Hàng Xóm Tôi Là Thần Sáng Thế

Chương 10: Thang máy lại hỏng

“Trời, sợ gì chứ, ngày mai không phải đi làm, tôi ngủ trên sofa nhà cậu, lỡ đâu lại có ma, có tôi bên cạnh cậu sẽ có cảm giác an toàn hơn, cậu cứ yên tâm ngủ, thế nào, anh em như tôi quá tốt bụng...”

Tiếng mở cửa vang lên, Nghiêm Cảnh đang lảm nhảm thì ngừng bặt, âm cuối kéo dài thành một tiếng.

“Suỵt...!”

Úc Bạch ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cậu ta.

Cửa mở một nửa, Nghiêm Cảnh nghiêng người nhìn ra ngoài, đứng ngây như trời trồng, mặt ngớ ra.

“Gì thế?”

Úc Bạch chợt có cảm giác bất an quen thuộc.

Cậu bước nhanh tới, nhìn ra ngoài theo cậu ta.

Hành lang vẫn yên tĩnh, không có bóng người, không có gì lạ, chẳng có gì cả.

...Chẳng có gì cả.

Mặt đất trước cửa phòng 1204 trống trơn.

Nửa quả dưa hấu khổng lồ, to như quả bóng yoga, biến mất.

Úc Bạch không tin nổi, cậu nhắm mắt lại, mở mắt ra, vẫn như cũ.

Tờ giấy A4 trên cửa bên kia cũng biến mất.

Úc Bạch im lặng một lúc, chỉ đành bình tĩnh kết luận: “Có vẻ anh ấy đã nhận rồi.”

Nghiêm Cảnh không tin nổi, mắt đảo quanh hành lang trống trải.

“Không thể nào!” Cậu ta hét lên: “Vừa rồi không có tiếng di chuyển gì!”

Hành lang yên tĩnh ngay lập tức vang lên tiếng vọng “gì gì”.

Úc Bạch vội kéo cậu ta vào nhà, đóng cửa lại.

“Nhỏ tiếng thôi.” Úc Bạch nói: “Chúng ta đều thấy quả dưa hấu thật sự biến mất.”

“Chuyện này phi logic!” Nghiêm Cảnh đỏ mặt cãi: “Không có tiếng di chuyển vật nặng, thậm chí không có cả tiếng thở, làm sao anh ta đem quả dưa đó vào nhà được?”

“Cậu biết quả dưa to thế nặng bao nhiêu không? Nếu không tập luyện chăm chỉ thì không thể mang từ sân thượng xuống, người như cậu chắc chắn không nhấc lên nổi!”

Nghiêm Cảnh lập tức dang tay khoe cơ bắp, sốt ruột hỏi: “Thế hàng xóm trông thế nào? Cậu còn nói với tôi dáng người của anh ta ra sao? Vai có rộng hơn tôi không? Cơ bắp to cỡ nào? Cậu mô tả đi - ”

“...” Úc Bạch lạnh lùng cắt lời: “Trông không cơ bắp, giống tôi, nhưng anh ấy đã dễ dàng đem dưa vào nhà.”

“Vậy đúng rồi.” Nghiêm Cảnh quả quyết: “Anh ta không phải người!”

“Đừng ghen tị.” Úc Bạch cười nhạt: “Chấp nhận sự thật đi.”

Hai người trừng mắt nhìn nhau, ánh mắt như đánh nhau trong không khí.

Rồi cùng ngả người ra sau, đổ rạp xuống sofa.

“Giờ làm sao đây.” Nghiêm Cảnh lẩm bẩm, “Tên kia tập thế nào...”

“Không biết.” Úc Bạch phân tích: “Anh ấy chỉ nhận thôi sao? Không có phản ứng gì khác?”

“Đúng, sao anh ta không sang cảm ơn cậu?” Nghiêm Cảnh không hiểu: “Nếu là tôi chắc chắn sẽ đến, còn vừa ôm quả dưa, vừa nhẹ nhàng gõ cửa nhà cậu.”

“Cho nên anh ấy không bình thường.” Úc Bạch thở dài, lo lắng cho tương lai: “Biết bao căn hộ trống, sao anh ấy lại ở cạnh tôi?”

“Không hiểu nổi.” Nghiêm Cảnh suy nghĩ, tìm nguyên nhân khác: “Có khi nào chúng ta điên rồi? Tất cả đều là ảo giác của chúng ta, thật sự không có quả dưa nào, anh ta cũng không mang dưa đi?”

“Có thể.” Úc Bạch ôm gối tự kiểm điểm: “Hôm nay tôi không nên bấm thang máy chờ người... không, tôi không nên vào thang máy, không nên nói chuyện với bác thợ Vương, không nên ăn gà rán và uống Coca.”

“Hôm nay cậu ăn gà rán? Gà rán không gây ảo giác đâu.” Nghiêm Cảnh còn nghiêm túc hỏi lại: “Tối nay tôi ăn nấm, bố tôi nấu canh nấm, ngon lắm, dù chỉ là nấm thường, nhưng biết đâu nấm chưa chín gây ảo giác? Tôi trúng độc, rồi lây cho cậu qua đường không khí.”

“Nấm gì, cậu nói bậy nói bạ gì đó.” Mắt Úc Bạch đang díp lại: “Nghe buồn ngủ quá.”

“Đúng, nấm chưa chín, nên gây ra ảo giác.” Giọng Nghiêm Cảnh cũng nhỏ dần: “Anh ta không thể mang quả dưa...”

Hai người như gà vịt nói chuyện, rồi ngủ gục trên sofa.

Quả dưa khổng lồ quá ngọt.

Lượng đường chảy trong máu tăng cao, kéo họ vào giấc ngủ sâu.

Đêm đó, Úc Bạch mơ một giấc mơ khó quên.

Không khí trong mơ ngọt ngào, trong gió lại văng vẳng tiếng khóc mờ ảo, gà rán vàng giòn chạy trên đường, trên người còn buộc dây ni lông dài thành dây thừng, một đầu dây còn lại kéo một cỗ xe ngựa có khoang ngồi là quả dưa hấu khổng lồ.

Trong xe dưa đỏ rực có hai lon Coca đang ngồi, nhìn ra cửa sổ dưa, thấy cung điện hình chữ nhật bạc ngày càng gần, cửa lớn từ từ mở ra, giai điệu ngôi sao nhỏ vang lên, hai lon Coca vui vẻ nhảy cẫng lên chạm vào nhau, bọt bay tứ tung.

Trong không khí cổ tích kỳ ảo, gà rán kéo xe chạy nhanh hơn, lớp vỏ giòn dần dần chuyển thành màu nâu, mùi dầu nóng tỏa ra bốn phía, thậm chí còn có mùi khét.

Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên.

Cung điện thang máy nổ tung, tạo thành đám mây hình nấm khổng lồ chưa chín.

Úc Bạch mở choàng mắt.

Ý thức của cậu dần trở lại, xung quanh là căn nhà quen thuộc, rèm cửa phòng khách đang mở cho ánh nắng rực rỡ chiếu vào.

“Trời, tiếng gì vậy.” Nghiêm Cảnh bật dậy, hoảng hốt lau miệng: “Cái gì nổ thế?!”

Úc Bạch buột miệng: “Cung điện thang máy nổ.”

Vừa nói xong, cậu mới nhận ra không đúng.