Chương 29
Chap 29 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGChiều nay cô mang đồ ăn vào chỗ Max . Phòng Max là phòng VIP trong cùng. Cánh cửa phòng ko đóng nên cô cũng ko để ý mà gõ cửa.cô cứ thế mà đẩy cửa vào bên trong.
-tôi mang đồ anh cho anh đây.
Cô giật mình. Cô gái đứng bên giường Max. Chiếc áo sơ mi chỉ che nửa lưng bên dưới. Cả phía trc có lẽ.....
Mái tóc buông khá dài. Tuy ko dài bằng tóc cô nhưng màu tóc hơi vàng, pha với vài sợi tím, còn Max ngồi trên giường. họ làm thì có lẽ cô ko tiện hiểu. Thấy cô cả hai buông nhau ra
-xin lỗi... Tôi....
-cô ko biết gõ cửa hả?
Cô gái kia quát...
-tôi... Ko để ý...
- cô ta là ai đấy anh?
Cô ta kéo áo lên
- giúp việc nhà anh
Cô giật mình. Cau mày vì câu nói đó. Nhưng đó lại là sự thật.
- anh đuổi việc cô ta đi.
- sao cơ...
-để lâu nó tưởng mình dễ lại ngồi lên đầu. Osin gì mà ko có lễ nghĩa. Phải em... Em đuổi lâu rồi.
- em có biết nấu cơm ko? Em có biết giặt đồ cho anh ko?
-....
- anh đuổi em thì đc chứ ko đời nào đuổi cô ta
Cô cười vì anh ta nói câu này.... còn cô gái kia gắt
- anh... Anh nói cái gì vậy?
-em ko nghe ra à?
- sao anh có thể nói ra câu đó được.
- ko đúng sao? Cô ta làm mọi thứ cho anh chỉ lấy vài đồng mà ko đòi hỏi gì thêm cả.
- em cũng có thể...
-giờ anh ko còn gì trong tay... Cô ta vẫn vui vẻ giúp anh... Em làm đc ko?
-được....
- em nghĩ kĩ đi. Hỏi thằng Trọng ... Đấy... Anh bị khoá tất cả tài khoản. Gạch tên khỏi di chúc. Em hỏi kĩ đi....nếu còn muốn tiếp tục với anh
- nếu em còn yêu anh đc thì chấp nhận anh ko còn nhà, ko còn xe, ko mua đc cho em bất cứ thứ gì.
- anh....
Cô ta tắc tịt ko biết nói thêm câu gì.còn cô cũng chỉ biết đứng đó . Soạn đồ ăn ra cho anh ta.
- em có chút việc... Em phải về.
Cô ta bước nhanh như chạy ra khỏi cửa. Cô liếc thấy Max cười nhếch môi
- đồ ăn tôi dọn ra rồi. Anh ăn đi. Tôi về đây.
Cô quay đi ra cửa.
- đến cô cũng bỏ tôi đi nốt à?
- là gì cơ?
- chuyện tôi ko còn gì.
- chuyện đó là thật hả?
-uh
-anh xem lại anh xem anh đã làm gì mà bị như vậy.
- tôi chỉ sống theo cách tôi muốn
- có lẽ cách sống của anh có vấn đề
- vấn đề gì?
- ví dụ như là... Chơi bời... Trụy lạc...
- cô lại định....chọc tôi đó hả
- tôi ko... tôi sợ anh rồi
Cô mở to mắt nhìn anh ta... Cô sợ anh ta thật rồi... Đồ ....
- tôi giờ thì còn giá trị gì nữa mà sợ
- anh ko còn gì thì sao?
- thì cũng như mấy cô kia... Cô lại bỏ tôi đi nốt
- anh nghĩ tôi vậy à?
-.....
-anh có nhầm ko? Anh đâu có trả tiền cho tôi. Ngay cả cái chuyện anh nói sẽ trả tôi gấp 5 lần anh có ko giữ nổi lời hứa.
-ơ....
Anh ta ngơ ra...
- khi nào nhỉ?
- hôm anh về nhà lần đầu ý. Buổi tiệc đêm...
-à....nhớ rồi
-hoá ra cô là cô gái ấy à?
Cô thất vọng vì câu nói của anh ta. Anh ta ko nhớ gì hết.
- đấy.. bảo sao?
- bảo gì.?
