Chương 30
Chap 30 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGSáng hôm sau, cô vẫn dậy sớm nấu cơm như thường lệ . Sky hôm nay cũng dậy sớm như cô.
- hôm qua cho anh xin lỗi.
Cô cười gượng
- ko sao.
- em đặc biệt lắm.bình thường con gái tuổi này rất sành sỏi chuyện ấy.
- em...xin lỗi nhưng em...
- ồ ko... Là do anh. Em thấy đấy. Ở bên ng mình yêu ...ko ng đàn ông nào có thể làm chủ đc bản thân. Anh ko ngoại lệ. Anh chỉ mong rằng em có thể cảm nhận đc tình cảm của anh.
Đôi mắt cô trong veo nhìn anh. Anh đang nói những câu tự trong đáy lòng mình đấy ư. Cô xúc động.
Sky bước lại.
- em là ng con gái anh tìm kiếm rất lâu rồi. Anh chỉ mong có em cùng anh vượt qua mọi khó khăn trong cuộc đời. Em à... Anh mong có thể nói với em hết đc những tình cảm trong lòng anh
Cô xúc động. Hai mắt rưng rưng vì những câu trải lòng của Sky. Rồi những giọt nước mắt bắt đầu lăn xuống.
Sky lau đi những giọt nước mắt trên khoé mi cô. giọng nhẹ nhàng
- đừng khóc. Em khóc anh đau lòng lắm
- tại anh
- sao lại tại anh. Anh chỉ nói những lời trong đáy lòng anh thôi. Em phản ứng như vậy. Chắc chắn là cũng có tình cảm với anh rồi
- ai thèm....
- chi
Anh đưa tay ôm lấy vòng eo cô.
- anh muốn chúng ta tiến thêm 1 bước nữa.
- là sao ạ
- là anh muốn mọi ng biết em là ng con gái anh yêu.
- dạ
Cô bất ngờ vì câu nói này
- anh muốn tất cả những cô gái trên đời này biết là anh là của em... Chỉ mình em thôi. Và anh cũng muốn cho họ thấy. Anh chỉ cần có em thôi
Cô ngại ngùng cúi xuống trước ánh mắt mê đắm của anh.
- chi à... Anh yêu em
Cô nhìn anh... Đôi mắt anh đầy mê hoặc. Anh cúi xuống hôn lên môi cô. Cô đón nhận nụ hôn đó. Đôi mắt khẽ khép hờ... Câu chuyện đêm qua đã bị những con ong đầy mật mang đi mất rồi... Cô đã quên mọi chuyện...
Anh siết cô vào lòng đắm đuối hôn. Bàn tay ko ngừng xoa tấm lưng nhỏ nhắn của cô. Rồi luồn về phía trước. Cô giật mình nắm lấy tay anh nhưng anh vẫn ko chịu dừng.ko còn cách nào khác... Sự mê muội đang xâm chiếm tâm hồn cô.lý trí cô đang bị che mờ bởi sự ngọt ngào mà anh mang đến. Khi thấy cô đã thuận tình.1 tay anh nhấc cô lên bàn ăn.hơi thở của anh càng ngày càng nóng. Đang phả lên cổ cô cùng những chiếc hôn nồng nàn. Cô mê muội thật rồi. Anh ngả cô ra cứ thế mà hôn cho cô ko kịp nghĩ thêm điều gì nữa. Anh ko cho cô thời gian để suy nghĩ thêm. Bàn tay ko ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn bị chôn vùi sâu trong cô, giúp cô dần vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình.
Khi bàn tay anh kéo chiếc áo của cô lên. Anh cúi xuống hôn lên bụng cô. Cô thu mình lại bởi nụ hôn đó... Mọi thứ bây giờ.... Ko gian bây giờ... Dường như chỉ của hai người mà thôi
Nhưng mà....
- hèm.....
Tiếng hắng giọng rất lớn khiến cả hai giật mình buông nhau ra.
- đéo tin nổi bọn mày. Sáng sớm đã cho nhau ăn thịt heo... Ko có chỗ nào để chơi mà phải vào trong bếp làm... Uh nhỉ... Cảm giác lạ
Cô và Sky quay ra nhìn Max. Anh ta đã về từ khi nào cô cũng ko biết được.
- đêm qua về muộn sao ko ngủ thêm đi.
- tao từ tầng ba cũng nghe thấy tiêng chúng mày nên đéo thể nào ngủ được.
