Chương 22
Chap 22 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGChiều hôm sau khi cô đi học về cô mới ghé qua ngôi nhà đó. Sau bữa tiệc ngôi nhà lại trở nên bình yên. Cánh cổng nhà đã đóng, cô bấm chuông. Một lúc sau thì cánh cửa bật mở. cửa tự động. Cô chầm chậm bước vào. Không gian quanh nhà hôm qua đã được thu dọn sạch sẽ, bây giờ chỉ còn những thảm cỏ xanh, những cái cây đứng im lìm. Không gian thật là tĩnh lặng. Cô đi vào trong nhà, người đầu tiên cô gặp là cậu Sky.
-chào cậu.
-chào em
Cậu ấy cười một nụ cười hiền.
-em là cô gái hôm qua đấy hả.?
-dạ vâng
-hôm nay đến đây có chuyện gì?
-dạ....
-hay là hôm qua chưa ai trả tiền cho em hả?
-dạ....
Cô ngơ người. có chút gì đó ái ngại sau câu nói
-dạ không ạ. Hôm qua cậu Max bảo em hôm nay đến làm.
-Max nói vậy hả?
-dạ vâng
-thế thì hay quá... nhưng Max không có ở đây nữa rồi
-dạ....
Cô có chút bất ngờ
-Max về nhà chơi với bố mẹ rồi lại đi có việc, chắc mấy tháng nữa mới quay lại đây.
-dạ....
cô nghe rõ những gì cậu sky nói
-vậy em xin phép em về à
-ơ... thế có Max em mới làm à?
-dạ...
Cậu Sky cười... nụ cười thân thiện
-có Max hay không có Max thì vc em đến đây em cứ làm bình thường. Làm hết tháng anh trả em tiền có gì đâu.
-dạ....
Cô bất ngờ với câu nói đó.
-hàng ngày em cứ đến đây nấu cơm, dọn dẹp tưới cây. Hiện tại chỉ có mình anh thôi, em ko phiền chứ
-dạ không thưa cậu
-ấy... đừng xưng hô như thế, người việt mình thoát cảnh phong kiến rồi. em đi làm là em giúp anh, anh giúp em, có qua có lại. công bằng mà nên đừng khách sáo nữa
-vâng
Cô có vẻ vẫn ái ngại nhưng vui vì có cậu chủ nhà khá vui tính, và biết lễ nghĩa. Chả bù cho cái cậu kia thì hâm tận số luôn.
-bây giờ cũng chiều rồi, em nấu cơm giúp anh nhé. Anh đang tính ra ngoài ăn.
-dạ vâng
-có siêu thị ở gần đây không?
-dạ có ạ.
-vậy em cầm tiền đi mua đồ về nấu nhé. Có anh với em thôi.
-dạ em xin phép. Em xong việc thì phải về ạ
-thế chỉ mình anh ăn thôi à?
-dạ
-mình ăn thì em mua mì tôm về mà nấu không cần cầu kì đâu.
-dạ.. em ko dám
-thế thì nấu cơm đi, anh ăn một mình cũng buồn, em ăn cùng anh xong rồi về cũng được.
Cô gật đầu rồi đi ra siêu thị mua đồ ăn. Chỉ 1 tiếng sau.mâm cơm đã tươm tất. Cô cũng chưa biết khẩu vị của cậu Sky như thế nào. Mong rằng cậu sẽ thích.
-mời cậu... à... mời anh xuống ăn cơm ạ
-đã xong rồi cơ à?
-vâng
-vậy chờ anh chút nhé
Cậu sky buông máy tính rồi đứng dậy. mấy phút sau đã có mặt ở bàn ăn.
-thơm quấ nhỉ? Nhìn hấp dẫn đấy
-dạ... em chưa biết anh thích ăn gì nên nấu đại
-anh dễ ăn lắm. món tay món ta món nào anh cũng ăn được.
-vâng... thế thì may quá. Em cũng chỉ nấu được mấy món đơn giản thôi
-ngửi mùi là biết rồi
Cậu Sky ăn một cách vui vẻ. Nhìn dáng vẻ ăn cơm của cậu cũng toát lên nét điềm đạm và sang trọng. Tự nhiên cô lại nghĩ đến Bảo. Hóa ra ko phải ai giàu cũng tỏ ra sang trọng. Trươc đây, mỗi lần ăn cơm cô còn phải nhắc Bảo ăn từ từ thôi đấy. cô tủm tỉm cười
-có chuyện gì mà em cười vậy, anh có gì trên mặt hay sao?
-dạ không ạ.
-à quên. Lúc nãy anh quên không nghĩ ra, nếu em phải về nhà với chồng với con thì em về đi. cứ để anh ăn xong anh dọn cũng được
-dạ thôi, em ăn xong em dọn dẹp rồi về cũng được.
