Cô Gái Mang Cánh Hoa Hồng

Chương 21

Chương 21
Chap 21 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNG

Ánh mặt trời đỏ rực phía chân trời, ngoài xa kia, biển mênh mông quá, những con thuyền đang quay về sau môt đêm ra khơi câu mực.

Bình mình lên rồi... mặt trời ló rạng lên từ phía chân trời... khung cảnh bình yên ... lãng mạn này lần đầu tiên cô gái được thấy. cũng là lần đầu tiên được đặt chân ra biển

-người đó hứa sẽ đưa cô ra biển, vậy mà giờ chỉ mình cô .

Cô gái với mái tóc buông dài, đôi mắt tròn và trong xanh như mặt biển vậy, hướng đôi mắt về phía xa chờ đợi 1 người. ấy vậy mà 10 năm rồi người ấy không trở lại.

Cô gái bước nhẹ đôi bàn chân bé nhỏ trên cát, những con sóng cứ liên tục vỗ bờ... lúc to, lúc nhỏ, lúc êm đềm, lúc dữ dội nhưng chỉ cần đứng vững đôi chân, nhất định sẽ không để mình bị ướt.

-Bảo... cho dù không có cậu ở bên tôi vẫn đứng vững, nhưng... sao cậu mãi ko quay về

Đôi chân tung tăng trên cát, cô gái cất giọng hát của mình lên giữa không gian bao la

Mai! mình sẽ thấy nhau trong chờ mong, cảm giác ấy em chưa từng qua,

từ ngày ta có trong nhau.

Anh! ngày đó quá xa để gặp nhau,

không biết những câu chuyện mùa mưa, cùng theo anh tới xứ xa.

Anh ra đi tới bến đất mới có bao điều đang chờ.

Anh nghe không em sẽ rất nhớ, nhớ nụ cười lung linh mỗi sáng.

Có điều gì đó khiến cô bối hồi. giá mà gió có thể đưa những cảm xúc này đến bờ bên kia đại dương. Nước Anh nhiều biển lắm. Kể ra có thể cho thư vào chai thả ra biển, ở nơi nào đó có khi Bảo của cô sẽ nhận được ý chứ.

-Chi... Chi ơi... em có điện thoại kìa.

-dạ... em vào đây

Chi chạy vào trong tủ gửi đồ của bãi biển, lấy điện thoại

-alo, con chào cô ạ.

-chào con. Chi đang ở đâu qua cô nhờ chút.

-dạ cô, con đang đi biển ạ.

-đi biển ư. Đi đâu thế

-dạ con đi ngay Sầm Sơn thôi ạ.

-à... chiều về kịp không?

-dạ chắc chiều con về đến nơi.

-thế qua cô nhé.

-dạ, có chuyện gì không ạ?

-à... nhà bạn cô mới mua nhà, đang tính về nhà mới ngày kia. Nên cô gọi nhờ con giúp từ hôm nay chứ để mai sợ con nhiều việc.

-không sao đâu cô. Con sẽ đưa khoảng 5 người đến , tùy từng nhà chứ 1 ngày là xong ạ.

-uh... thế được rồi. chiều về qua cô , cô dẫn sang xem thế nào rồi tính toán.

-vâng ạ

Cô tắt điện thoại lôi túi xách bước nhanh về phía khách sạn.

-chị Lê, chị lê

-đã gọi là ko được gọi thế, Phải gọi Lệ Chi... nghe rõ chưa?

-... em quên

-mày nhớ nhớ quên quên thế nhiều hôm khách chả biết bọn mình làm cho chị Lê, cứ nói là thuê Lệ Chi, làm tao giải thích mỏi cả mồm.

Cô quay lại cười với 2 đứa nhỏ

-thôi. Có cái tên mà cũng tranh cãi nhau nhiều. Về nhanh nhanh lên ăn xong còn bắt xe về chứ. ở nhà khách đang gọi kìa.

-đi chơi cũng khổ lắm ...ko được yên thân.