Max nhìn cô cười nhếch môi vẻ coi thường, cô cúi xuống ... Xấu hổ vì hành động vừa rồi
-thôi chúng mày cứ tiếp tục đi
- không ăn sáng à
- tao ko ăn thịt heo... Mày ăn mình đi được rồi. Đừng lôi tao theo
Max lại nhìn cô bắng ánh mắt khó hiểu rồi quay đi lên phòng. Sky quay ra nhìn cô.
- em chuẩn bị ăn sáng đi rồi mình cùng đi làm
Cô gật đầu thẹn trước Sky...mọi thứ dường như... Thật sự khó hiểu với cô.
Đúng như Sky nói. Hôm nay anh đón cô đến công ty. Khi chiếc xe dừng trc cửa. Sky nhanh chân bước xuống mở cửa xe cho cô trước ánh mắt ganh tị của bao nhiêu người. Nhẹ nhàng nắm tay cô vào thang máy... Ôi... Bạn không thể tưởng tượng những ánh mắt soi mói, ganh tị, những lời thì thầm nhỏ to, cùng những, nụ cười khinh miệt. 1 đứa con gái nhà quê nghèo hèn lại có được cảm tình của trưởng phòng đẹp trai và tài giỏi... Chính cô cũng đang ko tin vào hạnh phúc của mình. Cô kéo nhẹ tay anh.
-anh... Mọi ng cười cho đấy
- kệ họ. Anh đã nói rồi
Cô cười ngượng chào mọi ng trong công ty. Còn mọi ng đang cố nở 1 nụ cười thân thiện để chào lại cô.
Ng ta bảo...
Yêu một người nổi tiếng sẽ nhận được sự soi mói của nhiều ng
yêu một người nhiều tiền sẽ bị hiểu lầm là đào mỏ,
yêu một người chức tước sẽ bị nghi là lợi dụng để leo cao.
Mà đúng là thế thật... đời là vậy... Con người luôn muốn nhìn đời qua cái khung cửa sổ của riêng họ mà....
Đối với 1 ng ko bao giờ biết đến khái niệm về hạnh phúc như cô... Thì sự cô đơn, nỗi trống trải ko có gì phải đáng sợ cả. nhưng khi hạnh phúc đến trong tầm tay lại vuột mất thì nó sẽ khiến trái tim cô đơn của cô đau đớn biết nhường nào.
Cuộc sống luôn có sự bất công của riêng nó . Đối với phụ nữ có một người đàn ông yêu mình.,Hiểu mình, luôn che chở, luôn dành những điều tốt đẹp nhất cho mình thì đúng là một điều hạnh phúc rồi. và bất cứ cô gái nào nhận được hạnh phúc ấy đều là những cô gái may mắn nhất thế gian... và ngay lúc này cô đã thấy mình được may mắn như vậy.
Nhưng người ta còn nói hạnh phúc chẳng tày gang... đôi khi... hạnh phúc cũng có thể ngắn ngủi đến không ngờ....
có những chia cách được cho là đáng tiếc, có những chia cách được cho là dĩ nhiên, và có những sự chia cách được cho là khởi đầu cho những điều tốt đẹp.
quan trọng nhất là bạn tin vào điều nào thôi... đấy
buổi tối hôm đó sau khi đã ăn cơm xong... cô lên phòng để viết Báo cáo... có lẽ sự xuất hiện của Max sáng hôm nay sẽ không có gì đặc biết nếu như không có người phụ nữ này xuất hiện.
tiếng chuông cửa bấm liên hồi... cô đứng dậy...
-để em ra mở cửa cho.
-em cứ học đi, để chị.
cô bước xuống dưới nhà. cánh cửa được mở chỉ sau một cái bấm. trước mặt cô. người phụ nữ xinh đẹp đang đứng bần thần. phía sau là một người đàn ông trung tuổi.
-cháu chào bác, bác tìm ai ạ.
-bác tìm con bác
-con bác là ai ạ?
-bác đang muốn hỏi cháu là ai thì đúng hơn.
-cháu là....
-cô ấy là giúp việc nhà mình.
cô giật mình quay ra sau câu nói của Sky... sao sáng nay anh ấy nói sẽ công khai với cô mà trước mặt người phụ nữ này anh ấy lại nói câu như vậy? cô vừa bất ngờ vừa sốc vì câu nói ấy... ý anh là gì đây?
-Bác vào nhà đi ạ.
người phụ nữ bước qua mặt cô đi vào nhà. theo sau vẫn là người đàn ông trung tuổi, vẻ mặt khá phúc hậu nhưng có một điều... cô thấy người đàn ông này rất quen... dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
- nó đâu rồi?
người phụ nữ nhìn quanh nhà rồi hỏi.
-cậu ấy lại đi rồi
-sao đêm qua cháu không đưa nó về nhà bác.
