Chương 39
chap 39 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGẤm ức nhất trên đời là bị hiểu lầm. Ngu ngốc nhất trong tình yêu là ghen tuồng mù quáng... khi chúng ta yêu một ai đó, ko thể tránh đc vc ghen với những vệ tinh xung quanh. Nhưng mỗi ng có cách thể hiện cái ghen của mình rất khác nhau... Và đôi khi vì yêu, vì ghen, khiến ng ta khổ tâm vô cùng.
Cậu ta giận dỗi cả mấy ngày hôm nay. Ngày nào cậu ta cũng đi về rất muộn, đã vậy còn uống rượu say. Nhìn cái dáng vẻ thảm hại của cậu ta.. Qủa thật cô thấy ghét cậu ta rồi... Có chuyện gì? Cậu ta đang nghĩ cái gì sao ko nói ra.
Tiếng cạch cửa như có ai mở. Cô bước ra.
- anh Phong
- chào em,
Anh ta đi lảo đảo, phía sau lưng là 1 cô gái đang bám theo anh ta vào trong. Phía sau cô gái là...
- chị Hana
Hana đứng im nhìn cô, mái tóc trắng ngà bồng bềnh, đôi môi đỏ và núơc da trắng khiến chị ấy tây hơn. Hana tròn mắt nhìn cô.
-Sao cô lại ở đây.
-Em làm vc cho anh... Phong
-Vậy hả. Phiền cô đi phá giùm tôi mấy cốc nứơc đc ko
-Vâng
-Xuống nhà lấy luôn cho tôi chai nứơc lạnh
-Vâng
Cô đi xuống bên dưới. Đến khi mang lên thì Anh Phong và cô gái kia đã vào phòng mình ,còn Hana. Ko khó để nhận ra có Bảo trong phòng của cô...
-Chị Hana em mang nc lên rồi
-Cô cứ để ở bàn đấy cho tôi.
Cô đặt cốc nước xuống rồi Đứng nhìn cánh cửa hai căn phòng một hồi, bên trong đó, tiếng nói chuyệ-n tiếng cười đùa còn rất vui vẻ.
Hâna mở cửa buớc ra. Trên ng chị ấy mặc mỗi bộ đồ lót. Thấy cô... Hana giật mình.
-Ơ... Cô chưa đi à.
-Dạ... Em....
-Thế phòng cô đâu
-Dạ...
-À... Nếu ko cô sang phòng bển nghỉ tạm nhé, các anh ấy say mà mất rồi
Cô gật đầu đi ra bên ngoài. Thời tiết giờ này rất lạnh. Cô ko măc áo khóac bông. đứng ở sảnh, anh Bảo vệ vẫn ngôi thu lu một góc. Ko đc rời vị trí, thấy cô ra bên ngoài anh hỏi
-Em đi đâu mà muộn vậy?
-Em.. Đi ra ngoài kiêm ca sĩ gì ăn anh ạ
Cười gượng
-Sao ăn mặc phòng phanh thế kia.
-Em đi nhanh rồi về
-Em mua gì?
-Em định mua cháo anh ạ.
-Hay để anh đi mua cho con gái còn đứa tối rồi
-Ko sao. Em đi bộ qua bên kia có mà
-Thế thì mặc áo khóac của anh đây này... Lạnh thế này
-thôi... em đi nhanh.
cô xua tay, nhưng anh bảo vệ không cho cô đi mà đứng lên bước nhanh hơn cô
-thế em cứ đứng đấy anh chạy sang mua cho nhanh, dù sao anh cũng mua quen rồi
-thế nhớ anh Phong biết rồi lại mắng anh
-ko sao đâu
anh ấy biến mất nhanh trong màn sương đêm mờ mờ giữa những con phố vắng người này... một mình nơi đây quả cô đơn đến đáng sợ. cô ngồi thu mình trên cái ghế của anh ấy. kéo chiếc chăn anh ấy đang đắp đắp cho mình. may quá... nếu không hơi lạnh sẽ ăn sâu vào cơ thể cô, đã lâu rồi cô không có khoảnh khắc thấy cô đơn như thế này.
trong đêm giáng sinh giá rét , có một con bé ngồi mơ về chú ngỗng quay mơ về những món quà, mơ về bà... cô không biết bà mình là ai, nhưng nếu sống trong khoảnh khắc cuối cùng của đời mình... cô sẽ mơ về mẹ, và nếu có thể cô cũng sẽ mơ về cái kẻ đang hạnh phúc bên người con gái khác... hai hàng nước mắt cô ứa ra.
sóng gió dù lớn đến đâu chỉ cần vững tâm sẽ không bị nhấn chìm... cô đã sống nhờ câu nói ấy nhiều năm rồi nhưng ngay lúc này cái người nói ra câu nói ấy, họ bị sóng dữ nhấn chìm rồi, lời hứa trở về cho dù có thành hiện thực cũng chỉ là hư vô mà thôi... tất cả hứa hẹn chỉ là hứa hẹn...
cô khóc... cô tự cho mình cơ hội được nhấn chìm... cô không cần mạnh mẽ nữa
-em sao vậy?
cô gạt nước mắt
-em ko sao?