-đi chơi cũng phải có tiền, muốn được đi chơi nhiều thì phải làm thật nhiều tiền trước đã

-em ước có chàng hoàng tử giàu có để yêu, để đi du lịch vòng quanh thế giới ko lo tốn tiền

-thôi cô ơi, mơ ít thôi. Tỉnh mộng đi cho tôi nhờ

3 chị em nó dắt tay nhau từ bãi biển về phòng. Tạm biệt biển xanh nhé... tạm biệt người ở bên kia đầu đại dương... tôi vẫn chờ.

Chi bước xuống khỏi xe buýt... cô cố gắng về thật sớm để đến gặp khách hàng. Dạo này người việt kiều ở nước ngoài về nghỉ hè khá đông, do vậy công việc cô cũng nhiều lên trông thấy.

-con chào cô ạ

Chi lễ phép chào

-Chi đấy hả, vào đây con, về nhanh vậy?

-dạ... cũng nhiều vc nên con về ạ

-uh... thôi thông cảm cho cô, nhà bạn cô nó Báo gấp quá nên cô cũng gọi cho con ngay.

-thế nhà họ ở đâu ạ

-cách nhà cô hai phố thôi

-dạ, bên hoa phượng đấy ạ?

-uh... con biết chỗ đó rồi nhỉ?

-vâng con biết nhưng mà chưa biết nhà

-thế này, bây giờ cô đưa con qua, sau đó con cầm chìa khóa, dọn dẹp xong con trả cô.

-vâng ạ

Chi theo cô đến nơi làm việc. Căn nhà ở khu liền kề dành cho nhà giàu. Một ngôi nhà được thiết kế giống như bao ngồi nhà khác, chỉ khác bên trong được trang trí khá đẹp. Phong cách hiện đại, màu sắc đơn giản nhưng không gian lại ấm áp.

-1 ngày có xong không con?

-con sẽ cố gắng ạ

-uh... giúp cô nhé. Tối mai phải trả nhà cho cô đấy.

-vâng ạ

Cô nhìn cả ngôi nhà rộng lớn. Hít một hơi thật sâu. Nếu như xong ngôi nhà này cũng được 1 khoản, cô sẽ đóng tiền học cho cô và bé Đào. Mấy chị em cô là một nhóm dọn vệ sinh. Đúng hơn người ta gọi là giúp việc theo giờ, công việc giúp cô chủ động thời gian cho việc học và rất nhiều việc khác.

Cố gắng cả một ngày trời, tới chiều hôm sau cũng xong. Cô đến nhà cô Luyến gửi lại chìa khóa

-xong rồi đấy hả.

-dạ vâng, cô tranh thủ qua kiểm tra hộ con

-ko cần. Con làm thì cô yên tâm rồi.

-dạ

-cô gửi con tiền nhé.

-dạ

Cô đưa ra 1 cái phong bì

-à mà này...

-dạ

-tối mai con bận không?

-dạ không

-thế qua đó phụ nấu ăn, dọn dẹp giúp cô luôn, có được không?

-dạ được ạ.

-uh... vậy thì may quá, con không phải nấu. Cô thuê người nấu rồi,,con chỉ phụ thôi.

-thông cảm cho cô, nhà người ta có mỗi cậu con trai ở đấy, nên người ta cũng ko thuê người làm ngay. Con giúp cô cô mừng lắm

-có gì đâu cô

Chi cười rồi cầm tiền quay trở về nhà. 5 năm kể từ ngày rời khỏi chùa, cô đã tự mình làm tất cả mọi việc. Chi thuê một ngôi nhà nhỏ trong ngõ để ở. Cô sống cùng bé Đào. Một đứa bé được thầy nhận nuôi mấy năm trước. Kể từ khi thầy mất. Hai chị em cô quyết định xin ra khỏi chùa. Cô không muốn đi tu do vậy cũng không thể ở mãi trong chùa được.

-Chị.. được bao nhiêu.

-được 2 triệu.

