Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 31

Chương 31
Chap 31 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Sáng hôm sau cô vẫn thức dậy từ rất sớm. Mọi thứ dường như mệt mỏi đến không ngờ. Mãi sau.. Sky mới ngủ dậy. Trông thấy cô, anh cười gượng. Cô cũng vậy, chỉ sau một đêm, mọi thứ đã thay đổi hoan toàn, ngay cả cái tình cảm cô dành cho anh... Giờ cũng ko biết sẽ đối diện với nó ra sao

- chào em

- chào anh. Em nấu bữa sáng rồi. Anh ăn rồi đi làm.

- hôm nay anh có cuộc hẹn. Em ăn đi. Anh đi luôn giờ

Anh cười gượng. Còn cô gật đầu. Quả thật... Nếu như hồi còn bé... Cô và Thiên cũng ko thân thiết nhiều như Bảo. Chỉ có thỉnh thoảng gặp chuyện gì mà Bảo gào ầm lên thì Thiên sẽ đứng ra binh vực cô. Giờ này khi hai đứa vô tình đã đi qua giới hạn của tình bạn... Mới thấy điều vừa xảy ra thật khủng khϊếp đến nhường nào... Cô thở dài...

Hôm nay cô đến công ty một mình.không còn Sky nắm tay như hôm qua nữa . Cảm giác có cái gì đó hụt hẫng... Đến giờ ăn trưa anh cũng đi ra ngoài, đôi khi chạm mặt nhau trong phòng làm việc, anh cũng chỉ biết cười cho lịch sự rồi quay đi.

Cho đến mấy ngày sau đó, tình trạng này vẫn diễn ra như vậy... Bản thân cô cũng rất khó khăn khi gặp anh. Rốt cuộc cũng ko biết nên bước tiếp như thế nào.

Cô ngồi bần thần nhìn ra cửa sổ. 1 tuần sau sự việc, cô và Sky đã ko còn nói chuyện với nhau. Cảm giác như anh đang muốn tránh né cô. cô hiểu... và cô không muốn làm khó anh thêm, cô cũng hạn chế đến mức tối đa phải tiếp xúc với anh. có lẽ ngay lúc này... đây là cách giải quyết tốt nhất.

Còn Max... Bảo.... Cái thằng cha đó đã mất tích mà ko để lại tăm hơi gì. Trong thời điểm này. Điều ấy có khi lại là cách hay để cô có thể bình tâm trở lại. bởi vì khi cậu ta quay về cô ko biết sẽ phải nói gì với cậu ta nữa.

Hôm nay trời mưa, cơn mưa có lẽ khiến cô thêm u sầu hơn, nhớ lại kỉ niệm hai đứa cùng tắm mưa , cùng đạp xe dưới mưa tự nhiên trong lòng lại cảm thấy bồi hồi, đêm qua cô mơ thấy mẹ... đã lâu rồi mới được ngủ một giấc dài như vậy... cho nên cô đã mơ thấy mẹ rất nhiều... những kỉ niệm từ ngày còn mẹ, còn Bảo ở bên là những ngày tháng hạnh phúc nhất cho đến lúc này. trước đây Bảo của cô là một đứa con trai ngang bướng nhưng lại rất thông minh. đặc biệt là người không bao giờ chịu khuất phục... đối với cô... Bảo chính là người luôn ở bên mọi lúc mọi nơi, luôn bảo vệ cô. đối với cô Bảo luôn là người tuyệt vời nhất.

tất cả những kỉ niệm đã tràn về trong giấc mơ... cái nơi mà cô đã sống cùng Bảo những tháng ngày chạy trốn, cái nơi mà hai đứa đã hứa với nhau sẽ quay về... cái nụ hôn tạm biệt,.... mong ước về một ngày trở về đón Bảo trong hạnh phúc...

cô đã chờ... đã chờ đợi và gìn giữ tình cảm ấy 10 năm... vậy mà 10 năm xa nhau Bảo lại có thể thay đổi nhiều đến như vậy... vậy mà giờ cô lại mang trái tim dành cho một người khác... vậy mà giờ cô lại từng nắm tay người khác, cô hôn người khác rồi.... nếu giờ gặp lại... cô biết nói thế nào với cậu ta đây... giọt nước mắt nghẹn ngào chợt lăn... cô gạt đi rồi đứng dậy.

bước ra ngoài hành lang để mang tập hồ sơ cho phòng bên cạnh. Cô thấy sky đang đứng mói chuyện rất vui vẻ cùng một cô gái. Khi thấy cô bước qua Sky quay đi vẻ như không nhìn thấy. Có lẽ...anh đang tìm cách tránh mặt cô.

