Hàng Xóm Tôi Là Thần Sáng Thế

Chương 13: Lệ Nam Hào

Vừa nói, đội trưởng cảnh sát hình sự vừa theo thói quen quan sát cẩn thận tỉ mỉ đã lia mắt nhìn về hướng thùng rác, thấy thùng rác không có hộp đồ ăn, dịu dàng hỏi: “Hôm nay chưa ăn gì à?”

Úc Bạch lắc đầu: “Tụi cháu đang định gọi đồ ăn, rồi lại quên mất.”

Cậu vừa nói xong, vội vàng bổ sung thêm: “Hôm nay cháu bận, không có thời gian nấu cơm nên mới định gọi đồ ăn.”

Nghiêm Cảnh nuốt nước bọt, mặt mày thật thà, đứng thẳng tắp: “Chào chú Lệ, cháu cũng chưa ăn.”

Chú Lệ mỉm cười: “Thế thì tốt, nhân lúc còn nóng, hai đứa ăn đi.”

Dù Úc Bạch chỉ có một người cha đã qua đời từ sớm, nhưng sau khi trở thành trẻ mồ côi, trong đời cậu xuất hiện nhiều người như cha.

Ví dụ như ông trùm xã hội đen may mắn thoát chết, vì báo ân mà coi cậu như con ruột - Tôn Thiên Thiên.

Ví dụ như đội trưởng cảnh sát hình sự Lệ Nam Hào, người đã tham gia xử lý vụ tai nạn năm đó, ông luôn quan tâm, chăm sóc cậu vì thương cảm.

Dù nhìn thoáng qua có hơi lạ lùng.

Nhưng tên của bọn họ không bị đặt ngược.

Lệ Nam Hào, với cái tên lạnh lùng, oai phong, lại là người trông rất hiền hòa.

Khi hai người ăn xong ba phần sườn xào chua ngọt, kể xong những chuyện kỳ lạ hai ngày qua, Lệ Nam Hào vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

Ông bình tĩnh xác nhận: “Không đùa chứ?”

Úc Bạch nói: “Cháu sợ chú nghĩ cháu đùa.”

Lệ Nam Hào nghe vậy, nhìn cậu thật sâu.

“Để chú kiểm tra bếp trước.” Ông đứng dậy: “Rồi lên sân thượng xem.”

Nghiêm Cảnh thở phào nhẹ nhõm, thì thầm với Úc Bạch bên cạnh: “Tin rồi, cảnh sát vẫn đáng tin nhất.”

Nhưng Úc Bạch không lạc quan: “Nhưng bây giờ trong bếp chẳng có gì.”

Dù họ chính mắt nhìn thấy căn bếp nhà bên nổ tung, nhưng cũng thấy cảnh khói lửa biến mất, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Lúc này nhìn từ cửa sổ, dầu ăn, nồi sắt, túi ni lông vẫn trên bàn bếp nhà bên, cảm giác như người hàng xóm đã từ bỏ việc nấu ăn sau khi nổ bếp.

Nhưng với người khác, cảnh này chỉ là ai đó mua đồ về và đặt trên bếp.

Kết luận sau khi kiểm tra của Lệ Nam Hào cũng vậy.

“Bếp đó lâu rồi không nấu ăn, trên tường không có vết dầu mới, bàn đầy bụi, chỉ có bồn rửa được dùng gần đây, bên trong có nước.”

Nói rồi, ông nhìn về phía Úc Bạch: “Bếp nhà cháu cũng vậy, thường ngày chỉ dùng để rửa tay, còn nói với chú hôm nay mới định gọi đồ ăn ngoài?”

“...” Úc Bạch cười gượng: “Cháu sai rồi, chú Lệ.”

Đây chính là hiện trường ôm đá đập chân mình.

Nghiêm Cảnh cúi đầu ngoan ngoãn vội vàng giúp cậu nói sang chuyện khác: “Còn sân thượng! Quả dưa to thế chắc chắn vẫn còn để lại dấu vết.”

Ba người cùng ra ngoài, qua cầu thang, đi đến điểm tiếp theo.

Nghiêm Cảnh vắt óc cung cấp chứng cứ: “Đúng rồi, tối qua ăn dưa cháu nhả hạt vào chậu hoa, rất có ý thức đúng không! Hạt dưa này to hơn bình thường, chú Lệ xem sẽ thấy ngay - ”

Mở cửa sân thượng, lời đang nói như mắc kẹt trong cổ họng, hai mắt mờ mịt không hiểu chuyện gì.

Chỗ tối qua có quả dưa khổng lồ như quả bóng tập yoga, bây giờ đã xanh tốt um tùm, nhiều dây leo xanh từ chậu hoa cũ mọc ra, trên dây đã kết ra nhiều quả dưa lớn.

Là loại lớn trong mức bình thường.

“Chết tiệt - ”

Trước mặt cảnh sát, Nghiêm Cảnh nuốt lại câu chửi thô tục, đổi cách nói khác.

“Trời đất ơi!” Cậu ta thề thốt đảm bảo: “Tối qua không có cái này! Mấy quả dưa này mọc từ hạt cháu nhả ra, chỉ trong một đêm! Cháu thề!”

Lệ Nam Hào nghe xong, biểu cảm trở nên vi diệu.

Úc Bạch lặng lẽ nhìn chỗ khác, đột nhiên thấy tuyệt vọng.

Chính cậu cũng thấy những lời thật thà này như người có vấn đề thần kinh nói.

Dù vậy, đội trưởng cảnh sát vẫn cẩn thận kiểm tra một vòng.

Chậu hoa và sàn có dấu vết chịu lực, nhưng ở đó thật sự mọc ra rất nhiều dưa.

Không có hạt dưa nào bất thường.

Còn vỏ dưa ăn dở, tối qua Nghiêm Cảnh đã gom lại, mang xuống lầu vứt bỏ.

Không có chứng cứ nào chứng minh có một quả dưa hấu khổng lồ từng tồn tại.

Trước khi rời sân thượng, Lệ Nam Hào bình tĩnh nói một câu: “Dưa hấu không hợp trồng trên sân thượng, nặng quá, nguy hiểm.”

Cũng không biết ông đang nhắc ai.

Úc Bạch cố gắng thanh minh: “Dưa này không phải cháu trồng.”

Lệ Nam Hào rất hợp tác: “Ừ, không phải, nhưng trồng rất tốt.”

“Thôi, chúng ta về nhà cháu trước đã.”

Ông quay người đi xuống lầu, chậu hoa cũ lộ ra, trên chậu có dòng chữ mờ: 1205.

...là dấu của bà cụ thuê trước để lại.

Thôi, cậu không muốn giải thích nữa.

Úc Bạch cười gượng, kéo Nghiêm Cảnh đang định hái trộm dưa cùng nhau chạy theo chú cảnh sát quay về nhà.

“Được, về nhà đã.”

Trăng dần lên cao.

Trong nhà yên tĩnh, ba người ngồi trên sofa phòng khách.

Đồng hồ trên tường kêu tích tắc.

Ngoài ra không có âm thanh nào khác.

Lệ Nam Hào mặt mày bình thản, kiên nhẫn chờ đợi.

Nghiêm Cảnh ban đầu còn căng thẳng, sau dần buồn ngủ, mắt nhắm mở liên tục, giống như cậu ta đang ở trong lớp học toán.