-em khóc à?
-không.
-đừng nói dối anh như thế chứ?
-em....
-em và cậu ấy cãi nhau à?
-không.
-thế sao lại bỏ ra đây ngồi khóc thế này.
-chỉ là thấy.... mọi thứ...
cô nấc lên
-anh hiểu... lúc yêu nhau ai chả có lúc giận hờn.
-ko phải... ko phải...
-....
-chỉ là em nhớ nhà...
-anh tưởng em cãi nhau với cậu ấy... nếu chỉ vì thế thì ăn đi rồi lên phòng ngủ 1 giấc ngày mai sẽ ổn thôi.
-anh phong và Anh Max đang ở trong phòng với bạn gái nên em ra đây.
-thế à. thế em ăn đi này... ăn đi cho ấm...
cô đón hộp cháo từ tay anh Bảo vệ.
-có 1 hộp thôi ạ?
-có hai chứ... anh sợ em ăn 1 mình sẽ buồn nên anh mua hai hộp.
cách đùa láu lỉnh của anh ấy khiến cô bật cười.
-ăn đi em, ăn đi cho ấm... không có em chắc anh cùng ko buồn lết thân đi mua đồ ăn tối đâu.
-em có vinh dự vậy à?
-anh có vinh dự ăn cùng bạn gái sếp ấy chứ
-ko... em và cậu ta là bạn thôi... ko là gì khác.
-anh cứ tưởng hai người yêu nhau.
-làm gì có ạ
-vậy chi có người yêu chưa?
-em ạ
cô ko biết trả lời sao khi lòng rối bời...
-nghèo như em.. ai dám yêu hả anh?
cô cúi xuống buồn buồn
-đừng nói thế, nghèo như anh 3 chục rồi còn ko ai dám yêu đây này.
cô nhìn anh có chút bất ngờ...
-anh chưa vợ à?
-uh
anh cười xuề xoà...
-anh tâm lí như thế mà chưa yêu ai thì... tiếc nhỉ?
-em xinh xắn dễ thương như thế mà không yêu ai còn tiếc hơn
cô đỏ mặt... ít nhất nói ra 1 vài câu chuyện cũng vơi đi chút buồn. đã vậy khi cái cảm giác lạnh được tan dần nhờ bát cháo nóng khiến đêm đông của những con người lao động trở nên ấm áp hơn.
-Chi... quê em ở đâu?
- em ở đây luôn
-thế hai bác sống chỗ nào?
-em... cô cười buồn.... em ko có bố, mẹ em mất lâu rồi.
anh bảo về trong mắt nhìn cô.
-anh đúng là cô gái rất mạnh mẽ.
-cảm ơn anh... sống đâu quen đấy thôi mà.
cô cười... có lẽ giờ này nhắc lại chuyện đã qua chỉ khiến cô đau lòng hơn thôi.. cô nhớ mẹ... nhớ những ngày tháng bên mẹ hạnh phúc bao nhiêu, những ngày tháng còn có Bảo... bây giờ Bảo đã xa rồi... cái kẻ trở về kia không phải là cậu ấy.. anh ta là Max... vậy có hà cớ gì cô phải quan tâm đến anh ta.
-chi... em về phòng ngủ đi.
-về làm gì đâu ạ. làm phiền họ
-thế giờ em sẽ ngủ ở đâu?
-em vào ngủ nhờ chỗ chị lễ tân.
-chỗ đấy lạnh lắm.
-ko sao. em quen rồi...
-ko được.
-....ko sao đâu anh
-để anh sang nhà nghỉ bên kia thuê cho em 1 phòng
-ko cần đâu... em ko sao mà.
-ko được.. con gái con đứa đêm hôm rét mướt ngủ ngoài như thế cảm lạnh.. em có một mình ốm nằm đấy ai chăm.
-... em đứng đây, anh sang lấy phòng cho em rồi em sang... ko sao đâu. anh ko sang với em đâu mà em sợ.
anh ấy đứng dậy, đi sang bên kia đường. mấy phút sau đã thấy tay cầm chìa khoá đi về phía cô.
-phòng 304 em nhé, bảo họ chỉ cầu thang cho, vào phòng thì khoá cửa trong lại mà ngủ... an toàn lắm... có anh ngồi đây trông rồi
cô nhìn anh biết ơn... trong cái giá rét co người cho mình mướn chăn ấm, cho mình chỗ ăn, cho mình chỗ ngủ... có còn điều gì may mắn hơn nữa chứ...
-cam ơn anh
-có gì đâu.
-em.... chỉ biết nói cảm ơn.
-cảm ơn thì hôm nào rảnh anh đưa đi 1 vòng quanh đây, nhiều quán ngon lắm, con gái con đứa suốt ngày nhốt mình trong nhà thì biết cái gì.
cô cười. rồi bước sang bên kia đường... chỉ đơn giản vậy thôi nhưng mọi thứ lại không hề đơn giản.