-ôi... ko sao đâu, anh làm quen rồi, bên kia anh còn phục vụ cả thằng Max nữa cơ.
-dạ...
-thế thoi. Em xong vc rồi em về đi
Cậu Sky tỏ ra rất thấu hiểu hoàn cảnh của mọi người. cô ngồi đó nhìn cậu, khuôn mặt đẹp trai cùng tinhs cách rất thân thiện và hòa đồng khiến cô có cảm tình ghê gớm
-dạ.... em chưa có chồng ạ.
cậu Sky im lặng 1 hồi nhìn cô. Đúng ra là nhìn ngón tay của cô. Cô không đeo nhẫn.
-thế hả... anh cứ tưởng.
-dạ ko sao đâu ạ. Trông em cũng già hơn tuổi mà
-anh thấy em trẻ mà, có khi nhỏ tuổi hơn anh đấy
-em 23 rồi, anh Bao nhiêu ạ?
Cô bịt miệng. Cô quên người tây họ rất kị hỏi tuổi của họ.
Câụ cười.
-anh 26 rồi đấy
-thế ạ.
Cô cười lịch sự, đúng là hơn tuổi rồi. thảo nào cậu ấy chững chặc hơn hẳn ko như cái cậu Max kia chắc chỉ là đứa trẻ chưa lớn.
-em chắc có bạn trai rồi nhỉ.?
Cô giật mình
-dạ....
-bạn trai em ý.
Cô ngại cúi xuống , nếu nói là có rồi thì không phải mà chưa thì cũng ko đúng. Cô không biết trả lời sao nhưng Sky có con mắt tinh đời đã nhận ra điều đó
-em sống ở đâu.
-nhà em cách đây 3-4 cây
-Ngoài vc này ra em còn làm gì nữa không?
-em còn đihọc ạ
-đi học?
-dạ... em đang học để kiếm lấy cái nghề chứ ko có cái chữ khổ lắm anh ạ
-uh đúng. Ít nhất ko làm đúng ngành thì cũng có cái bằng mà xin chỗ nọ chỗ kia. Bây giờ ko có bằng cấp không phát triển được.
-dạ vâng
-thế 2 bác ở nhà làm gì?
-dạ.... dạ....
Cô ái ngại. ko phải cô xấu hổ vì gia đình nghèo, cô mồ côi.. mà cô ko muốn người ta nhìn cô bằng ánh mắt thương hại
-nói thật là...bố mẹ em mất lâu rồi ạ.
-vậy hả? Anh xin lỗi
-ko sao ạ
Không gian tự nhiên trở nên im lặng sau cậu nói đó của cô. Cô rất thương mẹ cho nên không có gì phải xấu hổ vì cái hoàn cảnh của mình. Cô vẫn luôn tự hào rằng mình đã từng có một người mẹ để yêu thương, từng có một gia đình hạnh phúc bên mẹ
-em... vậy giờ em sống với ai
-dạ... em sống với 1 đứa em ạ.
-bé ấy còn đi học chứ.
-dạ có ạ
-đừng nói chuyện khách sáo với anh thế. Anh có là gì đâu. Bình thường mà
-vâng
-à quên... ừ nãy ko hỏi tên em là gì?
-dạ em tên là Chi ạ.
-chi hả
-vâng
-chi này, anh vẫn còn ở đây rất lâu, nếu em cần gì cứ nói nhé anh sẽ giúp
-em cảm ơn anh
-em học ngành gì nhỉ?
-em học quản trị kinh doanh
-à... một cô gái thích kinh doanh.
-vâng...
-Vậy giờ vừa đi học vừa đi làm, lại lo cho em nữa thì có vất vả lắm ko?
-không . em quen rồi ạ
-anh thật sự rất ngưỡng mộ em.
-em ko dám
-em quả thật là một cô gái rất mạnh mẽ.
Cô ngồi nhìn cậu Sky, có vẻ cậu ấy rất quan tâm đến câu chuyện của cô và rất đồng cảm cho Hoàn canh của cô. Thú thực cậu Sky cũng ;là người đầu tiên cô chia sẻ về hoàn cảnh của mình cũng là người đầu tiên sẵn sàng dành thời giàn lắng nghe câu chuyện của cô. Bình thường những người giàu mà cô làm việc cho họ luôn giữ khoảng cách. Và quá bận rộn để quan tâm đến những đứa làm thuê như cô, do vậy ấn tượng của cô với cậu sky là rất tốt.
Sau buổi làm hôm đó cậu Sky cho cô 1 cái chìa khóa nhà. Chiều đến cô thường đến nấu cơm dọn dẹp và ăn cơm cùng cậu. Bạn có biết, khi một người con gái cô đơn đầy tâm sự, lại được 1 người sẵn sàng lắng nghe cùng chia sẻ thì điều gì sẽ xảy ra đây.
