẹp, nhưng mà cảm giác cứ có điều gì đó xa lạ. nó không ấm cúng như căn nhà cô đang sống... cô thở dài... dù sao việc ra đi lần này là đúng, cô không có gì hối tiếc.

đến bữa ăn cơm... cô mới phát hiện ra điều cô cảm nhận là ko sai. tuy ở đây toàn nhân viên, nhưng nhìn họ cũng sang chảnh hơn chị em cô rất nhiều lần. hai chị em ngồi một góc bên cạnh hàng chục nhân viên mặc váy ngắn... cùng những tiếng xì xào bàn tán, những ánh mắt soi xét... cô không ngại việc này... bản thân cái nghèo đã rèn luyện cho cô cách bơ đi mà sống.

-sếp về rồi kìa.

tất cả ngồi im lặng cúi xuống ăn, khi Max đến gần tất cả ngẩng lên nhìn cậu ta đồng thanh chào

-chào Anh ạ.

-chào mọi người.

cậu ta thấy cô liền cười tươi rồi kéo ghế lại. khuôn mặt có vẻ gì đó rất vui và hào hứng

-thế nào... ăn cơm ở đây ngon hơn ở đó chứ?

cô nhìn cậu ta ánh mắt lạnh hơn, cậu ta đưa cô tới nói nào chứ sao lại đưa cô tới nơi này.

-ơ kìa... nhìn tôi là no cả tháng đấy, tôi nhiều thịt lắm

tất cả mím môi nén cười vì cậu ta

-anh ăn cơm chưa?

-chưa... chạy về ăn cơm cùng cô đây, cô thấy tôi có tuyệt vời không?

-vâng... tuyệt kinh người

cậu ta đang cười mà cũng tắt ngay nụ cời lườm cô 1 cái. mấy phút sau nhân viên mang ra cho cậu ta một suất cơm. khác với khi ăn cùng cô. cậu ta ăn như tiểu thư vậy, nhìn cách ăn của cậu ta lịch sự đến nỗi cô cũng thấy bất bình thường. cô nhìn cậu ta chằm chằm

-nhìn cái gì vậy, mặt tôi dính cái gì sao?

-ko...

-thế cô nhìn tôi chắc cũng đủ no rồi nhỉ?

-anh ăn đi. đừng nói ... ko thì bụng sẽ to lên vì hơi đấy.

cậu ta cười híp mắt... nhưng rồi lại tắt ngấm nụ cười... câu nói này không phải của cô... mà ngày xưa khi hai đứa ăn cơm với nhau... nếu cô nói chuyện cậu ta sẽ nói câu này.

cậu ta ngẩng lên nhìn cô một cách nghi hoặc nhưng ko nói gì và im lặng ăn hết phần của mình... đến khi ăn xong cậu ta theo cô lên nhà..

-thế nào.. cô thấy chỗ này ở cũng được chứ?

-tôi thấy đây mới là ngày đầu, chưa nói hết được.

-vậy thì cô cứ ở đây cho đến khi nào cô không muốn ở nữa... hay cô đắc tội với tôi.. tôi sẽ đuổi cô đi.

cậu ta thản nhiên đút tay túi quần nói câu đó, cô lườm...

-vậy đến lúc anh đắc tội với tôi... tôi sẽ được làm gì?

-thì lúc đó... tôi sẽ ngồi im cho cô mắng chửi, cho cô cào cấu được chưa?

-hứ

-cô yên tâm... tôi chịu đựng quen rồi, ngày xưa tôi cũng bị ... như vậy nhiều lắm đấy.

cô giật mình nhìn lại cậu ta, ánh mắt cậu ta rất chi là khó hiểu.

câu chuyện của nhiều năm về trước, mỗi khi cô giận, cậu ta thường làm lành bằng cách để im cho cô cào cấu... bây giờ... cậu ta vẫn còn nhớ tới điều đó ư?

tối hôm đó cậu ta không đi ra ngoài mà ở trong đó với cô, nếu như bạn sống trong một căn phòng ra đóng vào khoá có lẽ bạn cũng sẽ cảm thấy mình như tù giam lỏng.

