Lý Cố có lòng ham học, nhưng trình độ thực sự quá kém. Nếu học theo đúng lớp của mình, e rằng bạn học sẽ vừa gọi anh là ông vừa phải ngồi cùng bàn với anh.
Thầy giáo Kỷ cân nhắc tổng hợp cả áp lực tâm lý mà một học sinh lớn tuổi chuyển trường có thể mang lại cho những đứa trẻ khác, cùng với năng lực thừa nhận của da mặt Lý Cố, cuối cùng đề nghị một đường cong cứu quốc, để anh bắt đầu từ một trường cấp hai phổ thông ở thị trấn.
Tuy rằng trình độ của trường đó chưa đạt chuẩn cấp hai lắm, nhưng ít ra cũng có thể làm bước đệm, giúp anh thích nghi với việc học dễ dàng hơn, đợi đến khi có thể hòa nhập với nhịp độ và môi trường học của thành phố, lúc ấy chuyển sang một ngôi trường tốt hơn cũng chưa muộn.
Lý Cố đã mười bốn tuổi rồi, ở trong núi có lẽ còn chưa nhìn ra, nhưng so với những đứa trẻ cùng tuổi ở thành phố, thì trông anh hơi gầy gò, dù rắn rỏi nhưng chưa đủ cao lớn vạm vỡ. Có lẽ vì con trai thường phát triển muộn, dáng vẻ hiện giờ của anh khiến người ta không khỏi xót xa.
Từ khi anh cứu Kỷ Hàn Tinh về, thầy giáo Kỷ càng quan tâm đến anh nhiều hơn, trước kia chỉ là sự quan tâm vừa phải, còn giờ đây thậm chí có thêm vài phần hiền từ cùng trìu mến. Đặc biệt là khi thấy anh gần đây chăm chỉ vùi đầu vào sách vở, trong lòng lại càng tăng thêm vài phần thiện cảm.
Vì thế thầy giáo Kỷ lấy ra một phần trứng gà mà dân làng cho mình, mỗi sáng luộc thêm một quả, rồi bảo Kỷ Hàn Tinh đưa cho anh ăn. Mùa đông trứng luộc mới vớt ra có thể dùng để ủ ấm tay, đợi không còn nóng thì bóc ra ăn luôn.
Kỷ Hàn Tinh lấy từ trong túi ra một quả trứng đặt trước mặt anh: “Cái này là chú Tri Thanh cho anh.” Sau đó lại lấy quả trứng thứ hai từ một túi khác, làm bộ ngắm nghía một chút, rồi cũng đặt trước mặt Lý Cố: “Cái này, là em cho anh.”
Lý Cố cảm thấy kinh ngạc, đây thật sự là quà tặng quá quý trọng, cầm lấy trứng gà còn nóng, lại nhìn cậu: “Đây là thầy giáo bảo em ăn phải không?”
“Ừm…” Kỷ Hàn Tinh có chút lúng túng.
Lý Cố hỏi cậu: “Sao em không ăn?” Chẳng lẽ là để dành cho mình? Nội tâm Lý Cố có chút nghi hoặc, còn bởi vì chút nghi hoặc này mà sinh ra một chút cảm động cùng mừng thầm.
Nhìn bộ dáng Kỷ Hàn Tinh vẻ mặt bình tĩnh đưa trứng cho mình, cảm thấy cậu bé này thật đáng yêu, rõ ràng muốn đưa đồ cho người khác ăn còn nhất định phải làm ra vẻ giống người lớn.
Không ngờ tới…… “Em không thích ăn lòng đỏ trứng.” Kỷ Hàn Tinh nói.
Lý Cố sửng sốt, sau đó từ trong ánh mắt trước sau như một trong suốt lại bình tĩnh của Kỷ Hàn Tinh, đọc ra một ít ý vị chờ mong. Lý Cố lập tức liền hiểu ra, vô cùng chủ động tự giác mà nói: “Vậy, anh ăn lòng đỏ trứng, lòng trắng trứng đều cho em ăn.”
Nghe vậy Kỷ Hàn Tinh hơi hơi cong cong khóe miệng, có chút rụt rè mà đẩy đẩy trứng gà tới trước mặt anh, hơi hơi nâng cằm của mình. Lý Cố lau lau tay, chân chó mà bóc trứng gà.