-ôi... thế mà một tháng 30 ngày thì được 60 triệu à... sướиɠ nhỉ

-thôi mơ đi cô. Cô có biết tôi gần như thức suốt đêm qua ko? Còn trả cho bọn Cái Ngoan nữa chứ

-dù sao thì cũng là chị chăm chỉ nhất rồi...

-vâng...

-à mà này

cô nhớ ra quay lại nói với nó

-hôm qua , chị mệt quá nên tranh thủ ngủ một giấc, nhà ấy chưa có chăn ga nhưng mà cái giường to ơi là to, đẹp ơi là đẹp

-thế ạ

-phải bằng 3 cái giường nhà mình ấy chứ. Thế mà mệt, nằm xuống chả biết gì.

-nhà mình làm gì có giường, ngã từ trên giường xuống còn chả đau đít ý chứ

-thôi cô ạ. Thế còn tốt chán, có người còn chả có nhà để ở đây này.

-người ta ở khách sạn ngàn sao. Gió mát như điều hòa. Đây nhà mình như cái lò bát quái ý, tối nóng em còn chả ngủ đươc

-cô vẽ chuyện. Thế mà chị ở mấy năm có sao đâu

-chị trâu bò nói làm gì.

Hai chị em cười. đúng.... chi rất khỏe, lâu lắm rồi cô chả biết ốm đau là gì. Mà nói thật, có ốm cũng ko dám ốm nữa, cuộc sống nghèo, mưu sinh từng ngày một như vậy, nếu ốm nằm đó biết nhờ vào ai.

Tối hôm sau. Chi đến rất đúng giờ. Cô mặc 1 cái áo phông . quần tối màu. Nguyên tắc của cô là như vậy. nghề giúp việc này sẽ gặp rất nhiều người, lại ở trong nhà nên rất riêng tư, do vậy, việc ăn mặc quê mùa và kín đáo là hết sức quan trọng. Ngoài việc Bảo vệ bản thân còn tránh những ánh mắt hiếu kì về cô. Một cô gái chưa chồng.

Đây chẳng phải là một bữa cơm. đúng ra đó là một bữa tiệc, trong bữa tiệc này dường như những người có tuổi đời trên 50 chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà phần lớn toàn thanh niên trai trẻ, và những cô gái ăn mặc sεメy. Đúng hơn người ta goi là những cậu ấm cô chiêu, hay chân dài đi với đại gia là như vậy.

Cô bận bịu trong bếp cùng với mọi người sắp xếp đồ ăn uống, sau khi mọi thứ chuẩn bị xong thì cũng là lúc chủ nhân bữa tiệc xuất hiện, không phải 1 mà tới 3 người, 2 trai một gái.

Không khó để quan sát được 1 đeo kínhđen nghe có vẻ lạnh lùng, một người con trai khá đẹp trai và thư sinh, còn 1 cô gái thì có vẻ rất kênh kiệu. Tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên cùng tiếng hò reo. Buổi tiệc chính thức được bắt đầu.

Lầm đầu tiên cChi được phục vụ một buổi tiệc bao gồm nhạc rượu và nước. ở đây mọi người có thể mặc bikini và cùng nhau ngâm mình dưới nước và uống rượu. Tiếng nhạc rập rình vang lên từ chiếc loa hiện đại nghe rất êm tai nhưng cũng ko kém phần sôi động. Nhưng đối với cô. Điều quan trọng nhất là cô đến đây vì tiền.

Cô lùi lại phía sau, sau khi nhân viên đưa mấy chiếc vali của 3 người vào bên trong, cô bắt đầu phân loại chúng. Theo hướng dẫn phòng cậu Sky và cô LiLy ở tầng 2 . cậu Max ở tầng 3. Cô nhìn mấy chiếc vali to lớn. Trời... sao họ có thể mang cả trời tây về việt Nam sao... thật kinh khủng. Loay hoay hàng tiếng đồng hồ cô mới mang được hết đồ của từng người một vào phòng. Cho đến khi cái vali cuối cùng của cậu Max được yên vị trong phòng. Việc để đồ vào tủ chắc chắn không phải nhiệm vụ của cô, cô định quay ra bên ngoài thì...