Chỉ sau một đêm thôi. Mọi tình cảm anh dành cho cô hoàn toàn thay đổi, chỉ sau một đêm, ko còn ánh mắt say đắm ko còn những lời nói ngọt ngào, ko còn những cử chỉ quan tâm. Chỉ sau một đêm thôi,, mọi hi vọng dường như đã tan vỡ,, một sự bắt đầu lại có thể kết thúc chóng vánh đến vậy sao.

Cũng đúng thôi. Bởi vì cô và Bảo... Cho đến thời điểm này... vẫn có mối quan hệ thân thiết hơn, có lẽ anh nghĩ như vậy bởi hai ngời là bạn thân, có lẽ anh không muốn lamf khó cho cả 3 người. Cô hít một hơi cô nuốt nỗi nghẹn ngào vào trong lòng. Tình cảm đầu tiên sau bao năm ... Dù mới chớm thôi những cũng ko tránh đc những nỗi buồn sâu sắc

Dù sao cô cũng hiểu cho nỗi khổ của anh...càng nghĩ vậy Cô càng thương anh nhiều

Tiêngs điện thoại cô kêu.

- alo ai đấy ạ

- bác là mẹ Bảo.

- dạ vâng. Cháu chào bác.

- chiều nay cháu bận gì ko.bác muốn gặp cháu có chút việc.

- chiều nay 5 giờ cháu tan làm ạ.

- để bác xin cho cháu nghỉ sớm . Rồi đi ăn cùng bác nhé.

- dạ... Cháu.

- bác cúp máy đây.

Cô ko kịp nói gì thêm mà mẹ Bảo đã cúp may. Cô thở dài. Ko biết chuyện gì xảy ra nữa đây.

4 giờ chiều. Đích thân trưởng phòng nhân sự tới thông báo cho cô nghỉ. mọi người trong phòng ko hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sky từ trong phòng mình đi ra.

- có chuyện gì vậy anh

- anh ko biết. Sếp báo cho cô Chi về sớm. Bảo cô ấy ra ngoài có xe đón.

- ai đón.

- cậu hỏi cô ấy. Cô ấy là bạn gái cậu chứ có của tôi đâu mà tôi quan tâm.

Sky bước lại hướng ánh mắt tò mò về phía cô.

- có ai tìm em à?

- dạ.

- có chuyện gì vậy em

- em ko biết .ẹ Bảo mời em đi ăn.

- bác ấy có nói với em là có chuyện gì ko?

- ko ạ

- vậy em đi đi. Đi cẩn thận.

- vâng.

Cô gật đầu chào anh. ánh mắt anh nhìn cô vẻ lo lắng. có lẽ anh lại sợ cô sẽ bị đuổi đi tiếp chăng... mà thật lòng kể từ khi xảy ra sự việc cô cũng muốn được đi đâu đó.

NƠi cô đến là một nhà hàng kín đáo có phòng riêng dành cho hai người, cô bước theo chân người phục vụ đi vào bên trong.

-cháu chào bác ạ

-chào cháu... cháu ngồi đi.

-vâng ạ

cô ngồi xuống đối diện với người phụ nữ này. Bà ấy vẫn đẹp như xưa... có khi còn trẻ trung hơn nhiều. một vẻ đẹp kiêu sa.

-bác gọi cháu đến có chuyện gì ạ?

-à... bác có chuyện muốn hỏi cháu.

-dạ...

cô ngồi thu mình lại, sắn sàng lắng nghe. quả thật.. sơ với bố của BẢo...mẹ BẢo dẽ thương hơn nhiều

-Chi này.. 10 năm qua cháu sống tốt ko?

