Chương 33
Chap 33 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGMọi thứ thật không hề dễ dàng không hề đơn giản.
Cô đi qua cửa phòng cậu ta, thấy ánh điện vẫn còn đang sang. Ngó qua bên trong thấy cậu ta đang ngồi ban công hút thuốc. chắc có chuyện cần phải suy nghĩ. Cô thở dài đi xuống dưới. giờ cô... phải tiếp cận thế nào đây?
Cô pha một cốc nước cam, trước đây, cô và Bảo thường mua Fanta uống. cậu ấy rất thích vị cam, không biết thời gian qua có thay đổi ko nhưng cô cứ liều một phen đã.
Cô tiến lại gõ cửa phòng.
-Anh Max.. anh có trong đó không?
-Có chuyện gì? Cô vào đi
Cô bước vào. Trên tay cầm cốc nước cam. Max vẫn ngồi vắt vẻo trên cái ghế phả từng đợt khói trắng vào màn đêm. Nhìn cậu ta phong lưu lắm ý.
-em pha cho anh cốc nước cam. Anh uống đi.
cậu ta quay lại nhìn cô vẻ khó hiểu nhưng rồi laị quay đi
-cảm ơn cô. để trên bàn giúp tôi.
-anh uống đi không nó đắng.
-cảm ơn... hôm nay lại có nước cam cơ à. Cô pha cho thằng kia còn thừa ít nên lấy cho tôi đúng ko?
Cô ngớ người vì câu nói đó. ngay cả cái chuyện đấy anh ta cũng nghĩ ra được thì tâm hồn tưởng tượng của anh ta phải phong phú lắm
-anh bớt xuyên tạc cho tôi nhờ được không?
cậu ta cười khề khề. nụ cười chả lấy gì làm vui.
-anh có chuyện gì không vui à?
-trông tôi giống người không vui lắm à?
Đùa... nói chuyện như này thì ai còn muốn nói, cô nuốt nỗi giận , kiên nhẫn khai thác cậu ta
-không giống người buồn mà chẳng giống người vui
-haaaaaa
cậu ta cười to tướng. nụ cười có vẻ thoải mái hơn
-cô sao thế. Hôm nay cãi nhau với thằng kia à?
-không
-thế nó chạy đâu rồi
-ko biết nữa
-ơ...cô ko quản lí mà nó đi mất thì đừng có mà kêu
-ko cần quản. Chúng tôi ko có gì, tôi ko có quyền cản anh ấy.
-không có gì?
Haaaaaaaa
cậu ta cười như được mùa... cô cau mày,
-anh cười cái gì vậy?
-tôi thấy cái ko có gì của hai người sẽ làm cho thiên hạ này cháy Bαo ©αo sυ, hay trai trẻ đông con nít hơn đấy
-ý anh là gì?
Cô cau mày.
-ko là gì... tôi ko có ý kiến gì
cậu ta nói rồi vẫn khúc khích cười làm cô khó chịu.
-này... anh bỏ cái thái độ ấy đi cho tôi nhờ.
-cô nói hay lắm,... tôi ko kìm lòng được.
Há há há
cậu ta lại cười ... nhưng lần này cô không giận. BẢo bây giờ với bảo vài phút trước đã khác nhiểu rồi, ko còn cái vẻ suy tư cô độc nữa. cô ngồi nhiinf chằm chằm cậu ta...
-này... này...
Cô giật mình.
-cô nhìn cái gì mà nhìn khϊếp vậy. tôi có gì trên mặt à?
-à... xin lỗi... ko có gì.
-cô dạo này bị sao à? Hay là....cái thằng kia đá cô à?
-...
Cô cúi xuống ko nói gì
-chuyện bình thường mà...cô bay giờ mới biết à. Đàn bà còn trinh luôn được mấy thằng đàn ông săn đón đến nơi. Nhưng đến khi được rồi thì cũng hết vị.
Cô người lên nhìn cậu ta.
-anh cũng thế à?
-à... tôi thì không quan trọng cái đó. Quan trọng có cái cho vào mà giải toả là được. chứ lâu lâu ko có lại thấy nhức hết cả người.
Cô đỏ mặt vì câu nói thô thiển ấy.
-thảo nào anh lắm cô theo.
-mấy đứa đấy chỉ vì tiền thôi. đến giờ khi tôi chẳng còn gì chúng nó chạy hết rồi. đàn bà bây giờ là thế đấy... tất cả đều mua được bằng tiền.
