Chương 20
Chap 20 CÔ GÁI MANG CÁNH HOA HỒNGBảo nghe lời nó mà quay về , mọi chuyện dường như lại diễn ra một cách bình thường. Cho đến một ngày nọ Bảo đến.
-Chi Lê. Chúng ta đi chơi đi
-sao hôm nay lại đi chơi.
-tôi dẫn cậu đi công viên nước, có cầu trượt hay lắm
-thế hả? Để tôi vào xin thầy.
-ko cần đâu, thầy cho đi rồi
Nó nhìn bảo mừng rơn, đúng là có Bảo rõ khác, xin cái được ngay mà.
Hai đứa cùng nhau đi công viên nước, lần đầu tiên nó được đi, cái cầu trượt cao vυ't trên kia khiến nó phấn khích. Cả hai cùng ngồi trong phao và trượt xuống, nó biết bơi đấy nhé. Tuy ko giỏi nhưng cũng gọi là không chết chìm. Nó sung sướиɠ ôm lấy Bảo lúc trượt xuống. Hôm nay Bảo mặc đồ bơi hẳn hoi, trông cậu ấy lớn hơn hẳn nó.
-Vui không?
-vui.
-chạy qua kia chơi nhảy sóng... hay lắm
Nó bám lấy Bảo mà những cơn sóng nhân tạo cứ ko ngừng vỗ vào mặt
-như thế này có giống biển không nhỉ?
-không, biển rộng lớn lắm, con sóng cũng to hơn cả thế này. cảm giác rất chơi vơi. Nếu không đứng vững có khi còn bị cuốn trôi ra biển.
-tôi ước được ra biển 1 lần.
-nhất định tôi sẽ dẫn cậu ra biển.
-lúc ấy chúng ta sẽ bơi ra thật xa
-nguy hiểm lắm đấy. lại có cá mập.
-thế hả?
-uh
-lúc ấy cậu phải bám lấy tôi, nhất định không được rời tôi ra.
-nhất định rồi, tôi sẽ ko để biển cuốn cậu đi mất
Hai đứa nó nằm trên bờ nước, thi thoảng có con sóng vỗ vào từ chân lên đầu
-chi lê
-ơi
-nhìn về phía kia
Nó nhìn về hướng mặt nước rộng lớn
-cậu cứ tưởng tượng đấy là biển
-uh
-tập trung vào.
-uh
-những con sóng dù to hay bé đều vỗ vào chân cậu khiến cậu bị ướt chân
-uh
-cuộc sống của chúng ta giống như những con sóng này. lúc nọ lúc kia, nhưng chỉ cần cậu đứng cho chắc, đừng để sóng làm cậu ngã, nhất định sẽ ko ướt cả người
-lúc đó tôi sẽ bám vào cậu
-lúc đó cậu đứng một mình.
-Thế cậu đi đâu
-tôi k thể lúc nào cũng bám theo cậu được, cậu cũng phải tự lập chứ
Nó mông lung ko hiểu hết lời Bảo nói.
-lúc nào cũng phải mạnh mẽ, nhớ chưa?
-nhớ
Nó gật đầu mà chả hiểu gì. Cho đến giờ này... nó mới thấy mọi điều Bảo nói đều rất có ý nghĩa
-Chi Lê, nếu một ngày nào đó tôi ko bên cạnh cậu. Cậu có chờ tôi ko?
-cậu định đi đâu à?
Nó nhìn sang bên Bảo. Khuôn mặt Bảo không được vui lắm
-uh
-có phải cậu sẽ đi Anh không?
-tôi nghĩ là có.
-cậu có về nữa không?
-nhất định là có rồi
-bao nhiêu lâu cậu mới quay lại?
-tôi sẽ sớm trở về.
Nó tự nhiên thấy cổ họng nghẹn ứ. Không ngờ nó lại thấy mình buồn đến vậy. nó ko cầm được nước mắt
-Chi Lê.
-ơi
-đừng khóc.
-..... nó khóc....
-tôi thật... ko muốn xa cậu chút nào.
-cậu đi đi
Nó nước mắt đầm đìa, Bảo thấy vậy. kéo nó lại mà ôm vào lòng. Vòng tay bảo yên bình lắm. Nếu kko còn được ở trong vòng tay này nữa, cuộc sống của nó không biết sẽ ra sao.
-chi Lê... hứa với tôi
-gì?
-hứa... nhất định phải đợi tôi về
-tôi sẽ đợi.
-hứa đi
-tôi hứa... cậu cũng thế
-tôi hứa.. nhất định sẽ quay về
Cuộc sống là những điều mà chúng ta không tài nào nói trước được, nó còn rất nhỏ để hiểu hết vấn đề mà Bảo đang gặp phải. đôi khi vì thương một người mà người ta ôm hết những khó khăn, chho đến giờ này nó sẽ không bao giờ quên những gì mà Bảo đã dành cho nó, đã hi sinh vì nó, đã cho nó trở thành một con người bình thường.
Ánh nắng sớm chiếu xuống mặt sân chùa, nó đúng giờ mà ra gõ chuông rồi quét lá. Hôm nay ngày Bảo đi khỏi đất nước này. tâm trạng nó quả thật rất khó chịu. Nó không muốn xa Bảo nhưng vì cậu ấy mà nó chấp nhận điều này. nó không biết còn có thể gặp lại Bảo lần nữa hay không. Nó nhớ lại tất cả mọi chuyện... từ cái ngày cậu ấy bảo vệ nó không để nó bị chấn lột, cho đến cái ngày Bảo linh cảm điều chẳng lành mà chạy đi tìm nó giữa đêm... tất cả là cơ duyên hay định mệnh. Nó không biết có cái gọi là thần giao cách cảm, nó chỉ biết rằng dù ở đâu nó cũng cảm nhận được Bảo đang như thế nào... nó cảm nhận về Bảo luôn là đúng.
