Chương 24
Chap 24 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG Cô vội vã bước xuống khỏi xe buýt. Cầm chắc tờ giấy giới thiệu trong tay. Tuy đã nhiều năm đi làm thêm nhưng ngay lúc này tâm trạng cô lại hồi hộp như vậy. 24 tuổi so với chúng bạn bằng tuổi có khi họ đã có cv ổn định.
Đằng này cô giờ mới bắt đầu đi thực tập. Cô ngẩng lên nhìn toà nhà to lớn trước mắt. Đúng là nó rồi ,to thật đấy. Thế thì công ty cô sẽ làm chắc ko nhỏ chút nào. Cô bước vào trong sảnh.
- chào chị
- chào chị. Chị cần gì ạ
- em muốn hỏi công ty Hưng Bảo
- tầng 2 chị nhé
- cảm ơn chị
Cô bước vào thang máy mà tim đập thình thịch. Hồi hộp... Là cảm giác ngay lúc này cô có. Cô hít một hơi thật sâu. - sẽ ổn... Sẽ ổn
Cửa thang máy mở cô bước vào bên trong. Tầng 2 . Trc mặt cô là tấm biển Hưng Bảo đc trang trí rất đẹp và rất lớn. Cô đứng im... Tự trấn an mình rồi bước vào.
- em chào chị
- chào bạn. Tôi có thể giúp gì bạn
- em đến thực tập ạ. Em có giấy giới thiệu gặp anh Trí ở phòng kinh doanh ạ
- em chờ chị chút. Mời em ngồi
Trong lúc chờ chị nhân viên gọi điện thoại. Cô quan sát 1 vòng xung quanh. Có tay rất có quy củ. Nội thất khang trang. Đồng phục đẹp. Môi trường làm việc đầy tính chuyên nghiệp. Cô cảm thấy mình thật may mắn. Cho dù khó khăn hay vất vả cô cũng sẽ cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình.
- mời bạn đi theo tôi.
Cô ngẩng lên nhìn chị ở lễ tân rồi đứng dậy bước theo. Tất cả mọi người đang trong giờ làm không khí khá căng thẳng. Ko có ai ngẩng lên trò chuyện riêng tư giờ này. Quả thật... Giám đốc công ty này không hề dễ tính chút nào. ..rất nghiêm túc.
- anh Trí. Có nhân viên tập sự tới.
-em bảo cô ấy vào đây
Chị lễ tân quay ra nói.
- em vào đi. Chúc em làm tốt nhé
- em cảm ơn chị
Cô mở cửa bước vào.bên trong phòng là hàng chục con ng đang dán mắt vào chiếc máy tính trc mặt. Thấy có nhân viên tập sự mọi ng ngẩng lên nhìn. Có tiếng suýt xoa. Có ng cười đùa.
- phòng này lại thêm 1 em hoa khôi. Ôi... Trời... Thế này thì làm ăn gì đc.
- ông cố nuốt nước dãi mà cắm mặt vào màn hình
- ko muốn thì cũng phải cố thôi. Ko cuối tháng bị 3 lỗi thì lên gặp sếp uống nước chè à
- khổ lắm.. cứ thấy gái là tớn lên
- mày xem... Cả cái phòng này có em ấy là hoa.ngần ấy .con ong trông vào thằng nào chả ...
- im ngay... Sếp
Tất cả im bặt cúi xuống làm việc. Cô bước vào chỗ anh Trí.
- em chào anh.
- chào em.em là Chi đấy à
- vâng ạ
-Chi ngồi đi, anh sẽ hướng dẫn em một số nghiệp vụ em cần làm nhé. bam đầu thì chưa quen, không hiểu cái gì thì cứ hỏi các anh trong phòng.
-dạ .. vâng
-với lại....
-dạ
-phòng có mình em là con gái thôi.
-dạ...
-hôm nó có 1 em nhưng mà nó xin nghỉ rồi
-sao ạ?