-đừng nghĩ ai cũng như vậy.
-cô là đàn bà mà...
-ko phải vậy, bởi vì tôi thấy có những thứ không mua được bằng tiền.
-....
nhìn cô chờ câu trả lời
-tình yêu chẳng hạn
-tình yêu?
Haaaaaa
cậu ta cười lớn...
-cô mộng mơ quá rồi cô ạ... tôi khuyên cô bỏ ngay cái khái niệm ấy đi nếu không người thiệt thòi là cô đấy
-tôi đã chờ đợi người ta rất lâu rồi, cho nên tôi tin những ngày tháng tôi chờ đợi họ như vậy ko thể mua được bằng tiền.
Nghe câu này Bảo tắt nụ cười
-một số kẻ điên rồ như cô thì chờ đợi. một số kẻ khác thì vì tiền mà bỏ quên. Không nói trước được điều gì... nhưng suy cho cùng... giờ cô cũng thích Thằng kia...cuối cùng vẫn cứ là một kết cục.
cậu ta cười chua chát.
-tôi và anh ấy đã ko còn gì nữa rồi.
-ko còn gì mà cô vẫn ở đây. vẫn làm cũng công ty với nó. thằng bạn tôi nó cũng thánh thiện ghê. mối quan hệ xã hội mà nó cũng mang theo được.
-anh đừng nói những câu như thế.
Cô buồn buồn
-xin lỗi....
cậu ta nhìn cô rồi buông câu hối lỗi.
-tôi cũng đang định chuyển đi chỗ khác, và xin nghỉ làm.
-có chuyện gì sao. thằng đó nó bỏ của chạy lấy người hay nó có người mới
-anh...
-ko... tôi giúp cô đòi lại công bằng thôi mà.
- thế này là quá công bằng rồi... chúng tôi ko có gì ... nên cũng ko ai thiệt thòi hơn ai.
-vậy mà sao nhìn cô mệt mỏi như vậy. suy nghĩ nhiều quá à
-không... là tôi muốn đi khỏi đây, tính toán cho một cuộc sống mới nên....
-cô đi rồi ai sẽ nấu cơm cho tôi ăn.
-tôi....
-có chuyện gì thì từ từ giải quyết... làm sao có thể nói yêu rồi chia tay nhanh như thế được. Hay nó chán cô nên cô chán nó.
-anh làm ơn... đừng nghĩ đến những chuyện này.
-ờ... quên
cô ngậm ngùi...
-tôi thấy tôi ko hợp với hoàn cảnh của anh ấy. tôi ko cha ko mẹ, lại là đứa đi giúp việc, nếu quen một người như aanh ấy sẽ rất phiền cho anh ấy... cho nên chúng tôi nghĩ cho nhau mà buông tay thôi
-anh hùng quá nhỉ. Lí do này nghe chuối chết mẹ.... hết yêu thì nói là hết yêu nói bày đặt
- anh tin ko tuỳ anh nhưng đừng có nhét dẻ vào mồm tôi như thế.
-ờ....
- Tôi đang tính mấy hôm nữa chuyển đi. có lẽ vài hôm nữa sẽ làm đơn xin thôi việc
-cô xin được chỗ khác chưa?
-chưa, nhưng tôi
-gấp vậy à ? cô sẽ ở đâu?
-tôi đang tính tìm thuê ngồi nhà nhỏ nhỏ... như ngôi nhà trước chị em tôi sống cũng ổn mà
-cô nghĩ kĩ chưa?
-nghĩ đến mòn người rồi.
-vậy thì quyết đi ... chắc nó ko cản cô đâu.
Cô hụt hẫng vì câu nói. cậu ta cười cười
-thế còn anh.
-tôi á... tôi có là gì của cô đâu, với lại thân tôi còn chưa lo nổi cho tôi thì lo cho cô làm sao?
Câu nói làm cho cô thấy nghẹn ngào... cô thương cậu ta... li do gì... cơ sự gì mà cậu ta cứ cô đưa mình vào bước đường này.
-hay anh về nhà đi, đừng chơi bời như vậy nữa... thì mọi chuyện sẽ tốt thôi.
-cô nghĩ thế là tốt à?
-...
