Chương 32
Chap 32 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGĐể tìm một người không bao giờ chịu ngồi yên, tốt hơn hết là ngồi 1 chỗ và chờ anh ta quay về.
Nhưng cái thơi gian chờ đợi một người mà không biết sẽ phải nói gì với cậu ta thì cũng thật khó khăn. Cô suy nghĩ rất nhiều về câu nói của Mẹ Bảo... nhưng ngay lúc này... trong thâm tâm lại muốn bỏ đi thật xa... muốn bỏ đi hết những muộn phiền đang chồng chất trong lòng, những mối quan hệ rắc rối những phức tạp của đời người.
Cô bước vào cửa chùa. Có lẽ đây là nơi bình yên nhất để cô cảm thấy nhẹ lòng. Trút bỏ mọi gánh nặng của trần thế. nhiều năm trước khi cô đến nơi đây, mỗi khi mắc lỗi cô thường bị phạt ngồi hàng giờ để tụng kinh. Ngay lúc này... cô ngồi giữa chính điện quỳ gối trước đức phật, đọc lại những gì mà trước đây cô đã đọc. trong thời gian đó, cả kí ức tuổi thơ của cô tràn về. hình ảnh về một người mẹ yếu đuối còm cõi, nhưng chịu khó, hình ảnh về cuộc sống nghèo nàn trong khu ổ chuột, hình ảnh về tuổi thơ lớn lên cùng Bảo với những năm tháng được sống như những đứa trẻ bình thường, những khó khăn đã qua rồi, vậy mà hạnh phúc sao chưa tìm tới. có phải đây là nghiệp mà cô đang phải gánh chịu... cầu trời phật... xin hãy tỏ lòng cho cô.
KHi ta dụng tâm từ bi đặt mình vào tâm người khác. Ta không nhìn thấy tức giận ở người ta thương, mà ta thương họ đang khổ đau. Do vậy giận dữ, trách móc từ họ ta sẽ thông cảm được.
Khi ta đau khổ ta có xu hướng nghĩ rằng khổ đau của ta là do người khác gây ra , và chúng ta muốn trừng phạt họ vì họ đã làm cho ta đau khổ. Nhưng khi chúng ta tập nhìn sâu vào nỗi khổ và niềm đau của người khác, ta sẽ thấy rằng họ cũng chính là nạn nhân của những khổ đau trong lòng ho, do vậy là họ đáng thương hơn là đáng trừng phạt.
Đức phật ban phát cho chúng ta từ bi thì chúng ta cũng mang từ bi đó mà ban phát cho đời người. không có sự từ bi nào mà không được cho đi, như vậy lòng ta mới có thể thanh thản, những người thân yêu sẽ luôn được hạnh phúc
Cô cúi đầu trước sư thầy... rồi đứng lên ra về. có lẽ những lời giảng này đã thông suốt cho suy nghĩ của cô mấy ngày nay.
Cô đang ngồi lại với chính bản thân mình. những ngày qua... cô đã sống một cuộc sống không còn Bảo trong suy nghĩ, nhưng hiện tại thì lại vô tình gặp Bảo trong cuộc đời, vô tình phá tan lời hứa trước khi chia tay, và giờ... cô phải làm sao để đối mặt với cậu ta bây giờ. Cái kẻ nóng tính đó liệu có chấp nhận được 1 đứa con gái như cô không?
Sau vài ngày suy nghĩ . cô quyết định hẹn gặp mẹ Bảo 1 lần nữa
-cháu chào bác ạ.
Mẹ bảo thấy cô liền nở một nụ cười. nụ cười chẳng mang chút niềm vui. Ai bảo giàu là sướиɠ cơ chứ.
-cháu tìm bác có chuyện gì? thằng Bảo có tin gì à?
-không phải chuyện của Bảo. cháu tìm bác là muốn nhờ bác một việc ạ.
-cháu nói đi
-bác có thể nói với mọi người giữ bí mật chuyện cháu là chi Lê được không ạ?
-tai sao vậy, nếu nó biết là cháu, nó sẽ rất vui.
-có nhiều chuyện cháu không tiện nói ạ.
-hay là cháu sợ nó biết chuyện cháu và Thiên trong công ty à.
-cháu...
Hoá ra mẹ Bảo biết cả chuyện đó. quả là miệng lưỡi thiên hạ thật đáng sợ
-cháu Và anh sky chỉ là Bạn thôi ạ.
-thật ra bác ko trách cháu, hai đứa cũng chưa biết hết về nhau. May mà chưa có giàng buộc gì chứ nếu không thì ko biết nó sẽ ra sao.