- anh chỉ mải đi chơi với gái. Sao ko tập trung vào làm tốt VC của mình đi.
- tôi đi làm thì ai sẽ đi chơi với gái.
- tôi thua anh. Anh chí Phèo.
- cô sẽ là Thị Nở.
- tôi ko chơi với ng ko có trí tiến thủ như anh.
- cô nghĩ tôi ko có . còn thằng sky nhà cô có. Cô đừng nhìn ng khác qua vẻ bề ngoài. Cô còn non và xanh lắm.
- anh đừng mang anh ấy ra đây.
- tôi ko có ý kiến gì về viêc của cô.
- cảm ơn. Giờ anh ăn đi. Chỉ cần anh đừng doạ tôi nữa là được.
- tôi rất muốn doạ cô lần nữa.
- để lại bị bể đầu như vậy sa0?
- ko. Bể đầu là chuyện nhỏ. Có nhiều cái lớn hơn mà tôi.....
- đừng có nói tầm bậy. Tôi cho nhịn giờ
-đc rồi. Tôi ăn đây.
Anh ta lại cúi xuống ăn ngon lành. Mỗi lần thấy anh ta ăn cô lại nhớ đến Bảo. Trước đây. Nếu đc ăn món mình thích. Nhất định mắt cậu ta sẽ cười đến hip lại.và giờ Max cũng vậy. Chỉ có điều Max trông tây hơn, cao hơn, ngầu hơn, vs cái đầu cua bụi bụi.
Có lẽ 10 năm ko gặp. Hình ảnh của cô về Bảo cũng ko còn đc rõ ràng. Sau những biến cố xảy ra 10 năm qua. Cô ko biết mình và Bảo đã thay đổi lớn thế nào.
-này... nhìn gì mà nhìn tôi kinh thế?
-tôi nhìn anh khi nào?
-cô vừa nhìn đấy thôi.
-anh có gì để mà nhìn chứ.
-tôi ko đẹp trai như Sky nhưng cái thằng trời đánh ấy nhìn nó ẻo lả như đàn bà ý.
-đàn bà đâu mà đàn bà.
-tôi biết cô và nó yêu nhau nên tôi nói gì cô cũng ko tin. yêu là mù quáng mà.
-anh cũng biết yêu là mù quáng à.?
-tất nhiên... tôi cũng từng yêu.
-à... tôi nghe Sky nói anh đã yêu từ rất sớm
-cái thằng trời đánh nó nói cô vậy à?
-vâng
-thằng lắm chuyện.
-.....
-nhưng đó đúng là sự thật....
anh ta để cái bát không xuống bàn... rồi lau miệng và kể tiếp
-trước đây tôi ko nghĩ nó là tình yêu nhưng giờ tôi mới thấy cô ấy là người duy nhất tôi muốn che chở, muốn ở bên cạnh. chúng tôi đã có những ngày tháng hạnh phúc. nhưng cuối cùng những gì cô ấy hưa với tôi đều là giả dối. cô ta đã đi lấy chồng tây rồi.
Max đứng dậy đi ra ngoài cửa sổ nhìn ra bên ngoài rồi thở dài.
cảm giác bị bỏ lại quả thật rất khó khăn. có lẽ cô cũng hiểu 1 phần cảm giác ấy. nhưng với 1 người như Max có lẽ anh ta đã chịu tổn thương quá nhiều
-có thể vì anh quá ham chơi mà cô ấy ko còn yêu anh nữa.
-tôi đã cố gắng làm tất cả mọi việc vì cô ta...
-tôi nghĩ anh nên tìm hiểu lại xem lý do vì sao cô ấy làm như vậy....
-tìm hiểu ư... giờ cô ta đã đi xa rồi... biết tìm đâu mà hiểu cơ chứ
-tôi nghĩ anh nên xem lại mình... xem mình sai chỗ nào... sau này có yêu ai, có thể tránh những sai lầm ấy... ít ra sẽ hạnh phúc hơn.
-cô nghĩ như vậy à
-vâng
-bây giờ nguời ta chỉ nghĩ sao cho nhiều tiền để moi móc thôi, chứ sai lầm, hay tồi tệ thì cũng chả có vấnđề gì.
-cô có thể làm kẻ cướp nhưng chỉ cần cô có tiền thì ai cũng muốn yêu cô.