cô chẳng mất nhiều thời gian khi nhận ra việc mình đến đây là sai lầm ( khác hẳn suy nghĩ của hôm trước) nơi đây không đơn thuần là một nhà hàng, nó là một quán Bar, quán hát, và nơi để cho đàn ông đàn bà đến ăn chơi. buổi tối, ngoài mấy cô nhân viên mặc váy đồng phục, xuất hiện 1 dàn con gái ăn mặc sεメy, cô nào cô ấy trang điểm như đắp phấn lên mặt, mùi nước hoa nồng lên bên góc căn phòng không có khoá, tiếng nói chuyện cuời đùa, tiếng văng tục chửi thề của mấy cô gái đó... cô chẳng lạ gì... nhìn họ chẳng khác gì Dì Diễm ngày xưa... chỉ có điều.. ngày đó ăn mặc đâu có hở hang, sεメy như bây giờ.

nhắc đến Dì Diễm... dì ấy đã mắt cách đây mấy năm vì HIV. sau cái vụ Dì ấy bán cô cho lão dê xồm, dì ấy và lão ta cũng bị đi tù mất vài năm, nhưng ko may cho dì ấy là căn bệnh đã không để dì ấy được nhìn thấy bầu trời tự do thêm một lần nào nữa .

cô thở dài... kí ức ám ảnh về những con người hành nghề mại da^ʍ lại len lỏi vào suy nghĩ của cô...cho dù mỗi người một cuộc đời, mỗi người chọn cho mình 1 nghề để kiếm sống, cô cũng hết sức thông cảm vì điều này, nhưng suy cho cùng.... cô không còn tin vào nhân cách của họ...

điều tiếp theo đó là Bảo... tiếp xúc với môi trường như vậy liệu rằng cậu ta có trở nên đổ đốn nữa hay không?

-sao thế? cô ko ngủ à?

-anh đi đâu mà về muộn vậy?

-công vc thôi... tôi đi gặp mấy đứa bạn

-sao anh nói với tôi anh đang thất nghiệp?

-thì tôi có vc gì làm đâu, lượn ngoài đường suốt ngày...

-thế còn nơi này?

-à... tôi ăn nhờ ở đậu thằng Phong đấy.

-anh đang nói cái quái gì vậy? tôi tưởng anh đưa tôi tới đâu... ai ngờ đưa tôi tới đây thì thà anh nói luôn đi, tôi thà ở chỗ ổ chuột trước kia còn hơn là ở chỗ này.

-cô coi thường nơi này đến thế sao?

-ý tôi ko phải thế... nhưng tôi thấy tôi ko hợp nơi này.

-thế cô hợp nơi nào... chỗ có thằng kia à? nếu cô muốn cô quay về đó đi, buổi tối có người ngủ cùng...

cậu ta cáu lên với cô... cô biết cô nhỡ lời rồi... cậu ta đang giận... cô nhẹ giọng... nếu nói với cậu ta có lẽ sẽ chỉ khiến vấn đề đi xa hơn mà thôi

-toàn những chuyện ko liên quan đến nhau.

-.....

cậu ta ấm ức nhìn cô rồi bỏ ra ngoài... cô bỏ vào bên trong...

đêm thứ 2 ở trong ngôi nhà này mà đã cãi nhau rồi... thì không biết những ngày tiếp theo sẽ ra sao?

một tuần sau đó vấn đề này vẫn diễn rra như vậy... cô có lẽ không thể chịu được hơn... với cô thì không sao nhưng bé Đào của cô đang học cuối khoá... cô không thể để nó phân tâm vì những chuyện này.

cô thu dọn đồ đạc vào Bao lô... xách ra cửa

-Chị đi đâu vậy ạ?

-chị đi khỏi đây... nhà chị đang có chuyện. chị cần về nhà.

-về nhà ạ? chị đã nói với anh Max hay anh Phong chưa?

cô còn chưa biết cái Anh phong là cái anh nào... còn anh MAx... cậu ta cũng bận đến mức tối cũng ko về nhà nổi cơ mà..

-chị nói rồi... em tránh ra cho chị đi...

-em xin lỗi. vc này là không được ạ

-tai sao?

