Chương 23
Chap 23 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGMấy ngày hôm sau cô quyết định ko chuyển đến nhà cậu sky. Bản thân hoàn cảnh của cô như vậy, sống cuộc sống giàu sang quả ko quen, với lại cô không muốn người khác nghĩ cô lợi dụng cậu sky. Cô rất ngại chuyện đó.
- cậu, xin lỗi cậu. Em nghĩ em nên sống ơn đó, dù sao em cũng quen rồi.
- Anh đã bảo với em là sống đâu rồi sẽ quen đó thôi.
- Dạ. Nhưng em...
- em hình như đang nghĩ hơi nhiều
- Em ko có....
- Vậy sao em quyết định như vậy?
- Em có nhiều chuyện ko nói ra được. Xin lỗi cậu
Cô cúi xuống dọn dẹp mọi thứ cho thật nhanh. Hôm nay bài rất nhiều cô còn chưa làm xong. Đến khi ra về cô mới phát hiện trời mưa rất to. Cô đứng nhìn trời mưa mà thở dài.
-để anh đưa em về.
-Dạ
Cô quay sang cậu sky đã đứng bên cạnh từ khi nào.
-Mưa to lắm. Em ko về đc đâu.
Cô ngập ngừng
-em....
-em đứng chờ anh chút
Cậu sky bước ra ngoài lấy xe, chiếc ô tô thể thao nhanh chóng đỗ trước mặt cô
- lên đi em
- Dạ
- Lên đi
Cô ngập ngừng rồi bước lên. Cậu sky chỉ mặc mỗi cái áo phông dài tay, khoác một chiếc áo gió mỏng. Cậu cười tươi với cô rồi lái xe đi.
-anh nhớ đường rồi. Ko cần chỉ.
-em cũng ko định chỉ.
-thế em muốn chúng ta đi lòng vòng đến đêm đúng ko?
-dạ ko. Cậu cho em về
-em mà nói khách sáo như vậy nữa anh ko về thật
-... em xin lỗi.
Thấy cô khép nép cậu cười. Liếc nhìn cô một cách tinh quái .
-chi. Đến giờ mà em vẫn chưa yêu ai thì thật lạ
-sao ạ?
-vì em rất đáng yêu.
Cô đỏ mặt. Lần đầu đc khen như vậy. Khiến tim cô bồi hồi quá.
-Chi.. chắc em nhiều fan lắm nhỉ .
-fan ạ. Em ko có
-sao vậy? Chắc họ ko nói với em thôi.
-em cũng ko biết , có lẽ do em ko để ý nữa.
Chiếc xe của cậu đỗ ở đầu ngõ. Cậu với cái ô rồi bước ra bên kia mở cửa cho cô.
-xuống thôi. Đến nhà rồi.
Cô ái ngại bước ra khỏi xe.
-cảm ơn anh
-cảm ơn thì phải. hậu tạ chứ.
Cậu cười tinh quái . Cô đỏ mặt.
-để hôm khác ạ. Giờ anh về nghỉ sớm đi, em tự vào nhà đc rồi.
-để anh đưa em về tận nơi ko anh ko yên tâm,
Ngoài bảo ra đây là lần đầy tiên Cô đc quan tâm như vậy. Quả thật rất vui và cảm động.
-nhưng mà nhà em nhỏ và....
-chuyện đấy ko quan Trọng. Chỉ là em có muốn mời anh vào ko
-dạ... có ạ
Cô đáp nhanh nhẩu
-vậy vào thôi em
Cô bước chung với cậu sky trong chiếc ô đi vào nhà. Ngôi nhà cô ở trong một xóm trọ. Phòng cô ở ở góc trong cùng của dãy trọ này. Giờ này cũng khá muộn, trời lạnh nên mọi người đã đóng cửa hết khiến cô yên tâm hơn. Bởi vì đây là lần đầu tiên cô đưa bạn trai về nhà.
-chị về rồi đây.
-chị.... sao chị về muộn vậy
Cái Đào nhanh tay mở cửa. Cái miệng nó nói nhưng chợt im ngay vì thấy cậu sky đứng ngay sau lưng cô.
-chị,,, đây là.
-là chủ nhà hôm chúng mình dọn đấy.
-đây ạ? ôi... sao mà anh ý đẹp trai thế...
Đào nó nhìn cậu sky ko rời mắt, quả thật con này mê trai đẹp lắm cơ.
hai đứa đón cậu vào nhà mà ngôi nhà tuềnh toàng quá, cả tài sản có mỗi cái bếp gas mini, cái giường ko ra cái giường, cái giá sách là có vẻ đắt tiền nhất. còn đâu cũng rất đơn sơ.
-mời... mời... anh ngồi đây
Bé Đào kéo cho cậu cái ghế nhựa màu xanh. cái ghế cao duy nhất trong nhà
-ko cần đâu, anh ngồi lên giường được rồi. em đang học bài hả... học tiếp đi
-em tranh thủ học đợi chị Chi về.
-uh... chịu khó nhé. em học lớp mấy rồi.