-lúc ấy đêm rồi, với lại cậu ấy to khoẻ hơn cả cháu thì áp tải làm sao được.
-hai đứa chơi thân với nhau như vậy bác cũng chỉ mong nó được 1 phần như cháu thôi cũng hạnh phúc lắm rồi.
người phụ nữ thở dài bước lại ghế ngồi xuống 1 cách mêt mỏi.
cô bước vào bếp lấy cho bà ấy 1 cốc nước
-nó có nói với cháu nó đi đâu không?
-không ạ
-cái thằng trời đánh này không biết nó mò đi đâu. ta cũng nói với bố nó rồi. ông ấy cũng bảo thủ như nó... hai đứa ngang tàn gặp nhau... không ai chịu nhường ai hết mới ra nông nỗi này... giá kể như trước đây có con bé kia... không biết làm thế nào mà nó nói lại được.
-có lẽ do cậu ấy yêu cô bé ấy thật lòng... mối tình đầu thường rất được trân trọng.
-giờ ta cũng ko biết phải làm sao với nó nữa... nếu nó ko nghe lời có khi bố nó làm thật thì khổ.
-cháu nghĩ... bác nên tìm cô ấy về cho nó.
-cháu nghĩ vậy sao... ta chỉ sợ đến lúc nó và con bé ấy lại khiến bố nó điên hơn thôi... như thế này ta cũng đủ mệt mỏi rồi...
-vả lại con bé đó đâu còn ở chùa nữa đâu.
bà ấy uống 1 hơi hết cốc nước, rồi giơ tay gọi cô
-cháu ơi... cho cô cốc nước nữa...
-vâng ạ.
cô vào bếp và mang ra tới 3 cốc nước cho 3 người ngồi ngoài phòng khách. người phụ nữ quay qua nhìn cô.rồi hỏi
-cô bé này đến nhà mình làm lâu chưa?
-cũng được vài tháng rồi ạ. từ đợt chúng cháu mới về.
-thế hả? trông cũng xinh xắn đấy nhỉ... nhưng cô thấy bé này quen quen mà ko nhớ gặp ở đâu rồi.
-cháu ạ?
-uh
-thế cháu quen ai mà đến đây làm?
-cô Luyến giới thiệu cho cháu ạ.
-Cô luyến nào nhỉ?
-cô Luyến bên Ba Đình ạ.
-À... luyến Hiển... đúng là cô có nhờ cô ấy thật... may quá... có cháu đến giúp.
-vâng ạ...
cô chào mọi người rồi đi lên phòng... câu chuyện của họ... một đứa Osin như cô không được phép xen vào...vả lại... cô cũng ko nên bận tâm nhiều đến chuyện của họ nhưng quả thật... cô thấy tâm trạng không hề vui trước câu nói của Sky... vậy... anh ấy coi cô là gì?
đêm đó cô không ngủ được... cho dù nghe tiếng gọi cửa của Sky và tin nhắn của anh... nhưng cô lờ đi... câu nói của Sky... thật sự mâu thuẫn... do vậy... cô không biết còn có thể tin anh nữa hay không?
mọi chuyện dường như sẽ vẫn diễn ra bình thường nếu người phụ nữ ấy không xuất hiện một lần nữa...
cô nghe tiếng mở cửa sau khi có tiếng chuông... có bé Đào bên dưới rồi... cô có lẽ sẽ không cần phải xuống đó nữa... nói thật là sau cậu nói của Sky tối hôm qua... cô giận anh thật sự...
tiếng nói chuyện ồn ào ngay dưới nhà... có lẽ Mẹ Max đang đến tìm anh ta... cô không nên bận tâm chuyện nhà giàu... mà nên làm tốt công việc của mình... nếu không thể trở nên giàu có thì cũng có thể sống 1 cuộc sống đàng hoàng.
-Chị Chi....
-ơi...
-Chị Xuống nhà có người gặp.
-có chuyện gì vậy em?
-em ko biết nữa... chị xuống đi.
Bé Đào nghe có vẻ căng thẳng.... cô nhìn nó lo lắng... ko biết có chuyện gì mà lại lôi 2 chị em cô vào chuyện này. cô đặt bút rồi đi xuống nhà.
khi đến nơi... 6 đôi mắt nhìn cô chằm chằm... cảm giác như cô là tội phạm vậy... cô thấy thế càng lo lắng nhiều hơn
-mọi người có chuyện gì gọi cháu ạ?