-chị... đây là nguyên tắc của các anh ấy, vào đây thì dễ mà ra thì...

-khó chứ gì?

cô cau mày

-thế bây giờ em muốn thế nào?

-chị cứ vào bên trong đi ạ. chút nữa anh ấy về anh ấy đồng ý thì em đưa chị đến nơi chị cần đến, chị đừng lo

cô hậm hực ôm đống bao lô vào bên trong... tối hôm đó Max mới quay về. vừa về đến nơi cậu ta đã gõ cửa phòng cô.

-ai đấy?

-là tôi.

-có chuyện gì?

-cô sang phòng bên tôi có chuyện cần nói.

cô đứng lên mở cửa sang phòng bên. Bé Đào vẫn đang ngồi chăm chú học.

-có chuyện gì anh lại gọi tôi?

-đáng ra tôi phải hỏi cô chứ?

-hỏi gì?

-hỏi chuyện cô đùng đùng đòi bỏ đi.

-đấy là chuyện của tôi.

-này.. lúc cô muốn đến thì cô đến mà lúc cô ko thích thì cô đi... cô coi tôi là trò đùa của nhà cô à?

cậu ta cau mày... Bảo bây giờ khó tính thật

-tôi.. ko có ý đó, chỉ là vì ở đây quá ồn ào , tôi muốn bé đào nó có chỗ tập trung học hành

-đóng cửa lại... ở đây cách âm, làm gì có nghe thấy tiếng bên ngoài.

-tôi ko muốn nó nhìn thấy mấy cô gái ăn mặc hở hang, ẻo lả với đàn ông như vậy... hư con bé mất.

-cái này phải khi khách yêu cầu mới có, đâu có thường xuyên.

-nhưng phòng còn hơn chống.

-cô nghĩ xa quá nhỉ. sao cô không nghĩ cho em gái cô , xem nó có ý thức tự giác không, ch ứ một khi nó thích cô cấm được à?

-tôi cấm anh được nói như thế.

-anh để cho chúng tôi đi

-để cô buồn miệng khai ra cho chúng tôi đi tù à?

- tôi hứa sẽ không nói gì cả.

-tôi ko tin

-tôi thề.

-tôi cần thực tế, không cần cô thề... lời thề chỉ là câu nói.

-vậy anh muốn cái gì?

cô cáu lên.

-à... tôi ko muốn cái gì của cô

anh ta cười tươi

-chỉ là tôi nghĩ chúng ta nên có một bản hợp đồng cam kết, và để tránh trường hợp cô cho tôi bóc lịch... tôi có thể mời cô làm nhân viên tại đây.

-anh nghĩ tôi rẻ mạt vậy sao?

-cô đang hiểu nhầm ý tôi... đây là một công ty đàng hoàng... phòng ban có đầy đủ... không phải nơi buôn thịt bán người như cô nghĩ...cô sẽ có một vị trí ở văn phòng dưới kia...

-vậy còn em tôi

-tôi nghĩ nếu cô muốn cô bé ấy được an toàn... cô có thể để nó học bán trú, hay có thể gửi nó ở nhà một người quen nào... dù sao từ đây đến trường em cô cũng khá xa,,, đi lại bất tiện thật

-tôi ko có người quen nào ở đây cả.... chúng tôi mồ côi... đến người nhà còn ko biết là ai thì lấy đâu mà quen ai...

-hay cô cho nó về nhà với Sky... dù sao nó cũng có thể nấu cơm cho cậu ta ăn, cậu ta có lẽ cũng đang tìm người thay thế cô.

cô suy nghĩ một hồi... rồi quay ra cửa.

-này cô đi đâu thế?

-tôi về phòng.

-thế còn

-ngày mai tôi sẽ cho anh câu trả lời.

-được rồi... tôi nghĩ... cô cứ ngủ đi... nếu nghĩ quá nhiều mọi vc sẽ rối lên cho xem.

cô quay lại bĩu môi... cậu ta cười cười...cậu ta là Bảo của cô phải không? trời đất ạ... ngay lúc này... cô ko cảm nhận được đây là Bảo nữa... liệu rằng cuộc đời của cô sẽ ra sao khi rơi vào tay cậu ta đây?