-Bảo... liệu cậu có quên tôi ko?
-liệu cậu có quay về với tôi ko?
-cậu có giữ lời hứa không?
-có....
Nó giật mình ngẩng lên. Là Bảo... cậu ấy mặc 1 cái quần ngố, áo phông xanh và đôi giày thể thao, trông cậu ấy thật đẹp, nó tưởng như nó đang mơ... đáng ra cậu ấy đi rồi chứ
-Bảo...
Nó nghẹn ngào gọi
-tôi đây
-cậu chưa đi à?
-tôi muốn gặp cậu.
-....
Nó khóc.
-chi lê....đừng khóc nhé.
-uh
-lau nước mắt đi
Nó quệt quệt nhưng nước mắt vẫn ko ngừng rơi. Bảo rút trong túi quần ra 1 cái khăn thơm nức lau cho nó
-không có tôi bên cạnh cậu nhất định phải mạnh mẽ. Nhất định phải vì tôi, vì mẹ cậu mà luôn cố gắng.
-Uh...Cậu cũng thế nhé
-Chi lê...
-ơi....
-sau này tôi quay về, chúng ta sẽ là một gia đình, nếu tôi có làm sai chuyện gì, cậu có tha thứ cho tôi không?
-có...
Nó òa khóc, nó không cầm được nước mắt nữa rồi. BẢo thấy nó như vậy. liền kéo nó vào lòng ôm siết lấy
-nhất định phải chờ tôi về. Ko được theo thằng khác, ko được thích thằng khác ngoài Bảo rõ chưa?
-rõ rồi.
-chi lê....
-ơi
-kể từ khi gặp cậu, tôi mới thấy cuộc đời rất có ý nghĩa. Vì cậu mà tôi mới hiểu ra rất nhiều điều, vì cậu mà tôi thấy mình sống có ý nghĩa.
-... nó vì câu nói ấy mà khóc to hơn.
-chi lê.....
-ơi....
-cậu có hiểu câu này ko?
-.....
-tôi.... tôi.... thích cậu
Nó nhìn hai mất bảo long lanh. Cậu nói này rất nghiêm túc. Nó nghe tim nó đập mạnh hơn... nó rung động... thật sự rất rung động.
-Bảo ơi... đi thôi
Nó nghe chú quyết gọi vọng từ phía sân trước của chùa. Nó biết đã đến lúc phải xa BẢo rồi
-từ từ đã
Nó lấy trong túi ra 1 cái vòng bạc đeo lên cổ Bảo.
-đây là... quà sinh nhật cậu.
Bảo nhìn nó mà hai mắt rưng rưng... cậu ấy nắm lấy cái vòng như một thứ vô cùng quý giá.
-tôi đã định mua tặng cậu từ lâu rồi nhưng mà....
Nó không nói tiếp được nữa,,, nó quá xúc động
Bảo nắm lấy bàn tay của nó đang chuẩn bị rời khỏi cổ mình. Nắm chặt, hai hàng nước mắt của Bảo lăn trên gò má... cậu ấy xúc động...
-cảm ơn....
-đừng như thế... đi đi
Nó cũng nghẹn ngào. Bảo đứng im ko động đậy
-đi đi... nhanh lên
Nó đẩy bảo
-tôi...tôi
-đi đi mà
Nó đẩy Bảo mạnh hơn... bất chơt Bảo gạt tay rồi kéo nó vào lòng lần nữa...
-nó khóc, bảo cũng khóc, giây phút này... nó không còn nghĩ đến điều tốt đẹp ở nơi nước anh xa xôi ấy nữa, mà nước anh mang BẢo của nó đi mất rồi. nó hai mắt nhòa nước. Bảo đỡ khuôn mặt nó bằng hai tay, cui nhé sát gần
-hứa với tôi... nhất định sẽ chờ tôi quay về.
-Tôi hứa
-nhất định ko được ôm ai thế này.
-tôi hứa
-nhất định không được....
Nó nhìn bảo hai mắt long lanh chờ câu nói cuối
Bảo nhìn nó ngập ngừng vài giây rồi cúi xuống, đặt lên môi nó một nụ hôn... nó... đứng im... ko biết phản ứng như thế nào. Chỉ vài giây sau Bảo cúng luyến tiếc rời ra
-ko được cho ai làm như thế rõ chưa?
-uh
Nó đỏ mặt cúi xuống.
-chi lê...
-ơi
-nhắm mắt lại... đếm từ một đến 100...
-tại sao?
Bảo lấy ngón tay che môi nó lại
-làm đi
Nó nhắm mắt đếm dần dần. Lúc nó đang nhắm mắt Bảo đỡ lấy cái đầu của nó, hôn nhẹ thêm 1 cái lên môi. Rồi lưu luyến rời ra
-đếm nữa đi... đừng dừng lại
Nó cứ thế mà đếm lần lượt. Chho đến khi mọi thứ trở lên im lặng. Không gian giờ đây trống toanh... nước mắt nó cứ thế tự trào ra.. nó nghẹn ngào đếm tiếp... nó biết... nó không dám mở mắt... nó ko dám đối mặt với sự thật là BẢo đã đi rồi.
chẳng ai muốn có hai chữ chia ly, để ko ai phải nhắc đến hai chứ đau lòng...cuộc đời tại sao lại cho chúng ta gặp gỡ, rồi lại cho chúng ta chia tay... để rồi chúng ta phải chờ đợi dù không biết có còn gặp lại.