-em học lớp 11 ạ.
-uh... cố gắng học cho tốt em nhé
-vâng
cậu Sky ngồi 1 lúc thì đứng lên ra về. hai chị em tiễn cậu ra cửa. cô rất ngại vì hoàn cảnh ko thể tiếp đãi cậu chu đáo được. đến khi quay ra bên ngoài cậu Sky quay lại nhìn cô, ánh mắt không giấu nổi nỗi niềm
-Chi... anh mong em sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của anh. mong em hãy nghĩ cho bé Đào.
-vâng.
khi cậu khuất bóng cô mới đóng cửa lại. đúng là căn nhà cô có đơn sơ, nhưng ít ra cũng tốt hơn trc đây cô ở rất nhiều, chỉ thương bé đào đang tuổi đi học mà thiếu thốn đủ đường, tuy ko phải máu mủ, nhưng cô hiểu cảm giác mồ côi nó khổ như thế nào. bản thân cô còn biết mặt mẹ mình... ở đây... bé Đào không có nổi cái họ cho riêng mình nữa.
suy nghĩ mấy ngày nhưng hầu như ngày nào cậu sky cũng nhắc cô về chuyện này. Tiếp xúc với những ng làm kinh doanh họ có cách thuyết phục rất tốt. Cuối cùng cô cũng đồng ý. một phần vì cô thương bé Đào, một phần vì vc đi lại giờ này tốn khá nhiều thời gian với cô. Ngày cô đồng ý đến đây. cô thấy cậu Sky vui mừng ra mặt. đã vậy còn cho xe đến tận nơi dọn dẹp đồ đạc giúp hai chị em. thú thực... cũng chẳng có gì để mà mang đi theo cả.
(có một ngày bạn nhận ra mình đã dần quên quá khứ vì thực tại đã có một người đang dần lấp đầy khoảng trống mà ai đó để lại)
đeo chiếc bao lô với đống tài liệu đầy tay... cô vội về nhà vì bữa cơm chiều sắp đến. dạo này cô nhiều việc hơn thường ngày.còn phải lo tìm nơi thực tập nữa...
cánh cổng hôm nay đóng im lìm... nhưng bên trong có chiếc xe của cậu Sky đã đỗ. cô bước vội vào nhà. sau một ngày làm việc có lẽ cậu đã đói rồi. cô cần nấu cơm thật nhanh.
cô đặt mọi thứ xuống chiếc kệ ở chân cầu thang, và bước vào bếp. hôm nay có một điều rất đặc biệt, một người con trai với dáng vóc cao lớn, cùng chiếc tạp zề màu hồng. đang chăm chỉ thái thái đun đun. cô phút chốc giật mình...
-anh... anh làm gì vậy ạ?
-anh nấu cơm
cậu sky quay lại cười 1 nụ cười tươi như hoa nở sớm...
-em về rồi đó hả. mệt ko?
đáng ra cậu này người ở nhà phải nói với người đi làm chứ
-anh để em, anh đi cả ngày thì nghỉ đi
cô bước lại giành phần nấu
-anh sắp xong rồi. em cứ nghỉ đi. chờ chút bé Đào đi học thêm về rồi mình ăn cơm.
cô giờ ko còn là chủ nhân của cái bếp nữa. cô ngồi xuống bàn ăn ngắm người con trai đang luôn tay nấu nướng. đàn ông khi làm việc đẹp ở sự nghiêm túc , thì đàn ông khi nấu ăn đẹp ở cái dịu dàng.đàn ông khi nấu ăn nhìn họ còn hiền lành hơn cả phụ nữ... trong lòng cô dấy lên một cảm giác rất khó tả... một sự xúc động. một rung cảm từ sâu trong trái tim, một ước mơ có thể thấy người đàn ông của đời mình như vậy mỗi ngày...
một điều gì đó đánh dấu cho sự trưởng thành, một điều khiến cô thấy mình cũng giống như bao người phụ nữ khác. khát khao được một gia đình.
-em sao vậy? mệt hả?
cô giật mình nhìn người con trai đang đứng trước mặt. bàn tay mát lạnh của anh đang chạm vào trán cô rất vô tư. anh không biết rằng hành động đó khiến tim cô đập mạnh đến nhường nào. đôi má cô ửng hồng.
-sao vậy? em sốt à?
-khôngạ
-trán em mát mà... đi đường nắng quá hay sao?
-ko ạ
-vậy....
cậu Sky như hiểu ra vấn đề cậu cười rồi cúi xuống giọng nhẹ nhàng.
-đó là sự quan tâm mà anh muốn dành cho em. nếu em cho phép... anh muốn được quan tâm em nhiều hơn nữa... được ko?
cô ngồi im không động đậy nhìn anh bằng ánh mắt tròn xoe... cô có nghe nhầm ko nhỉ... một người con trai tài giỏi... giàu có... tâm lí... lại còn đảm đang... biết chia sẻ... một người đàn ông được bao nhiêu cô gái mơ ước... lại đang nói rằng sẽ quan tâm cô nhiều hơn nữa... cô ko dám tin vào tai mình.