-tôi ko nghĩ như vậy
-tôi biết cô sẽ nghĩ như thế. nên tôi mới nói cô còn chưa va vấp nhiều thì đừng quá tin vào một ai, hay cô muốn đau 1 lần mới nhận ra ... thì đó là do cô
-cảm ơn anh đã nhắc nhở. nhưng tôi tin vào những gì tôi thấy.
-ok... cô cứ tin đi.
anh ta bước ra ngoài cửa. có lẽ ra ngoài hóng gió. anh ta cũng đâu phải người thích ngồi 1 chỗ đâu.
cô nhìn theo bóng dáng anh ta... có lẽ tuy là bạn thân nhưng Sky và Max lại là 2 trường phái tính cách khác nhau hoàn toàn. Sky tuy ít nói hơn nhưng anh ấy lại là con người nhẹ nhàng, không tính toán , hay không phải là con người cả nghĩ. Max thì ngược lại. cuộc sống lại rất ồn ào nhưng trong thâm tâm lại có quá nhiều vấn đề phải nghĩ. có khi Max còn là người sống cho bản thân nhiều hơn, như vậy là anh ta rất ích kỉ. đấy là cô đang nghĩ như vậy đấy.
-hôm sau cô vào viện nhưng Max đã đi rồi. anh ta đi mà không để lại 1 lời nhắn nào hết. anh ta cứ sống như một kẻ ẩn giật,không mục tiêu, không lối thoát như vậy cho đến Bao giờ đây... cô thở dài.
cuối cùng sky đã trở về sau chục ngày công tác. Max cũng đã đi được 5 ngày rồi cô lo lắng nhưng cô cũng ko dám nói ra chuyện tối hôm đó. hành động của anh ta có khi lại làm lung lay tình bạn của hai người thì sao.
-em pha cho anh cốc nước, anh uống đi rồi ngủ sớm nhé.
-anh làm sao có thể ngủ sớm được cơ chứ
anh ngồi xuống giường kéo cô ngồi lên đùi mình
-thế nào... mấy ngày anh đi có chuyện gì mới ko?
-mọi thứ vẫn vậy.
- tức là anh có đi luôn thì mọi thứ vẫn vậy sao?
-ai nói thế?
-thì em vừa nói còn gì...
-linh tinh
-Max dạo này có về không em.
-không ,anh ấy đi suốt.
-nó cũng cần tìm công vc cho mình chứ. chơi mãi sao được.
-hay anh bố trí cho anh ấy 1 công việc
-bố nó nó còn ko cần thì anh sao giúp được. kệ nó.
-bạn bè nên giúp nhau lúc khó khăn... như vậy sau này anh ấy mới biết có một người bạn tốt như thế nào.
Sky cười
-quan tâm chuyện mình đi em. nó đủ lớn để lo cho mình rồi. chẳng nhẽ em quan tâm nó hơn cả anh.
-còn lâu
Sky cười siết mạnh vòng tay hơn
-thế có nhớ anh ko?
-ko thèm.
-thật ko thèm không?
Sky nhả lòng vòng tay ra
-thật
-Á à... thế đi nhớ thằng nào rồi
anh vật cô ra giường quàng tay qua eo đè cô xuống.
-ôi... ko... em chỉ đùa thôi.
-ko đùa...
-em đùa mà... tha cho em...
-nhưng anh ko đùa...
anh chồm lên hôn môi cô say đắm... cô bị hôn bất ngờ phút chốc đơ ra rồi cuối cùng cũng theo nhịp môi anh mà phối hợp... cô vẫn còn kém trong cái khoản đọ môi này lắm.
nhưng giờ cô mới biết được đàn ông thật kì lạ... chính họ lại kiểm soát bản thân kém hay quá tham lam thì cô cũng ko rõ nữa... nhưng mà Sky cũng làm một hành động y như Max ... đó là luồn tay vào áo cô.
Cô giữ tay anh lại nhưng anh quá khoẻ để cô chống cự... đã vậy đôi môi cứ siết chặt ko cho cô kêu lên tiếng nào.
cô cảm nhận được tiếng thở của anh đang rất khó khăn... đôi bàn tay càng ngày càng bóp mạnh.... đã vậy... cái thứ bên dưới không ngừng cọ vào chân cô. chỉ nghĩ đến thế thôi... cảm giác sợ hãi của cô lại dâng cao.. tim cô đập mạnh... kí ức ngày nào lại hiện về... người đàn ông trong bóng tối.
cô cắn mạnh 1 cái vào môi Sky khiến anh nhả ra...