-áp lực công việc ấy mà. nên anh nói trước là không có gì dễ dàng cả. em được giới thiệu đến đây cũng ko phải là tầm thường rồi. anh đánh giá rất cao em cho nên em cố gắng.
-dạ vâng... em cảm ơn anh.
-còn 1 điều nữa.
-dạ
-trưởng phòng chúng ta rất nghiêm túc. em nên cẩn trọng với thời gian cũng như mọi việc của mình.
-vâng ạ
-rồi... giờ đi theo anh
anh Trí dắt cô đến 1 cái bàn được bố trí trong góc. cái bàn này khuất đến mức khó mà người khác có thể nhìn thấy cô đã ngồi trong phòng. kiểu này như là cách ly khỏi thế giới ấy... cô nhìn cái bàn rồi nhìn mọi người... mỉm cười nhẹ... vị trí không đẹp nhưng có cái lợi là tránh bị các vệ tinh soi.
-trưởng phòng của chúng ta đi họp. em cứ lọc hết đống giấy tờ này cho anh. của khách nào thì cho vào File khách đó. số lượng khách sẽ được phân bổ cho các bạn kia... cho nên em đừng để chúng nó đánh nhau là được.
-dạ vâng
-vậy em làm đi, anh ở bên kia, ko hiểu thì qua hỏi
-vâng
cô nhìn đống giấy tờ. lúc còn đi học, mọi thứ chỉ toàn chữ nghĩa, đến khi đi thực tập, tất cả đều liên quan đến tiền. mà nhà trường thì chỉ dạy chúng ta làm việc chứ không dạy chúng ta cách kiếm tiền.
đúng như vậy, ngày đầu tiên đi làm. với đống giấy tờ ấy, cô đã tan sở lúc 9 giờ.
cô vội vàng về nhà... cầu trời bé Đào sẽ nấu được bữa cơm tử tế cho Cậu Sky.
cánh cổng nhà vẫn đóng im lìm, bên trong sân mọi thứ vẫn như lúc cô đi, cậu ấy vẫn chưa về. cô nhìn vào màn hình điện thoại... ko thấy có tin tức gì cậu báo lại, có thể cậu lại nhiều vc, nhưng như mọi khi nếu như cậu về muộn hoặc ăn cơm ngoài nhất định sẽ gọi báo với cô một tiếng. đằng này....
cô ngồi trước mâm cơm bé Đào nấu ,mà lo lắng, cầm chiếc điện thoại trên tay mà tâm trạng rất bồi hồi. Ban đầu cứ mong ngóng về nhà để kể cho cậu kết quả ngày đầu tiên đi thực tập. nhưng cuối cùng thì....có khi nói ra lại sợ cậu cười cho ý chứ, cô bần thần nhìn vào màn hình điện thoại. giá mà có Bảo để cô có thể vô tư nói ra những chuyện xảy ra hôm nay, rằng cô đang cảm thấy rất tự hào khi được 1 công ty lớn lựa chọn. cô... phải nói là sung sướиɠ như muốn hét toáng lên ý chứ... Bảo... tôi đã bắt đầu đi làm rồi. cuộc đời của tôi... có lẽ đã bước theo những gì mà chúng ta cùng hi vọng về nó... tôi đã luôn mạnh mẽ đối mặt với tất cả khó khăn này... chỉ có điều... lại co một người ko giữ lời hứa... Bảo....
sáng sớm hôm sau cô vẫn thấy cậu sky chưa về nhà.lúc này thì cô lo lắng thật sự. cô cầm điện thoại lên và gọi
1 cuộc, ko nghe máy
2 cuộc ko nghe máy
3 cuộc
-alo ai đấy
-dạ ai đấy ạ?
cô hỏi lại
-cô là ai?
-đây có phải số cậu Sky không ạ?
-vâng đúng rồi. anh ấy đang tắm, cô có việc gì không tôi nhắn cho.