-Chi... em sao vậy?
-em... ko ... sao
-anh xin lỗi... là anh hơi đường đột.
-ko... ko sao.
-Chi... anh thật lòng muốn nói ra những điều này.
cô ngồi im trên ghế còn anh ngồi xuống dưới chân cô nhìn lên... ko khó để phát hiện cô đang trực khóc.
-anh xin lỗi...
-ko
-vậy sao em lại khóc.
-em... em...
-....
-em ko nghĩ 1 người như anh lại nói với em cậu này
-là anh quan tâm em thật lòng.
-em thật sự... ko xứng với anh
-ở đây ko có xứng hay ko xứng, cùng là người và người với nhau, anh nghĩ em xứng đáng được nhiều hơn thế này. em là một cô gái tuyệt vời.
anh nắm lấy tay cô 1 tay nâng khuôn mặt cô lên. đôi mắt cô đang nhòa đi vì nước. chưa bao giờ cô được nghe những lời nói ngọt ngào như vậy....
-chi... anh ... rất....có cảm tình với em... nếu có thể... cho phép anh gọi nó là tình yêu được không?
-....
cô xúc động... sao trái tim có thể đập mạnh đến như vậy... lí trí cô có vẻ đã tan chảy trước những câu nói của anh. anh siết nhẹ bàn tay nắm chặt hơn cánh tay cô nhẹ nhàng kéo khuôn mặt của cô xuống... ngay lúc này... không gian yên tĩnh này... đó có phải là tín hiệu của một sự khởi đầu mới hay không... trái tim cô vừa rung động vừa hỗn độn. có điều gì đó vẫn đang là khoảng cách... tieng nói nhỏ trong cô đang trỗi dậy mạnh mẽ nhắc cô một điều gì đó mà cô đã dần quên mất rồi.
khi đôi môi anh ở gần cô... rất gần cô mới giật mình
-Chi lê....nếu một ngày nào đó tôi ko bên cạnh cậu. cậu có chờ tôi ko?
cô giật mình khi nghe lại câu nói đó.
Bảo... là giọng nói của Bảo... đúng rồi.
cô lùi người lại phía sau tránh nụ hôn mà cậu Sky chuẩn bị mang tới.. hóa ra bao lâu na... Đây chính là điều mà cô quên lãng... cô đã làm xóa nhòa đi bao hình anh về bảo... đã quên đi lời hứa với Bảo...
cô đứng dậy xin phép rồi nhanh chân bước lên cầu thang.
sau khi cánh cửa phòng khép lại... cô ngồi gục xuống...
tay nắm lấy chiếc vòng đang đeo trên cổ
Bảo... cậu đang ở đâu. hơn 10 năm rồi sao cậu vẫn ko chịu trở về... hay là đã quên mất tôi rồi... cậu tồi lắm... đã hứa như vậ... tại sao... tại sao cơ chứ
-chi Lê... tôi thật ko muốn xa cậu chút nào.
-Chi lê...hứa với tôi. nhất định phải đợi tôi về
-chi lê...sau này tôi quay về chúng ta sẽ là một gia đình.
nụ hôn ấy, nụ hôn đầu tiên của cô... cô đã thấy nó
-chi Lê... ko được cho ai làm thế rõ chưa.
-chi Lê... nhất định phải đợi tôi quay về.
-một... hai... ba....
cô thấyBảo càng ngày càng đi xa dần... những tiếng 1.2.3 khiến cô sợ hãi mà giật mình tỉnh giấc... chỉ là mơ thôi... chỉ là mơ thôi... Bảo của cô đã về đâu mà quay đi như vậy... cô nằm đó nhìn lên trần nhà... cô có lỗi với Baỏ... có lỗi với cậu ấy.
-em tỉnh rồi hả?
-dạ...
-anh thấy em ngủ chắc em mệt.
-dạ...
-xin lỗi em anh hơi đường đột
-ko sao ạ
-anh thực sự xin lỗi.
Cậu sky nắm lấy tay cô. siết nhẹ một cái.
-anh biết là sẽ khó khăn với em. nhưng anh tin... mong rằng em... sẽ cho anh cơ hội... anh sẽ dần chứng minh cho em thấy... nhất định sẽ ko làm em thất vọng.
-dạ...vâng
cô không biết phải nói gì với sự bối rối ngay lúc này của mình... đâu đây vẫn nghe tiếng nói của Bảo trong tim... một phần suy nghĩ của cô, tất cả tuổi thơ của cô, tình thương mà cô đã có... niềm tin mà cô đang gây dựng... tất cả... là Bảo... người đã mang cô trở lại với thế giới này...
nhưng mà Bảo ơi... cuộc sống nhiều chắc chở... trái tim lại rất yếu đuối... ko thể nào... chờ mãi một người mà ko còn biết đến bao lâu...
biển ngoài kia sóng lớn lắm... tôi chỉ sợ sẽ không tài nào đứng vững được... do vậy tôi cần cậu...
Bảo... quay về đi... tôi vẫn sẽ đợi cậu về.