Lòng trắng mềm mịn được bóc ra, khẽ rung rinh đầy mời gọi. Lý Cố ngại dùng tay bẻ ra, nên đỡ lấy trứng đưa đến bên miệng Kỷ Hàn Tinh. Kỷ Hàn Tinh há miệng ăn, rồi Lý Cố bóp phần lòng đỏ ra, một hơi nuốt gọn, phần lòng trắng còn lại cũng tiếp tục bón cho Kỷ Hàn Tinh.
Dù sao Kỷ Hàn Tinh vẫn là trẻ con, thầy giáo Kỷ bình thường không cho cậu kén ăn, ăn trứng luộc cũng phải ăn hết cả quả, ở trong núi vật tư quý giá không được lãng phí.
Ngay cả ông nội Kỷ vốn rất chiều chuộng cậu trước kia cũng không để cậu ăn một nửa bỏ một nửa, nếu cậu không ăn ông nội Kỷ sẽ ăn hết phần còn lại, nhưng ông đã lớn tuổi, ăn những thứ này dễ bị tăng mỡ máu.
Cho nên khi Kỷ Hàn Tinh phát hiện có người có thể thay mình ăn lòng đỏ trứng vừa không bỏ phí vừa không lo bị tăng mỡ máu, nội tâm cảm thấy vô cùng hài lòng, hàng mày xinh đẹp khẽ cong lên.
Ăn xong, đôi mắt Kỷ Hàn Tinh lấp lánh nhìn Lý Cố, Lý Cố bị nghẹn phải rướn cổ, sau đó ngoan ngoãn bắt đầu bóc quả trứng luộc thứ hai.
Ăn nhiều lòng đỏ trứng khó tiêu hóa hậu quả là ngay trong lớp học Lý Cố đánh một cái ợ vô cùng vang dội, anh cảm giác khi mình nói chuyện cũng sắp có mùi phân gà, nhưng ngày hôm sau anh vẫn kiên định ăn hết hai lòng đỏ trứng, không lộ ra tí xíu khó chịu nào.
Để ngăn bi kịch lặp lại, anh tự mang thêm cho mình một bình nước ấm, kết quả phát hiện Kỷ Hàn Tinh cũng mang nước ấm cho anh, còn dặn dò anh uống nhân lúc còn nóng…
Có lẽ nhờ mỗi ngày hai lòng đỏ trứng cung cấp dinh dưỡng, mà gần đây Lý Cố phát hiện hình như mình đã cao lên một chút. Tuy vẫn chưa theo kịp tốc độ dậy thì của thiếu niên, nhưng tay áo và ống quần trên người trông có vẻ ngắn hơn, đi trên đường núi ở Ninh Xuyên, gió lạnh cứ thốc vào người, Lý Cố rụt cổ, có chút buồn bực mà nghĩ, nếu như cao lên vào mùa hè mùa thu thì tốt rồi, hiện giờ khiến anh đi đường cũng phải khom người lại.
Nhưng anh không phàn nàn chuyện này với người giám hộ, trưởng thôn già cũng không dư dả gì, anh không muốn bởi vì mình phải đổi quần áo mới mà tạo thêm gánh nặng cho người giám hộ này.
Sau đó Thiệu Lực ở làng bên đã tới một chuyến, cha cậu ấy nhận thầu một công trình ở thị trấn, dự định sau Tết sẽ dẫn cậu ấy theo làm thợ phụ, như vậy Thiệu Lực cũng coi như người có thu nhập rồi.
Công trình cần nhiều người, Thiệu Lực hỏi Lý Cố có muốn đi không, bao ăn bao ở, mỗi tháng còn có tiền công, trong lòng Lý Cố có một góc ngo ngoe rục rịch một chút, sau đó anh lại đánh một cái ợ vang dội mang mùi vị phân gà…
Lý Cố lau miệng, không cam lòng nghĩ, nếu anh mà đi, mấy quả trứng luộc của thầy giáo Kỷ chẳng khác nào cho chó ăn.
Vì thế anh lắc đầu: “Không đi, tôi còn có việc. Tôi phải đi học.”