-dạ không. tôi cúp máy đây.
cô cúp máy rất nhanh. có điều gì đó khiến lòng cô cảm thấy khó chịu xen chút hụt hẫng. cả đêm cậu ấy không về, lại có 1 cô gái nghe điện thoại của cậu lúc sáng sớm... chỉ có thể là... vậy tại sao cậu lại nó với cô như thế chứ... đàn ông thật là tham lam... chả nhẽ cậu coi cô như một trò chơi . một đứa con gái nghèo hèn... vô cớ lại được quan tâm như vậy.
cảm giác tủi thân dâng lên tận cổ hai hàng nước mặt lại ứa ra... cô đâu có quyền lựa chọn chỗ cô sinh ra nhưng mà... họ thật bất công với những con người nghèo như chị em cô vậy.
cảm giác ấy mang theo cô đến tận nơi làm việc nhưng khi guồng quay công việc lại bắt đầu... cô quên mất cả cái chuyện bị đối xử phũ phàng mà tập trung hoàn thành công việc. cô sẽ làm thật tốt kiếm thật nhiều tiền để không còn có ai coi thường chị e cô nữa.
-tất cả mọi người chuẩn bị họp nhé... sếp về rồi
anh trí đi khua 1 vòng... đây mới là ngày thứ 2 cô đi làm. buổi họp đầu tiên, và giờ thì mới được diện kiến sếp.
mọi người đã ngồi ngay ngắn trong bàn chờ sếp. cô thấy hồi hộp. nghe nói sếp rất khó tính ... cho nên cô ko biết ấn tượng đầu tiên của cô với sếp có tốt hay ko. nếu không thì quãng đời sau này... khó mà sống yên ổn được.
cô cúi xuống
-sếp đến rồi đứng lên đi
tất cả đứng lên, cô bối rồi nhìn về hướng cánh cửa. người đàn ông với bộ vest đen bước vào... một người đàn ông lịch lãm với khuôn mặt nghiêm túc, ko nở một nụ cười nào, ánh mắt sắc bén nhìn một lượt mọi người xung quanh.
-chào mọi người. chờ tôi lâu ko
cô há hốc miệng... là... là... cậu sky ra dấu cho cô im lặng. cô cúi xuống nhìn cái bàn... là cơ duyên hay cậu cố ý mang cô về đây... cô cần cậu trả lời điều này.
sau buổi họp
-Chi.. em vào chào sếp đi kìa... nhớ cẩn thận ko sếp lại cho em về more đấy.
cô gật gật. bước vào phòng.. cậu đã ngồi yên vị trên ghế. tay cầm bản báo cáo mà cô đã tổng hợp từ hôm qua
-chào... cậu... à quên... chào sếp
cậu ngẩng lên nhìn
-em làm tốt lắm. anh không hề đánh giá sai em
-em cảm ơn nhưng mà
-.... à không... đây là những gì em đáng được nhận vì khả năng của em chứ ko phải do anh
-chỉ là anh muốn em về phòng này để phát huy hết khả năng của mình, chứ sang phòng chị Tâm có khi lại khó....
-em...
-anh sẽ rất rõ ràng về công việc. do vậy anh cũng ko nhân nhượng ai cả. kể cả em.
-vâng
-Chi ...
-dạ
-công việc sẽ rất bận rộn
-em biết ạ.
-việc nhà cũng ko ít.
-vâng
-có lẽ anh sẽ thuê người làm thay em, anh không muốn em...mệt
-không sao đâu anh. em làm được.
-anh sẽ cố gắng phụ em... đừng lo lắng gì nhé
-vâng... à quên... em có 1 đề nghị...
-em nói đi
-anh có thể coi như không quen em được ko?
-em đừng lo chuyện đó. chỉ cần làm tốt công việc của mình... mọi việc khác cứ để anh lo.
-vâng...em đi làm việc đây ạ.
-em đi đi.
cô quay đi nhưng khi gần đến cửa lại nhớ ra một chuyện. cô quay lại ngập ngừng hỏi
-tối qua.... sao anh ko về?
-em gọi anh lúc sáng.
anh tủm tỉm cười nhìn cô.