Tối na cậu Sky về muộn. Cô ngồi một mình trong ngôi nhà rộng thênh thang, bên cạnh mâm cơm đang nguội dần. Cậu ấy đi về muộn mà ko hề báo trước. Cô lấy điện thoại nhắn tin cho Bé Đào là sẽ về muộn, sau đó đảo 1 vòng quanh nhà rồi lại ngồi nguyên vị trí trước bàn ăn.
1 giờ... 2 giờ.... cô ngủ thϊếp đi lúc nào không biết, cho đến khi có 1 cái gì đó chạm vào người cô khiến cô giật mình.
-ôi... xin lỗi, chỉ là sợ em lạnh thôi.
Cô nhìn sang bên cạnh. Cậu Sky vừa khoác cho cô cái áo vest mà cậu đang mặc trên người. hơi ấm vẫn còn nguyên. Mùi chiếc áo hay là mùi nước hoa trên người cậu quả là thơm. Mùi thơm rất nam tính.
-em xin lỗi, em ngủ quên mất
-không sao, anh nhiều việc quá , Xin lỗi đã để em đợi
Cậu đi lên cầu thang rồi quay lại nói
-muộn rồi, em về muộn có sao ko? Hay em cứ về đi
-dạ sao không ạ, em hâm lại đồ ăn. Cậu tắm xong thì xuống ăn nhé.
-uh.. cũng được, em cứ ăn ở đây đi, chốc anh đưa em về
Cậu nói xong xách cặp lên gác. Cô ở lại đi vào trong bếp , tâm trạng có vẻ bồi hồi. đã từ rất lâu rồi cô ko được ai quan tâm đến thế. Kể từ ngày Bảo đi thế giới của cô chẳng còn hình bóng của người con trai nào. Thế mà Bây giờ sao cô lại nhớ đến cậu Sky, mỗi ngày lại mong đến giờ chiều để được đến đây nấu cơm và cùng cậu ăn cơm nhỉ.
Dù cô biết mình chỉ là đứa nghèo hèn nhưng sao trong lòng lại có cảm giác như vậy... lý trí thật khó có thể điều khiển được trái tim.
Bữa cơm diễn ra một cách rất vui vẻ.
-hôm nay công vc của anh tốt chứ ạ.
-uh... nói chung là cũng thuận
-em chỉ mong lúc nào cũng được như vậy
-cảm ơn em,, anh cũng mong như thế cho dù sự thật là cuộc đời cungx có lúc thằng trầm thôi
-em tin vào những điều tốt đẹp ở phía trước
-em là một cô gái đặc biệt và rất có nghị lực. Một con người có tố chất thành công
-em ạ... anh quá khen.
-anh ko đánh giá nhầm người đâu.
-....
Cô đỏ mặt cúi xuống
-Chi này...
-dạ.
-nếu ko phiền hai chị em cứ chuyển qua đây ở.
-dạ
Cô tưởng mình nghe nhầm
-anh nói là mình anh ở đây cũng buồn nên hai chị em em cứ qua đây ở. Thứ nhất là cho anh đỡ buồn, thứ 2 là để em đỡ phải đi lại sớm tối, thứ 3 là đỡ đi tiền nhà, hai chị em cùng đi học chắc sẽ tốn kém, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Cô nhìn cậu Sky bằng ánh mắt biết ơn.
-em cảm ơn Anh. Nhưng em nghĩ chị em em sống ở đó quen rồi.
-con người là loài thích nghi tốt nhất thế giới. em đến đây sống 1 thời gian cũng quen thôi.
Cậu cười... quả là một cậu nói rất nhiều ý nghĩa, nếu cậu nói ra cậu nói này thì cô còn có lý do gì mà từ chối đây
-dạ... để em về suy nghĩ được không ạ
-được chứ. Nhưng nghĩ nhanh lên nhé. Người làm kinh doanh không được phép nghĩ nhiều và nghĩ lâu đâu, bởi vì nhiều khi đến khi nghĩ xong cơ hội đã chạy mất tiêu rồi
Cậu cười , nói câu nửa thật nửa đùa, cô hiểu ý cậu đúng là một ý rất tốt. Cô gật đầu.
-còn nữa, nếu em ở đây, hàng ngày anh sẽ hướng dẫn em một số nghiệp vụ, em chuẩn bị học năm cuối rồi, do vậy cũng cần áp dụng vào thực tế, bởi vì người Việt chúng ta chỉ học trên sách vở, cho nên nhân viên của anh kiến thức thì tốt nhưng tiếp xúc thực tế thì họ lại rất yếu. do vậy rất khó cho anh. Nếu anh cho họ nghỉ thì ko có người làm. Mà để họ lại mất rất nhiều thời gian đào tạo. Có khi sau này em ra trường lại vào làm cho anh thì sao?
