Hàng Xóm Tôi Là Thần Sáng Thế

Chương 14: Ảo giác

Úc Bạch nhìn chằm chằm quả cầu nhỏ trên bàn.

Đó là món quà từ hàng xóm phi nhân loại, quả cầu nhỏ màu xám trắng, nhẹ, mát lạnh, không biết là gì, cũng không biết để làm gì.

Chắc không phải bom.

Đội trưởng cảnh sát đã kiểm tra.

Ông đoán có thể đó là đồ trang trí phong cách tối giản hiện đại.

Úc Bạch nghĩ không đơn giản thế, nhưng thật sự cậu cũng không biết nó là cái gì.

Kim phút chạy thêm một vòng.

Lệ Nam Hào đột nhiên hỏi: “Tiếng khóc tối qua bắt đầu lúc mấy giờ?”

Nghiêm Cảnh giật mình tỉnh dậy, đáp ngay lập tức: “Cô bé chắc bị cú vỗ của cháu làm sợ nên không đến nữa!”

“...” Úc Bạch thấy lòng mình như nước chảy, đáp cho có lệ: “Cháu cũng nghĩ vậy.”

“Chú Lệ, muộn rồi, chú cứ về trước đi ạ.”

Trước tình hình không có chứng cứ, Úc Bạch quyết định tạm thời bỏ ý định nhờ cảnh sát, tìm cách khác.

“Chú coi như hôm nay cháu nói đùa đi ạ, cháu thành thật xin lỗi chú.”

Nhưng Lệ Nam Hào không trả lời.

Ông nhìn Úc Bạch một lúc rồi mới nói nhỏ: “Lúc nãy chú đến, thấy người của Tôn Thiên Thiên dưới nhà.”

Úc Bạch ngẩn ra: “Dưới nhà? Đám A Cường à?”

Từ hôm qua về nhà, cậu còn chưa xuống lần nào.

Vệ sĩ anh Thiên cử đến sẽ không tự ý vào trong khu nhà.

“Không phải. Chú nghe nói chiều qua gặp sự cố thang máy hỏng, tối qua người của Tôn Thiên Thiên đã canh ở đó, chuẩn bị thay thang máy mới.”

Giọng Lệ Nam Hào nhẹ nhàng, nhưng vẫn lộ chút lo lắng.

“Thang máy rơi tự do là trải nghiệm đáng sợ, sau đó gặp chấn thương tâm lý, nhầm lẫn giữa tưởng tượng và thực tế cũng là chuyện bình thường.”

Nói đến đây, ông dịu dàng xoa đầu Úc Bạch.

“Cháu nên nói với chú chuyện này, nếu không nói với chú, cũng nên nói với người khác về cảm xúc trong lòng, như vậy mới dần thoát khỏi ám ảnh.”

Lệ Nam Hào cười: “Dù nói với Tôn Thiên Thiên cũng được.”

Úc Bạch cũng cười theo.

“Câu cuối không thật tâm chút nào.”

Trước khi rửa tay gác kiếm, Tôn Thiên Thiên luôn là đối tượng trọng điểm của đội cảnh sát hình sự, cảnh sát tốt và trùm xã hội đen tất nhiên không ưa nhau.

“Ừ, chú đoán cháu cũng không chủ động tìm anh ta.” Lệ Nam Hào không phủ nhận, cười nhẹ, hỏi tiếp: “Giờ cháu thấy đỡ hơn chưa?”

Úc Bạch gật đầu.

Dù Lệ Nam Hào nghĩ cậu bị chấn thương tâm lý dẫn đến ảo giác là không đúng, nhưng vẫn tốt hơn là ông nghĩ cậu đùa giỡn.

Được quan tâm luôn khiến người ta cảm động.

Nhưng cảm động thì cảm động.

Úc Bạch nhìn vào mắt Lệ Nam Hào, chân thành nói: “Chú đừng gọi bác sĩ Trần, bà ấy nghỉ hưu rồi.”

“...” Lệ Nam Hào nhướn mày: “Ý của chú rõ thế à?”

Úc Bạch hơi buồn: “Đây là lần thứ hai gần đây cháu làm phiền cuộc sống hưu nhàn của bác sĩ Trần.”

Bà ấy chỉ mới nghỉ hưu một ngày thôi mà.

“Được rồi, chú không gọi. Muộn rồi, chú về trước đây.”

Lệ Nam Hào đứng dậy, nhìn qua Nghiêm Cảnh đã nằm dài ra sofa từ lúc nào, cảm thấy có chút khó hiểu.

“Cậu ta cũng ở trong thang máy lúc trục trặc sao?”

“Không ạ.” Úc Bạch mặt không đổi sắc kéo cậu ta dậy: “Nhưng cậu ta ăn nấm chưa chín, trúng độc. Này, dậy đi, mai cậu còn phải đi làm đó.”

Cậu tiễn Lệ Nam Hào và Nghiêm Cảnh xuống lầu.

Thang máy hỏng đã có biển báo đang sửa, khu chung cư lạnh lẽo, quản lý lười biếng này chưa bao giờ thay thang máy nhanh như vậy.

Ba người đi thang máy còn lại xuống lầu, vừa ra khỏi tòa nhà đã gặp ngay một người.

Gió đêm hiu hiu, bóng cây loang lổ, người đàn ông cao ráo đang bước tới, tóc đen hơi xoăn bay nhẹ trong gió, mắt xám xanh tĩnh lặng như vừa tỉnh ngủ.

Đặc điểm ngoại hình quá rõ ràng.

Lúc trước Úc Bạch đã diễn tả về ngoại hình người hàng xóm, Lệ Nam Hào lập tức nhận ra, hỏi nhỏ: “Là người này?”

Trong “ảo giác” của Úc Bạch, không có chứng cứ nào để Lệ Nam Hào trực tiếp điều tra người hàng xóm này, vì ngoài việc trao đổi quà với Úc Bạch, anh ấy không làm gì, mà chuyện này còn do Úc Bạch bắt đầu trước.

Nhưng người này là nguồn cơn của cảm giác nguy hiểm trong “ảo giác” của Úc Bạch.

Xuất phát từ bản năng cảnh sát, ông sẽ thử đối phương.

Thấy Úc Bạch gật nhẹ, khi lướt qua người lạ, Lệ Nam Hào đột nhiên mở miệng, thoải mái như thường xuyên chào hỏi hàng xóm có quen biết.

“Xuống đổ rác à?”

Úc Bạch thấy hàng xóm phi nhân loại khựng lại.

Không biết tại sao, cậu có cảm giác anh ấy lúc này khác với những lần gặp trước.

Có lẽ do đêm hôm tĩnh mịch, làm hàng xóm chưa biết tên trông có vẻ buồn bã.

Đôi mắt xám xanh đẹp như cái lạnh mùa đông.

Trước lời hỏi thăm bất ngờ, anh ấy gật đầu nhẹ, không lo lắng, không hoảng sợ, chỉ hơi ngạc nhiên.

Phản ứng rất tự nhiên.

Ngược lại, Nghiêm Cảnh nửa tỉnh nửa mê sau khi nhận ra ai, lùi lại một bước, hoảng loạn trốn sau lưng chú cảnh sát.

Cảnh sát cao gầy không che hết huấn luyện viên thể hình, cảnh tượng hơi quái dị.

Lệ Nam Hào: ...