-uỵch...

Cô va phải cái khối to lớn đang đứng lù lù sau lưng.

-xin lỗi... xin lỗi.

-cô định gϊếŧ người đấy hả?

Cậu ta bị cô va vào... cau mày rồi quát

-tôi xin lỗi, tôi ko cố ý. Tôi ko để ý cậu phía sau.

-....

Cậu ta quay đi không thèm đứng chung với cô nữa. Lôi chiếc túi xách lên giường , rồi lấy ra trong đó một đống đồ đạc

-cô có thể treo đống này lên giúp tôi được không? Đừng đứng đó mà nhìn tôi như thế

Cậu ta nói như ra lệnh trong khi còn không biết cô có phải giúp việc nhà mình ko?

cô đứng im nhìn.

-sao vậy, tôi nói tiếng Viết đấy, cô ko hiểu à?

Cô giật mình. Nắm chặt tay lại

-dạ vâng

-vâng thì làm đi

Cô treo hết đống quần áo của cậu ta vào tủ, đến khi gần xong việc, cậu ta lại đi vào, lúc này trên người đã bị ướt khá nhiều.

-chết tiệt...

Cậu ta lẩm bẩm rồi bước lại chỗ quần áo cô vừa treo. Lựa lựa chọn chọn, cho đếnkhi đống quần áo lại lung tung như lúc ban đầu. Cô nóng mắt

-bộ quần áo của tôi đâu?

-tất cả quần áo của cậu đấy.

-ko phải. bộ quần áo thể thao

-tôi đã treo hết lên và cậu bỏ hết xuống

-ko phải.

Cậu ta cáu

-cái bao lô đen của tôi đâu.?

-tất cả ở đây

-cô lấy nó đi đâu rồi

-tôi ko lấy. tất cả đồ của cậu đây. Tôi chưa lấy gì của cậu cả

-tôi ko nói cô lấy đồ, mà cô mang qua phòng 2 đứa kia rồi... mau xuống kiếm cho tôi lên đây.

Cậu ta quát. Cô có vẻ cũng nhún nên bước xuống cầu thang hậm hực. Cô chưa gặp chủ nhà nào mà khó chịu như cậu ta. Trẻ đã như vậy thì già ai ưa nổi. vừa đến cửa phòng tầng 2 ,cô chưa kịp gõ cửa thì người bên trong đã mở ra.

-ôi...

Cô giật mình

-xin lỗi...xin lỗi

-dạ ko sao ạ

-cô có việc gì không?

Cậu này nói năng nhẹ nhàng, khuôn mặt thanh thoát và luôn có nụ cười trên môi, ko như cậu kia, lúc nào cũng coi ng khác như kẻ thù

-tôi xuống lấy cái Bao lô đen.

-cái Bao lô của Max.. nó ở bên trong

-này cô kia... cô định ngủ luôn dưới đấy hả

Tiếng quát vọng từ tầng trên xuống

-thôi cô nhanh lên không nó khùng lên giờ.

-dạ vâng

Cô chạy nhanh vào rồi mang cái bao lô lên tầng. Đó nó từ tay cô. Cậu ta lấy trong túi ra 1 bộ quần áo thể thao... đúng hơn là một bộ quần áo đá bóng mà bọn trẻ con hay mấy bạn thanh niên hay mặc đá bóng dưới sân.

-trời... cô cứ tưởng cái gì to tát lắm... đồ hâm

-cô nhìn cái gì... bộ chưa thấy đàn ông cởi trần sao?