-em ko dám mơ đâu ạ
-có gì đâu. Tất cả đều có thể
-dạ...
-chỉ cần chúng ta cố gắng
Cậu Sky nắm lấy tay cô tỏ ý động viên, chỉ 1 cái chạm ấy thôi cungx khiến người cô nóng bừng, tim cô đập nhanh hơn. Quả thật cậu ấy đã khiến cho trái tim cô không chịu ngủ yên mất rồi.
-nhanh nào... chúng ta dọn để về thôi ko muộn rồi
-vâng, để em làm ạ, anh nghỉ đi
-không sao đâu. Anh quen rồi... cứ để anh
Sky giành cả phần dọn dẹp của cô, cố đứng phía sau anh nhìn đôi tay thoăn thoát ấy mà lòng xúc động, người ta nói soái ca chỉ là trong ngôn tình, nhưng mà giờ người con trai trước mặt cô đây, một người tài giỏi trong công vc, đủ đầy về tiền bạc, giàu có lòng nhân ái,một người đàn ông của gia đình... thế còn gì hạnh phúc bằng nếu như được làm 1 nửa của anh ấy. cô chợt mỉm cười... cô điên rồi... sao cô có quyền nghĩ như vậy chứ
-để em rửa nhé
-em rửa đi anh tráng lại cho nhanh. Em còn về nghỉ chứ, mai còn nhiều vc mà
-anh đi làm vừa về còn ko kêu
-anh là đàn ông. Cực khổ quen rồi, phụ nữ yếu đuối cần phải được ưu tiên chứ
-em ổn mà
-này nói ổn là không ổn đâu đấy, con gái nói có là không mà
Cô nhìn anh cười, anh cũng nhinf cô, hai ánh mắt gặp nhau giống như một luồng điện xuyên thấu vào tim cô. Có cái gì đó khiến cô xao xuyến quá. Cô cúi xuống xấu hổ, anh tủm tỉm cười... có lẽ cô đã đánh rơi tín hiệu của mình vào tay anh rồi chăng.
-đi ra chờ anh lấy xe nhé.
-vâng.
cô bước ra cổng sky lịch sự xuống xe mở cửa cho cô. Cô ngồi vào xe, anh quay sang kéo cho cô dây an toàn cả cở thể anh đang vươn qua người cô, vẫn mùi hương giống chiếc áo ấy, thứ mùi rất đàn ông.
-chúng ta đi thôi
Sky mở một bài hát rất hay bằng tiếng anh mà cô chưa được nghe bao giờ. Giọng hát rất trầm ấm, trong không gian tĩnh lặng của chiếc xe này... cô chỉ dám liếc trộm anh, thi thoảng cô thấy anh tủm tỉm cười.
-Chi...
-dạ
-đến nói thì bảo anh nhé
-vâng.
Chiếc xe tiến vào đầu ngõ rồi đỗ lại, ngỗ nhà cô rất nhỏ.anh quay ra tháo cho cô dây an toàn. mùi hương ấy một lần nữa làm tim cô thổn thức.
-chi này
-dạ
-em hãy suy nghĩ điều lúc nãy anh nói nhé.
-vâng.
-anh không có ý gì đâu, chỉ mong có thể cùng em chia sẻ 1 phần khó khăn thôi.
Cô nhìn anh xúc động. Lần đầu tiên sau bao năm được nghe một câu nói ấm áp như vậy.
-cảm ơn anh. Anh về sớm đi ạ.
Cô cười.
-anh về... và anh đợi câu trả lời của em... đừng làm anh thất vọng nhé
Cô gất đầu, và nhìn theo chiếc xe chuyển bánh. Khi chiếc xe đi khuất cô đứng lại đó. Ngẩng lên nhìn bầu trời đêm ko trăng và cũng ko có sao. Cơn gió mang chút hơi lạnh phả vào mặt... cô vẫn tỉnh vậy điều này ko phải mơ, nhưng mà.... người đàn ông này giá mà là Bảo nhỉ...cô chắc chắn sẽ đồng ý mà không cần đắn đo... nhưng mà... Bảo... 10 năm rồi cậu ở đâu... không một dòng tin tức... không một lời nhắn nhủ... không một chút hi vọng nào... Bảo... làm ơn đừng như vậy được không... tôi đã chờ cậu rất lâu rồi... nếu không cần tôi nữa hãy nói cho tôi một tiếng để tôi biết cậu vẫn được bình an..Bảo... xin lỗi cậu....