-dạ...
Cô ko nói được thêm lời nào.
-được rồi. bác sẽ bảo mọi người giữ im lặng chuyện này. Cái thằng khỉ kia nó đi đâu giờ còn không tìm nổi. cháu chịu khó chờ nó về rồi cô gắng giup bác. Bác sẽ không bao giờ quên ơn.
Bà đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Bà ấy nói đúng, cô và Sky đã làm những chuyện ... mà Bảo nhìn thấy. liệu rằng có người đàn ông nào chấp nhận được 1 cô gái ôm hôn bạn mình trước mặt mình rồi lại bám lấy mình hay không. Cô tự nhiên lại thấy lòng nặng trĩu... cảm giác muốn trốn chạy quả thật đang dằn vặt bản thân rất nhiều.
Đêm nay cô lại không ngủ được. Nhiều đêm khó ngủ khiến đôi mắt cô thâm quầng, cô gầy đi, và cảm giác mệt mỏi luôn hiện hữu. Suy nghĩ quá nhiều đôi khi cũng chẳng thể giải quyết được vẫn đề. Suy cho cùng... có lẽ cô nên lặng lẽ mà ra đi, để mọi người có thể sống theo cuộc đời mà mọi người lựa chọn... để cô sẽ không phải day dứt vì những gì đã qua... cô quyết định rồi. sang mai cô sẽ làm đơn xin thôi việc... cô đâu còn là nhân viên tập sự nữa. mà một nhân viên chính thức sẽ phải làm vài đơn, và chờ vài ngày mới được xử lý... nhưng mà... thôi kệ đi... cô quyết rồi.
Cô xuống nhà. Tìm 1 cốc nước lạnh để uống cho tỉnh táo. Sau khi quay lưng lại, cô giật mình suýt ngã về phía sau. Bóng dáng đen xì, đứng lù lù sau lưng cô.
-anh làm trò gì thế... tôi giật cả mình.
Cô buột miệng nói ra câu nói đó, rồi phút chốc bừng tỉnh lại thấy tim mình đập mạnh hơn.
-có tật thì mới giật mình.
người con trai tiền lại phía cô. Cô thu mình lại
-cô sợ đến thế à
cậu ta với tay mở tủ lạnh lấy chai nước rồi giành cái cốc trên tay cô, rót 1 cốc nước đầy và tu một hơi hết trước mặt cô. Hai mắt cô mở to tròn nhìn cậu ta... tim cô đang đạp mạnh. Bảo của cô đây... lạnh lung nhưng lại rất phong lưu.
Không ngờ Bảo của cô lớn lên lại thay đổi nhiều đến như vậy.. trông cậu ta tây lắm ý.
-thế nào. Nghĩ chuyện lớn sao mà ko ngủ đuơc. Hay là tối qua làm quá nên giờ mệt rồi
-cậu....
Cô buột miệng
-anh im đi, đừng có nói vớ vẩn.
-tôi mà nói vớ vẩn á.?
-chả thế. Anh toàn ăn không nói có.
-thôi đi cô ạ. Xã hôi nó có balem chung hết rồi. đâu phải mình cô đâu, có thì nhận đi
-ko có nhận cái gì.
-thôi được, cô ngủ đi, tôi mệt rồi... tôi ngủ đây.
cậu ta quay đi lên phòng. Cô quay lại nói theo
-bảo....
-à quên... anh....
Cậu ta quay lại nhìn cô chằm chằm, đôi mắt mở to trưng trừng.
-cô vừa nói cái gì? Cô vừa gọi tôi là gì?
-là... Là Bảo...
Cô run....
-sao cô biết tên tôi?
-hôm bừa rồi mẹ anh có đến đây. mẹ anh nói nên tôi biết, tôi thấy cái tên đó rất hay cho nên....
-tôi cấm cô...
cậu ta cứng giọng, nghiến răng lại.
-tôi cấm cô ko được gọi tên tôi như vậy?
-tại.... sao....
-đừng có hỏi nhiều. giờ thì ngủ đi đừng có mà nhiều chuyện
Cô tự ái... môi mím lại... nếu như là cô trước kia. Hai đứa đã xãi nhau một trận tơi bời, và lúc đó cậu ta sẽ phải xin lỗi cô trước, nhưng mà giờ cô nào có dám nói ra điều đó. cô nhìn theo bóng dáng cậu ta đang bước dần lên cầu thang khẽ thở dài... đến bao giờ... cô mới có thể đứng trước cậu ta và nói với cậu ta rằng cô chính là Chi Lê