Hàng Xóm Tôi Là Thần Sáng Thế

Chương 11: Không phải ảo giác

Đó là cảnh tượng quái dị trong giấc mơ của cậu, sao Nghiêm Cảnh cũng nghe thấy?

“Hả? Cái gì?” Nghiêm Cảnh ngơ ngác hỏi, rồi hít hít mũi: “Cậu có ngửi thấy không? Hình như có mùi khét nhỉ?”

“Có.”

Úc Bạch tỉnh hẳn, lấy tay đỡ cái cổ đau đứng dậy, bước nhanh vào bếp.

Trong không khí có mùi khét nồng nặc.

Hai bếp ga trống trơn, không nấu gì, cũng không bật lửa.

Mùi không phải từ trong bếp nhà cậu phát ra.

Úc Bạch thở phào, tiện tay lấy điện thoại xem giờ, đã hơn mười hai giờ.

Cảm giác vừa rồi ngủ rất lâu.

Dù sao thì trải nghiệm trong ngày hôm qua cũng quá phong phú, làm người ta kiệt sức.

Nghiêm Cảnh hít hít mũi, giống như chó săn đánh hơi.

“Mùi từ hướng này.” Cậu ta nhìn chằm chằm vào hai bếp ga không bật, mặt ngơ ngác: “Nhưng không bật lửa, cái gì bị cháy nhỉ?”

Úc Bạch liếc qua cửa sổ bếp nửa mở, nói vu vơ: “Chắc nhà ai làm cháy đồ ăn, mùi bay qua.”

“Vậy chắc họ còn phải đổi cả nồi mới, nổ tiếng to ghê, làm chúng ta giật mình tỉnh giấc.”

Nghiêm Cảnh nói, nhớ lại cuộc trò chuyện trước, tò mò: “À, cậu nói cái gì nổ? Công trường gì? Thang điện gì đó?”

“...” Úc Bạch bước ngang qua cậu ta, đi vào nhà vệ sinh: “Đói rồi, chúng ta gọi đồ ăn đi, cậu đi lấy.”

“Tại sao lại là tôi? Hôm qua tôi đã bê dưa rồi!”

“Cậu nói đó không tính là đồ ăn mà.”

“Được rồi, tôi đi lấy thì tôi đi lấy. Này, cậu mới vừa nằm mơ nói mớ à? Công trường gì cơ? Hay là thang máy điện? Nói nghe xíu coi? Em trai, em trai?”

Úc Bạch tập trung đánh răng, xong rồi tiếp tục rửa mặt, mặc kệ Nghiêm Cảnh bên cạnh đoán mò, coi lời cậu ta như tiếng nền.

Cho đến khi một tiếng nổ khác vang lên.

Rầm - !!

Tay cầm ly nước cứng đờ, miệng Nghiêm Cảnh cũng ngừng lảm nhảm.

Cả hai cùng nhìn về phía căn bếp.

Tiếng nổ từ hướng đó.

“Không lẽ chúng ta đang trong thời chiến tranh, máy bay thả bom?”

Giọng Nghiêm Cảnh vang lên trong căn bếp vẫn sạch sẽ bình thường.

“Hay có cái gì sắp nổ? Chúng ta chạy trước chứ?”

Úc Bạch nhìn ra bên ngoài, giọng nặng nề.

“Có khi còn tệ hơn.”

Dưới bầu trời xanh, cửa sổ nhà bên cạnh mờ mịt khói, thỉnh thoảng có ánh lửa bùng bốc lên trong đám khói xám cuồn cuộn, tiếng đồ đạc va chạm lẻng xẻng, mùi cháy khét nồng nặc.

“Nhà ai mà xui thế.” Nghiêm Cảnh nhìn theo, nói: “Nấu ăn mà nổ tung bếp.”

Úc Bạch không biểu cảm: “Nhà người ôm được quả dưa.”

Bếp nhà anh sát với bếp phòng 1204.

“Ồ.” Nghiêm Cảnh đổi giọng: “Nấu ăn dở tệ!”

Ghen tị thì ghen tị, cậu ta vẫn rút điện thoại ra định gọi điện nhờ hỗ trợ giúp nhà bên.

Nhưng gọi số nào trước?

Nghiêm Cảnh gãi đầu, thò người qua cửa sổ, hét lên thật to: “Ê, hàng xóm! Anh không sao chứ? Có còn sống không? Cần gọi 120 không? Hay gọi lính cứu hỏa? Hay anh la lên trước cũng được - ”

Úc Bạch bị tiếng hét to của cậu ta làm ù tai.

Nhưng khi tiếng hét dứt, cậu không chỉ thấy tai ù.

Nhìn cảnh trước mắt, Úc Bạch cảm thấy cả đầu cũng rung lên luôn.

Không có phản hồi từ nhà bên, nhưng cảnh vật thay đổi không tiếng động.

Trong nháy mắt, khói, lửa, mùi cháy khét biến mất.

Bếp nhà bên sạch bóng, qua cửa kính thấy một can dầu ăn vàng óng, một nồi sắt mới, vài túi ni lông đầy đặn, không biết đựng gì bên trong, mọi thứ được sắp xếp đầy đủ mà đơn giản, nhưng không hề có một vết cháy nào.

Thời gian như quay lại trước khi căn bếp nổ.

“...Trời ơi.” Nghiêm Cảnh vừa sợ vừa không tin vào mắt mình, lùi lại vài bước: “Nấm độc có tác hại lâu dữ vậy, sao tôi vẫn còn gặp ảo giác thế này.”

Úc Bạch không trả lời.

Cậu bình tĩnh quay lại nhà vệ sinh, mở vòi nước, rửa mặt.

Sau khi cảm giác được làn nước mát lạnh trên má, cậu quay lại bếp lần nữa, Nghiêm Cảnh đứng như tượng bên cửa sổ, lại ngửi thấy không khí trong lành.

Không phải ảo giác.

Úc Bạch lập tức mở cửa, bước ra hành lang.

Trước cửa phòng 1204 vẫn trống trơn như đêm qua.

Nhưng trước cửa nhà cậu có một quả cầu nhỏ.

Úc Bạch cúi xuống nhặt, suy nghĩ chợt lóe nên nhìn lên cửa nhà mình.

Trên đó dán một tờ giấy to bằng tờ A4.

Trên đó viết:

Đây là quà, tôi thích dưa hấu, cảm ơn bạn.

- Hàng xóm phòng 1204 :)

Chữ không giống của Úc Bạch, nhưng cách viết giống hệt, ngay cả mặt cười cuối cùng cũng giống y chang.

... Cậu chỉ vẽ để lời nhắn trông không bình thường hơn!

Giờ thì lại càng không bình thường :)

Một cảm giác phi lý mạnh mẽ tràn ngập trong tâm trí Úc Bạch.

Cậu hít sâu, bước tới từng bước, gõ cửa.

Lần này, khi nghe tiếng bước chân từ nhà hàng xóm, cậu không tránh đi.

Cửa mở, ánh nắng tràn vào.

Úc Bạch mở to mắt nhìn bóng người mờ ảo trong nắng, câu hỏi trong lòng bật ra.

“Xin hỏi, anh có phải là người không?”