Cô giật mình mới tập trung vào cậu ta. Rồi thoáng chút đỏ mặt.... cô ko nghĩ cậu ta lại vô tư như vậy... đúng hơn là vô duyên

-cậu ta đi vào phòng tắm, trước khi đi buông lại 1 câu

-cô treo đống quần áo đó lên hộ tôi cái, bừa quá

-cậu vừa vứt xuống

-thì cô lại treo

Cậu ta đi vào trong phòng tắm, cô tiếp tục công việc của mình. Một lát sau, cậu ta quay ra với 1 chiếc khăn tắm duy nhất trên người, và nó chỉ che đi chỗ nhạy cảm, cậu ta tiến lại phía cô. Cô đứng lên... lùi lại phía sau

-cô làm cái gì thế?

Chân vẫn đi và miệng vẫn hỏi

-cậu đứng lại đó.

-cô giúp tôi

-cậu đứng lại đó

Cô lùi lại

-cô sao thế hả?

-tôi bảo cậu đứng lại

-cô làm cái trò gì thế, im ngay

Cậu ta tiến sát về phía cô. Hai mắt nhìn xuống dưới.

Cô nép sát vào cửa. Hai tay rum run, đôi chân như không đứng vững. Cậu ta định làm gì... với cái thứ kia... nhất là cậu ta cao lớn hơn cô rất nhiều ý chứ. Cậu ta càng ngày càng tiến lại gần

-tôi bảo cậu đứng lại.

-aaaaaaa

Cô hét lên.



Cậu ta đưa tay bịt miệng và ép cô vào tường

-cô làm cái trò gì thế. Ai làm gì mà cô hét lên

Cô đánh vào tay cậu ta, cậu ta nhăn mặt

-Cô điên rồi, thật sự điên rồi, tôi ko làm gì cô cả.

-tai sao cậu ko nói ngay

-thì cô nghĩ linh tinh vậy

-cậu thật quá đáng. Anh nhìn anh xem, như vậy có đáng để người ta hiểu lầm không?

-cô tưởng mình là ai... ngon lắm chắc, mấy con rồi?

-anh.....

Có tiếng gõ cửa, rất mạnh

-max... max có chuyện gì?

Cậu ta đi ra mở cửa. Ngoài cửa phòng có rất nhiều người

-không có gì. Chỉ là hiểu lầm thôi

-tôi tưởng cậu thích rau quê

-em lại tưởng... anh ấy thích hàng hết date.

-đừng có coi thường anh Max nhà tao thế

-tao cũng vậy, con mụ kia không thể nào .... đừng làm xấu hình ảnh aanh ấy chứ

Tiếng bàn tán ngoài cửa phòng khiến cậu ta quát

-thôi , mọi người xuống chơi đi, chút nữa anh xuống

Max đóng cửa phòng, cô vẫn đứng im nép mình sát tường nhìn cậu ta, cậu ta liếc cô rồi cười một mình

-cô thật khiến tôi buồn cười

-còn cậu thật khiến tôi phát mệt.

-cô là giúp việc nhà tôi phải không?

-tôi chỉ giúp việc theo giờ thôi.

-vậy thì tốt quá. Nếu cô mà làm thường xuyên ở đây thì chả mấy tôi phải ngồi tù oan

-nếu tôi làm thường xuyên với cậu tôi chắc sẽ điên mất.

Cô bực mình và nói lại

Cậu ta đứng lại ngay cửa phòng tắm. Rồi sau đó rất nhanh quay lai áp sát cô vào tường, đôi mắt anh lên vẻ gian tà.

-thế thì được rồi. tôi ko biết người ta thuê cô bao nhiêu, nhưng kể từ giờ, cô sẽ qua nhà tôi làm. Tôi trả gấp 3 . ok không?

Gấp 3 lần cũng là một món hời. cô thấy tiền mà quên cả cái sự khó chịu vừa xảy đến

-gấp 3 thôi sao?

cô kiêu

-gấp 5 lần?

Như thế chứ

-được

Cô gật đầu

-ok chúng ta bắt đầu luôn từ ngày mai. Hẹn gặp lại cô

Cậu ta quay lại đi thẳng vào nhà tắm và chỉ buông lại câu đó, cô đứng im một lúc rồi thở phào,... ngày mai... với cậu chủ quái quỷ này chắc sẽ dài