-cô thấy mấy con thú trong vườn thú chưa? nếu cô chọn cuộc đời chỉ nằm đó đến giờ cho ăn thì được ăn, rồi cô sẽ giống chúng nó, bị đánh, bị mắng, bị bỏ đói, và bị giam cầm. tôi ko phải thằng kia... tôi có cuộc sống của riêng tôi, tôi ko tham hư danh. Tôi muốn mọi thứ do tôi làm ra... nếu như vậy tôi sẽ thấy minh sống có ý nghĩa hơn là cứ bám theo người khác mà leo lên.
Cô gật đầu, Bảo của cô chí khí thật hơn người. cô vui vì điều đó
-vậy giờ anh làm gì rồi.
-tôi đang thất nghiệp đây. Ăn bám cô và thằng kia kìa.
-đừng nói như vạy chứ. Tôi cũng sắp thất nghiệp đây mà chưa biết bám vào ai đây này.
-thế thì cô đừng nghỉ việc nữa.
-ko được... tôi đã quyết rồi.
-cô cũng quyết đoán ghê nhỉ?
-anh coi thường tôi quá.
-ko có... cô lọt được vào đây là cũng ko phải dạng vừa rồi. khối cô muốn mà ko được
-ý anh là gì?
-tôi ko tiện nói
-đừng úp mở.
-đừng tò mò. phụ nữ ko nên tò mò... dễ bị lừa lắm.
-vâng...
Cô đứng dậy...
-thôi muộn rồi anh nghỉ đi, tôi về phòng đây.
-uh
Cô quay ra cửa... nhưng lòng để lại nơi đây. Có lẽ sau nhiều năm mới nói chuyện với nhau lâu như vạy. cảm giác lại rất thân thuộc, chỉ có điều. quả thật cậu ấy không hề nhận ra cô.
-chi....
cô đứng lại... quay lại nhìn cậu ta.
-chuyện cô nói là thật à?
-chuyện gì?
-chuyện cô đi khỏi đây.
-anh hỏi Sky sẽ rõ nếu ko tin tôi.
-ko cần hỏi.
-vậy anh nên tin.
-được. Nhưng cô sẽ ở đâu và làm gì?
-hiện tại tôi chưa xin được việc nên sẽ tiêu tạm bằng tiền tiết kiệm được. Sau đó sẽ đi tìm việc sau.
-Cô quyết tấm đấy hả>
-vâng
-vậy thì....
cậu ta đưacái điện thoại của cậu ta cho cô. Cô không hiểu nên nhìn cậu ta.
-nếu cô chưa tìm được việc ngay thì cứ gọi cho tôi. tôi ko thể giúp cô có mức lương cao như bên thằng kia nhưng đủ sống được rồi
Cô nhìn câu ta hai mắt rưng rưng....sắp khóc...
-gì nữa... bấm số cô vào đây và lưu lại đi
cậu ta giục... bàn tay cô run run bấm máy.
-điện thoại anh nhiều em Chi lắm, ko biết lưu kiểu gì?
-à... thế thì cô lưu cái tên khác đi. ấn tượng vào tôi nhớ ngay.
-tôi lưu là Chi Giúp việc nhé.
-nghe kinh thế.
-thế là gì cho anh nhớ.
-cô lưu là Chim ruồi đi
-sao cơ...?
-cô ko biết con chim ruồi à. Con chim nhỏ mà chăm chỉ ý... con chim nhỏ nhất thế giới đấy.
-tôi có biết nhưng mà...
-cô chả tên Chi còn gì. 3 chữ đầu là tên cô rồi còn gì?
-....
Ôi... cậu ta là đồ củ chuối.....
-hay nếu cô ko thích cô viết cách chữ M ra... tôi có thể dịch tạm là....
-anh dịch là Chi mặt ruồi chứ gì?
cậu ta mím môi nén cười
-là cô nói đấy nhé...
-anh đừng có mà xuyên tạc tôi
-ai dám...
cậu ta cố nén cười... rồi ko chịu được nữa lại cười phá ra.
-Cô đừng mang cái bộ mặt ngáo ấy ra nhìn tôi được không buồn cười lắm ý
Cô cũng tủm tỉm vì câu nói hài hước của cậu ta...cô bấm nút lưu cái tên chim ruồi của mình lại... trong lòng vui thấy lạ... cô biết rằng...bản tính của Bảo vẫn như xưa... luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác... đây đúng là cơ hội hiếm có để có thể đưa cậu ta quay về... nhưng cô lại hoàn toàn không lường trước được cô đang dấn thân vào đâu.