-cháu ngồi xuống đây.
người phụ nữ nghiêm túc nói, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối
-vâng ạ
cô ngồi nghiêm túc , phía đối diện là mẹ MAx Và người đàn ông trung niên kia. họ đang nhìn cô không rời mắt.
-Chi... cháu cho cô hỏi... nhà cháu ở đâu?
cô nhìn mẹ Max vẻ không hiểu những vẫn trả lời
-cháu ở chùa Long Thịnh
-trước khi ở chùa Long thịnh cháu ở đâu?
-Cháu ở chùa Gia Khánh. nhưng sư thầy chuyển về Long Thịnh nên cháu đi theo.
-Gia Khánh.
-thế trước khi về Gia KHánh cháu ở đâu?
cô nhìn mọi người bằng ánh mắt khó hiểu.
-có chuyện gì mà cô hỏi cháu như vậy ạ?
-cô có một chuyện quan trọng mong cháu trả lời.
-cháu ko làm gì có lỗi, cũng ko phải dạng ăn trộm ăn cắp, cô yên tâm.
-cô không nói vậy. chả là cô có ng quen. mà có khi cháu ở Gia KHánh ch cũng biết.
-là ai ạ?
-là một cô Bé... cô bé ấy tên là Chi Lê
-Chi Lê ạ?
-uh....
-cháu....
-cháu có phải là Chi Lê không?
-cháu...
cô ngập ngừng...
-cháu đúng là Chi Lê ạ...
người phụ nữa kêu lên.
-trời ơi... là duyên hay là nghiệp của con đây hả trời
cô tròn đôi mắt nhìn người phụ nữ đối diện
-vậy bác là.....
-cháu không nhớ bác...?
-cháu....
-Chi Lê. Cháu thay đổi nhiều đến mức ta cũng không thể nhận ra . nếu như sáng nay ta không nói chuyện với cô Luyến. có lẽ giờ ta cũng ko biết cháu là ai
-cháu...
cô ngẩng lên nhìn 3 người đối diện. giờ thì cô nhớ ra người phụ nữ này rồi, nhiều năm không gặp, bà ấy ăn mặc đẹp hơn, trang điểm nhiều và trẻ trung hơn, kiểu tóc cũng khác nên khó mà nhận ra ngay được. thảo Nào ngay từ đầu cô đã có cảm giác như gặp bà ấy ở đâu rồi . cô quay ra nhìn người đàn ông trung niên này ... không ai khác chính là người đã đưa mẹ con cô vào bệnh viện... có lẽ vì suốt thời giạn bận bịu rất nhiều chuyện cô không thể nhớ được khuôn mặt của những người đã xa rồi.
-nếu cô là Mẹ của Bảo... chẳng nhẽ...
cô không nói được hết câu... sự xúc động dâng lên ngập trong cổ họng. cô nhìn Sky...ánh mắt tràn trề thất vọng và bất ngờ
tại sao... lại như thế này.
Sky ngồi đó thẫn thờ... đói với anh... chuyện này quả thật cũng rất bất ngờ.
cô không giữ nổi bình tĩnh mà đứng dậy bịt miệng chạy lên phòng đóng cửa.
hoá ra.... hoá ra mọi thứ tưởng chừng như xa tận chận mây mà lại gần ngay trước mắt... hoá ra cái sự thân quen mà cô cảm nhận được lại chính là sự thật... hoá ra mọi thứ đã được ông trời sắp đặt rồi mà sao cô không nhận ra... tại sao... tại sao lại như thế này.
cô ngồi gục xuống đằng sau cánh cửa... nơi l*иg ngực tự nhiên bó chặt lại khiến cô khó thở vô cùng... cô tự đấm vào ngực mình... người cô chờ đợi hơn 10 năm trời... giờ ctrở về theo cái cách mà cô chưa bao giờ ngờ tới. ngần ấy năm cũng đã thay đổi một cách chưa bao giờ tôi tệ hơn.
đã có lúc cô mơ rằng ngày cậu ấy trở về cô có thể vui vẻ đón cậu ấy... được cậu ấy vui vẻ kể cho nghe những câu chuyện về nước Anh xa xôi. được thấy một Bảo trưởng thành có trách nhiệm, một Bảo ấm áp và luôn dành cho cô tất cả yêu thương... vậy mà cô không thể ngờ... nước anh Phồn hoa ấy lại khiến Bảo của cô ra nông nỗi này đây.
cô thu mình trong bóng tôi... cả đêm... cô không hề chợp mắt được.... đối với cô... ngày mai... là phải đối mặt với sự thật... một sự thật có lẽ sẽ khiến tất cả phải đau lòng... đã đến lúc kết thúc sự chờ đợi...cô... ko biết mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào đây....