-lúc ấy anh vừa ngủ dậy.
-...
-sao không hỏi thêm anh về người nghe máy.
-em biết rồi
cô nói giọng giận dỗi rồi đi ra khỏi cửa, cả ngày hôm ấy mọi chuyện cứ chạy qua chay lai trong đầu cô. đến tối hai người cùng tan sở, tuy rằng cô đi xe buýt nhưng vẫn về trước anh. cô hiểu công việc của Sky rất bận rộn. việc gặp người nọ người kia là chuyện hết sức bình thường.
hôm nay anh cũng ko ăn cơm nhà... cô ko đợi anh như hôm qua mà lên phòng xử lý nốt công việc của mình. Cho đếnkhi có tiếng chuông cửa... cô mới chạy xuống
-anh về rồi ạ?
-uh
cậu Sky cười...khuôn mặt có chút đỏ đỏ, hơi thở thì nồng mùi rượu.
-sao ko ngủ trước đi còn chờ anh làm gì.
-....
-em sẽ mệt đấy... mai ko đi làm được anh phạt cho mà xem
cậu sky có vẻ cũng say say rồi
-cậu uống nhiều rồi đó. để em đưa lên phòng.
cô dắt cậu lên phòng, căn phòng của cậu ngay tầng 2, phòng rộng và khá đẹp.
-chi.. cho anh xin cốc nước
-em pha cho anh cốc nước chanh, anh vào nhà tắm rửa mặt đi rồi ra uống nhé.
-uh
cô đi nhanh xuống nhà pha nước. đến lúc quay lên anh đã tắm xong, trên người mặc cái quần đùi , còn cởi trần. cơ thể trai tráng, quả thật hấp dẫn, cô thoáng nét đỏ mặt. cậu tắm xong có vẻ tỉnh táo hơn. đứng dựa tường nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối.
-anh uống nước đi.
-uh
-uống xong thì ngủ đi nhé. để em mang quần áo anh đi giặt
cô bước qua anh..để vào phòng tắm. bất ngờ anh đưa tay kéo cô lại ôm sát vào lòng mình. ta quàng qua vòng eo nhỏ của cô.
-Chi...
-cậu...
-đừng gọi anh như thế. anh không muốn
-em....
-có phải em ghen ko... cái người sáng nay nghe máy là em gái anh. anh cũng định giải thích nhưng anh muốn để xem thái độ của em
-em...buông em ra được không?
-để anh ôm em đi... một lúc thôi...
-anh....
tự nhiên cơ thể cô lạnh toát vì cái đυ.ng chạm này... cô nắm lấy bàn tay anh.
-xin anh... đừng như vậy...
-chi... đừng vậy... anh ko có làm gì em cả.
cô bối rồi gỡ vòng tay anh ra rồi lùi lại... cảm giác sợ hãi tràn ngập tâm trí, sau cái lần đó, giờ ngoài Bảo ra cô ko dám chạm vào bất cứ ai nhất là đàn ông.. hai mắt cô bối rối...
-anh nghỉ đi... em xin phép...
cô né người bước qua anh... anh kéo cô lại
-Chi... anh xin lỗi
-không phải vậy... chỉ là... chỉ là... em chưa sẵn sàng... em xin lỗi
cô rút tay anh ra khỏi tay cô, bước về phòng và đóng cửa lại... cảm giác đó lại quay lại... người đàn ông trong đêm đó lại xuất hiện... cô sợ hãi đến mức thu mình lại trên giường... cô ko dám nhắm mắt nữa... cô sợ... rất sợ... chạm tay lên cái vòng đeo trên cổ. cái dây chuyền mà BẢo đã cho cô làm bùa hộ mệnh. chiếc vòng đột nhiên tuột khỏi cổ cô rơi xuống khiến cô giật mình... ko thể nào... ko thể nào hơn 10 năm rồi sau bao nhiêu giông bão nó còn ở đây vậy mà giờ... điềm bào này là gì vậy?