Hàng Xóm Tôi Là Thần Sáng Thế

Chương 12: Vòng lặp

Câu hỏi như ngân ra trong hành lang vắng lặng.

Sau cặp kính gọng đen che gần nửa khuôn mặt, biểu cảm Úc Bạch rất bình thường, như chỉ hỏi thăm ăn cơm chưa.

Còn người hàng xóm nghe câu hỏi có tính chất xúc phạm, lại không trả lời ngay.

Không khí lặng đi một cách kỳ lạ.

Trong lúc đó, Úc Bạch quan sát kỹ đối phương.

Hôm qua trong lúc thang máy hỏng, cậu không nhìn kỹ, ấn tượng về anh ấy chỉ là tóc đen, đôi mắt xám xanh, không rõ phải con lai hay không.

Lúc này, khi đứng đối diện gần như vậy, cậu thấy rõ cảm xúc trong đôi mắt xám xanh như hồ nước ấy.

Đáng lẽ đó là đôi mắt lạnh, vì quá đẹp và trong suốt, nên càng không giống như thuộc về con người, mà thuộc về mùa đông dài lạnh lẽo.

Nhưng bây giờ, trong đôi mắt ấy lộ ra sự bất an một cách sống động.

Úc Bạch nhìn lướt xuống, sống mũi cao và chiếc cảm cong như bức tượng được điêu khắc, yết hầu hơi động, vai và ngực rộng dưới lớp vải.

...Thân hình không tệ.

Nhưng không phải kiểu cơ bắp đáng sợ.

Nếu không, cậu đã kéo Nghiêm Cảnh cùng đến gõ cửa.

So với cơ thể cường tráng một cách lộ liễu, cậu thích kiểu này hơn, khỏe mạnh nhưng không phô trương.

Nửa phút trôi qua.

Ánh mắt Úc Bạch dạo một vòng người hàng xóm, từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên.

Người hàng xóm bị cậu ngắm nghía vẫn không trả lời.

Khi bị hỏi có phải người không, anh ấy rốt cuộc đã nghĩ gì?

Úc Bạch vừa nghĩ xong đã thấy người hàng xóm sau một lúc lâu im lặng đã phản ứng lại.

Anh ấy khẽ gật đầu.

Gật, gật đầu.

Úc Bạch thấy thế, bình tĩnh à một tiếng, xoay người đi.

Tốt.

Anh ấy chắc chắn không phải con người.

Người bình thường ai nghe câu này mà mặt mày không biến sắc, đằng này chỉ im lặng hồi lâu rồi lại còn bình tĩnh gật đầu trả lời?!

Đáng lẽ phải ngơ ngác tưởng nghe nhầm, hoặc không vui vì nghĩ mình bị mắng mới đúng.

Vì vậy, nghĩ rằng hàng xóm là sinh vật không phải người, Úc Bạch trước khi vào nhà, gỡ tờ giấy trên cửa xuống, cúi người nhặt món quà nhỏ lên.

Không từ chối ý tốt của "người" khác tại chỗ được.

Sau đó, cậu không quay đầu lại mà vào nhà đóng cửa ngay.

Trở lại căn phòng quen thuộc, Úc Bạch dựa cả người vào cửa, nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch.

Bên ngoài không có thêm tiếng động nào.

Hàng xóm phi nhân loại không đến tìm.

Trong phòng, Nghiêm Cảnh đang gọi điện thoại, không ngừng hỏi bố mẹ cùng uống canh nấm đêm qua.

“Hai người thật không sao chứ? Không ảo giác gì à? Ví dụ thấy trái cây khổng lồ, nghe tiếng nổ... không, con không say, không uống giọt nào, bây giờ con tỉnh lắm!”

Với người bình thường, khó mà tiêu hóa mọi chuyện vừa xảy ra.

Kể cả Nghiêm Cảnh lớn lên chơi trốn tìm trong nhà xác cũng không ngoại lệ.

Úc Bạch lại là ngoại lệ.

Dù cậu cảm thấy thật khó tin, nhưng cậu vẫn nhanh chóng chấp nhận sự thật.

Có lẽ vì cậu trải qua quá nhiều sự kiện kịch tính từ nhỏ, “làm hàng xóm với sinh vật phi nhân loại” nghe cũng không phải là chuyện gì quá bất ngờ.

...

Được rồi, vẫn có chút bất ngờ.

Nhưng, nếu trên thế giới này có sinh vật phi nhân loại tồn tại, vậy ma cũng có thật sao?

Nghiêm Cảnh bị bố mẹ mắng xong, buồn bã tắt điện thoại, ngẩng lên thấy Úc Bạch đang dựa cửa như người mất hồn.

“Tiểu Bạch, cậu mới đi đâu về vậy? Này, quả cầu kia ở đâu ra đó? Lấy từ miệng sư tử đá dưới khu phố à?”

Cậu ta hỏi mà thấy Úc Bạch không phản ứng, giơ tay quơ trước mặt cậu: “Này! Cậu đang nghĩ gì đó?”

Úc Bạch tỉnh lại: “Tôi nghĩ khi nào bố tôi về thăm tôi.”

“Hả?” Nghiêm Cảnh ngẫm rồi kinh hãi: “Bố nào?”

“...Cậu nghĩ tôi có mấy bố?”

“Theo lý thì có một.” Nghiêm Cảnh rùng mình: “Không, đại ca đừng dọa tôi, cậu như vậy làm tôi sợ đó.”

Nhớ lại những chuyện ly kỳ từ tối qua, con người bình thường với tâm hồn yếu ớt như Nghiêm Cảnh cố tìm lời giải thích hợp lý.

“Nói thật đi, có phải cậu định mở nhà ma không? Tiếng khóc, dưa hấu, tiếng nổ kỳ lạ đều là mấy trò cậu bày ra đúng không? Cậu mau nói đúng đi, không là tôi về nhà ngay lập tức á!!”

“Không phải.”

Úc Bạch không thương tiếc dập tắt hy vọng của cậu ta, đồng thời quyết định: “Đừng về, cậu là nhân chứng nhìn thấy tất cả.”

“Chứng gì? Tôi thấy cái gì?”

“Tất cả.”

Úc Bạch lấy điện thoại ra, bấm gọi số quen thuộc.

Là một công dân tuân thủ pháp luật sống trong xã hội tôn trọng khoa học suốt hai mươi hai năm, việc đầu tiên khi gặp loại chuyện này thì tất nhiên là phải báo cảnh sát.

Để tránh bị tổng đài coi chuyện kỳ dị này là quấy rối, Úc Bạch không gọi 110, mà gọi cho một cảnh sát cậu đã quen biết nhiều năm.

Lúc Lệ Nam Hào đến còn mang theo túi đựng cơm hộp nặng trịch, mùi chua ngọt thơm phức không ngừng tỏa ra làm người khác không tự chủ được mà nuốt nước miếng liên tục.

“Là món sườn xào chua ngọt tôi hay dẫn cậu đi ăn, tôi mua ba phần, cậu có thể để tủ lạnh ăn dần.”