-dạ cháu ổn ạ

-vậy sao cháu đổi tên là chi.

-hồi cháu đi học... thấy nói là cái tên chi Lê không được tốt, nên thầy đổi tên và làm lại giấy tờ cho cháu.

-thế hả. thế sao hai thầy trò lại về tận Long.Thịnh

-cháu không biết, chỉ thấy thầy nói giáo hội điều thầy về trụ trì chùa đó nên hai thầy trò cháu mới về. tuy Long Thịnh nghèo nhưng mà cuộc sống ở đó rất tốt.

-thế cháu lên đây cùng ai?

-cháu lên thi đại học, xong ở đây luôn, thầy nói cháu không đi tu thì cho cháu ra khỏi chùa. nhưng mà... thầy cháu mất mấy năm nay rồi ạ.

-thế hả...

cô cúi xuống ... nỗi nhớ thầy lại dâng lên ... cô thấy nghẹn ngào trong cổ họng.

-Chi... hiện tại cháu yêu ai chưa?

cô ngẩng lên nhìn mẹ Bảo... cô biết trả lời như thế nào đây, rồi thì cũng ko mà chưa thì cũng ko ... nếu nói cô có tình cảm với Thiên có lẽ mọi chuyện sẽ càng rắc rồi hơn với anh ấy.

-cháu chưa ạ.

-thế thì hay quá... bác muốn nhờ cháu chuyện này.

-chuyện gì ạ.

-cháu đi tìm Bảo về khuyên nhủ nó giúp bác.

-cháu ạ?

-uh... từ trước đến giờ... có duy nhất cháu là nói nó nghe. bác cũng nói thật. chuyện nó đi là do bố nó sắp xếp... cũng chỉ mong nó sâng nước người ta học hành cho đàng hoàng... ai ngờ được vài năm sau đó càng ngày nó càng phá phách. nó bỏ học chơi bời... bác không nói được. ko giấu gì cháu... bố nó đuổi nó ra khỏi nhà... doạ sẽ gạch tên nó khỏi di chúc... ấy vậy mà nó ko sợ... nó cãi nhau với bố rồi bỏ đi luôn từ hôm đó vẫn chưa thấy về

-vì sao cậu ấy lại thay đổi như vậy?

-bác...

bà ấy ngập ngừng ko nói ...

-cái đó bác không tiện nói. nhưng mà Chi... bác mong cháu giúp bác. ơn nghiã này bác không bao giờ quên... bác sẽ đi cậu xin trời phật phù hộ cho cháu

cô ngồi im nhìn bà... bà ấy bối rối đến mức hai tay vê vào với nhau.. cảm giác như bà ấy cũng đang rất muốn khóc.

thấy cô im lặng bà ấy giục.

-bác biết cháu chịu khổ nhiều, nhưng cháu hãy thương Bảo giờ chỉ có cháu mới giúp được nó thôi.

-nếu gia đình bác có làm gì sai với chau mong cháu bỏ quá cho. cháu à... cứu người như xây bảy toà tháp. cháu làm việc tốt tích đức tích phúc cho cháu, cho con cái cháu, cho cả mẹ cháu dưới suối vàng.chúng ta đều là ngời hướng phật cho nên mong cháu hãy từ bi mà giúp bác.

-bác đừng nói vậy. cháu sống cùng Bảo một thời gian... nên cháu cũng hiểu qua về cậu ấy. chỉ có điều sau 10 năm xa nhau... cháu không ngờ cậu ấy lại thay đổi nhiều đến như vậy.

. bản thân cháu biết cháu cũng thay đổi nhiều nhưng mà nói về tính cách và tình cảm... cháu vẫn là cháu trước kia thôi.

bà nghe câu nói ây thì gật đầu liên tục. còn cô... sau khi chia tay bà ấy... cô lại thấy mọi thứ ngoài kia trở nên rối ren... cô không biết phải bắt đầu từ đâu. cô cũng không biết còn điều gì chờ đợi cô ở phía trước .