-em làm gì vậy? sao lại cắn anh...
-em xin lỗi... em...
-không sao đâu... anh... xin lỗi
-....
-chi... anh nhớ em lắm rồi... nhớ lắm rồi
-....anh...
-anh không chịu được nữa... cho anh đi được không?
Sky thở mạnh trên bụng cô. tim anh đập thình thịch... đôi tay không ngừng xoa ngực cô. cái thứ ấy mỗi lúc một khó chịu...
-anh đừng vậy... ngoan nào.
-anh chết mất... anh sẽ ko làm em đau đâu... anh hứa.
-ko được...
-tại sao ko được cơ chứ. anh yêu em cơ mà... chúng ta sẽ là một gia đình.. nếu em đồng ý... sẽ sớm thôi
"một gia đình" câu này Bảo đã từng nói với cô... cô đã hứa với bảo là sẽ giữ gìn cho cậu ây, chờ cậu ấy trở về , và sẽ cùng cậu ấy là một gia đình.... người đàn ông chỉ khi yêu bạn thật lòng mới đưa ra lời đề nghị cùng bạn xây dựng 1 tổ ấm... hoá ra cái ngày cô còn ngây thơ như thế Bảo đã nghĩ đến chuyện này rồi... ko biết có phải là suy nghĩ của trẻ con không nhưng chỉ nghĩ thế thôi cô đã thấy có lỗi với Bảo rất nhiều. cô đẩy Sky ra rồi ngồi bật dậy.
-xin lỗi anh... em ko thể
-sao vậy? anh có chỗ nào khiến e ko hài lòng.
-không phải vậy.
-vậy hay em ko yêu anh..
-em....
-nói cho anh biết... em ko yêu anh đúng ko?
-em... em có...
-vậy tại sao?
-em...
cô chưa kịp nói câu nào Sky đã ôm siết cô rồi hôn... cô không kịp thở nữa. lần này Sky không ngại ngùng mà giật chiếc áo cô đang mặc trên người ra... rồi ôm cô lên giường .
cô cố đẩy anh ra nhưng ko tài nào làm được. anh khoẻ quá. có lẽ đàn ông lúc này là lúc họ mất hết kiểm soát mất rồi. cho đến khi cô cảm nhận được ham muốn của anh đang trỗi dậy mạnh mẽ anh cúi xuống hôn lên cổ cô.
-Sky... dừng lại... em xin anh...
-cho anh đi... anh sẽ yêu em suốt đời này.. sẽ cho em cuộc sống mà em mong muốn
-anh đừng như vậy... buông em ra
Sky cúi xuống cắn mạnh vào ngực cô khiến cô đau điếng... cảm giác sợ hãi lại dâng lên. cô đẩy anh...
-sky... anh ko dừng lại thì đừng có trách em...
sky như chẳng nghe thấy gì
-dừng lại đi... buống em ra...
cô hét to... nhưng Sky có lẽ còn ko bận tâm đến lời cô nói. cho đến khi anh Luồn tay xuống dưới kéo quần cô xuống thì bất ngờ điện thoại kêu...sky dừng lại liếc nhìn điện thoại rồi đặt xuống và tắt chuông. cô rút được 1 tay ra cố đẩy anh ra.
-em đừng như vậy... anh yêu em... anh sắp chết ròi...em ko thương anh à...
-anh buông em ra...
-anh yêu em...
Sky ko quan tâm lời cô nói mà cúi xuống tiếp tục công việc của mình. cho đến khi chiếc điện thoại của Sky vang lên tiếng tin nhắn ... anh mới cầm lên đọc...sau khi đọc xong dòng tin nhắn đó Sky bất ngờ dừng lại... ngồi bật dậy... với cái áo và đi ra ngoài mà không thèm nhìn cô lấy một lần. ra đến của miệng còn lẩm bẩm.
-Mày còn giở trò gì?
cô ngồi dậy với chiếc áo mặc lên người... suýt chút nữa thì cô đã mất đời con gái của mình... ngay bây giờ cô lại cảm thấy sợ Sky... cô sợ anh ấy sẽ lại như vậy...
và có chút may mắn. ông trời đã nghe thấy lời thỉnh cầu của cô... đã mang đến cho cô một người... để luôn cứu nguy cô trong những tình huống nguy cấp nhất... là ai