Hàn Tinh Viễn Cố

Chương 13.1: Tặng Tinh Tinh

Kết quả của việc Lý Cố sính anh hùng, là ngày hôm sau chân sưng tấy đến mức không đi nổi, lúc này không nói ra thì Kỷ Hàn Tinh cũng nhận thấy. Lý Cố vô cùng ngượng ngùng, như thể làm chuyện trái với lương tâm mà bị bắt quả tang.

“Còn chỗ nào bị thương nữa không?” Kỷ Hàn Tinh hỏi. Lý Cố ban đầu vốn không định nói, nhưng đột nhiên bị nắm lấy tay kia, anh không nhịn được kêu đau, tay này bị mảnh rỉ sét trên ống sắt cứa vào, hôm qua anh còn chẳng dám dùng tay này để dắt tay Kỷ Hàn Tinh.

Nhìn thấy sắc mặt cậu thay đổi, Lý Cố muốn giải thích với Kỷ Hàn Tinh, nhưng Kỷ Hàn Tinh lại quay mặt đi, mím môi, không thèm để ý đến anh nữa.

Lý Cố luôn không đoán được trong cái đầu nhỏ thông minh của Kỷ Hàn Tinh đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy vừa ấm ức vừa tự trách mình, có lẽ Kỷ Hàn Tinh không muốn để ý đến anh, là vì anh thực sự đã làm sai điều gì đó.

Một đầu khác thầy giáo Kỷ phong trần mệt mỏi vội vã chạy đến, vừa nhìn thấy Kỷ Hàn Tinh thì sững sờ tại chỗ, ánh mắt dán chặt vào cậu, như muốn nhìn thấu xem đó có thật là cậu không, bàn tay thầy không kiềm chế được mà run lên, cuối cùng ngồi xuống ôm chặt lấy Kỷ Hàn Tinh, không nói nên lời.

So sánh với Kỷ Hàn Tinh vẫn lành lặn nguyên vẹn, trông Lý Cố thoạt nhìn càng giống người bị lừa bán hơn, không chỉ lôi thôi nhếch nhác mà còn đầy thương tích.

Thầy giáo Kỷ không dám chậm trễ, vội vàng đưa hai đứa trẻ đến bệnh viện lớn ở đây, dọc đường chỉ nghe Lý Cố kể lại mọi chuyện cũng đủ khiến thầy kinh hãi, giờ đây ôm Kỷ Hàn Tinh trong ngực vẫn khó lòng tin nổi, cậu bé thực sự đã được Lý Cố cứu trở về như vậy.

Thầy giáo Kỷ vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần sau chuỗi sự việc vừa qua, nên không để ý đến sự mất tự nhiên giữa hai đứa trẻ.

Khi đi đăng ký khám bệnh, thầy nhờ Kỷ Hàn Tinh đỡ lấy chân kia của Lý Cố đã không thể chạm đất được nữa, Kỷ Hàn Tinh rầu rĩ đáp một tiếng, cẩn thận đỡ người đúng tư thế, nhưng kiên quyết không thèm nhìn thẳng vào Lý Cố. Lý Cố có chút lúng túng khẽ gọi một tiếng: “Tinh Tinh.”

“Ừm,” Kỷ Hàn Tinh đáp lại một cách miễn cưỡng, vẫn còn không được tự nhiên.

Lý Cố sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng (mù mờ, không hiểu rõ sự việc), chẳng biết mình đã làm gì khiến Kỷ Hàn Tinh phật ý đành hạ giọng nhún nhường nói: “Có phải dìu anh làm em rất mệt không, em cứ để anh tự đứng cũng được, anh vẫn còn một chân mà.”

Lời này không nói ra còn tốt, vừa nói ra miệng, Kỷ Hàn Tinh đột nhiên trừng mắt nhìn anh, đôi mắt còn hơi đỏ: “Anh muốn thành người què thật à?”

Lý Cố luống cuống, anh chưa từng thấy Kỷ Hàn Tinh như thế này, khi đưa Kỷ Hàn Tinh ra khỏi nhà tên biếи ŧɦái kia cũng không thấy cậu khóc, cậu thế này khiến anh sợ hãi, vội vàng dỗ dành: “Em, em sao vậy, đừng khóc mà. Anh không, không muốn thành người què đâu, rốt cuộc em sao thế?”

Kỷ Hàn Tinh hận rèn sắt không thành thép mà nhìn anh, nhanh chóng lau nước mắt, mím môi, không thèm nói với anh nữa, trông như tức giận lắm rồi. Tính tình còn rất lớn, vẫn luôn kéo dài cho đến khi bác sĩ nói chân của Lý Cố có thể chữa khỏi, rốt cuộc tuổi còn trẻ, dù đã hơi muộn một chút, nhưng cũng không đến mức để lại di chứng gì nghiêm trọng.

Ra khỏi bệnh viện, thầy giáo Kỷ chân thành nói cảm ơn với Lý Cố, không phải theo cách người lớn khen ngợi một đứa trẻ, mà là lùi lại hai bước, đối diện với Lý Cố đang đứng thẳng người, cúi gập người thật sâu. Nếu không phải vì một chân không linh hoạt, Lý Cố đã sợ tới mức nhảy dựng lên.

Ba người cùng bắt xe quay về, hội hợp với trưởng thôn già đang chờ họ ở thị trấn, lại lên xe kéo tiếp tục lên đường trở về Ninh Xuyên.

Chuyện này đã không còn quấy rầy tới cuộc sống của hai đứa trẻ nữa. Mà không biết thầy giáo Kỷ đã trao đổi gì với cảnh sát, vụ bắt cóc nhận được sự chú ý cao độ, lần theo manh mối đã phát hiện ra một chuỗi đường dây tội ác đẫm máu.

Mãi sau Lý Cố mới biết được, đó là vì người cha đã khuất của Kỷ Hàn Tinh, sau khi hy sinh ông được truy tặng huân chương, và Kỷ Hàn Tinh là người thân duy nhất còn lại trên đời của ông. Người lãnh đạo cũ của ông vẫn luôn quan tâm đến cuộc sống của Kỷ Hàn Tinh, ngày đó ông đã nói với thầy giáo Kỷ rằng: Chúng ta không thể để một đứa trẻ như vậy thất vọng về thế giới này.

Kỷ Hàn Tinh được Lý Cố cứu về, nhưng Lý Cố lại ngại không dám rủ cậu chơi cùng nữa. Theo tính cách thường ngày, hiếm hoi được làm anh hùng một lần, tất nhiên là muốn tập hợp nhóm binh tôm tướng cua trong núi lại, để nghe anh kể về sự tích anh hùng của mình, nhưng lần này Lý Cố không hề muốn nhắc lại, vì nó quá là khắc cốt minh tâm, chỉ cần sơ suất một bước có lẽ anh đã không bao giờ gặp lại Kỷ Hàn Tinh nữa, Lý Cố không cách nào xem đây là thành tựu, anh chỉ là rất may mắn, khi số phận đã ưu ái anh một chút ở thời khắc cuối cùng.

Nhiều đêm sau đó, khi nhớ tới người đàn ông kia Lý Cố vẫn có thể nhớ lại rõ ràng cảm giác muốn gi.ết người.

Trưởng thôn già nhìn thấy dáng vẻ tập tễnh chân thấp chân cao của anh, giận sôi máu, nhưng trong lòng lại có chút tự hào, con khỉ quậy vùng núi này cuối cùng cũng bắt đầu có dáng dấp của một người lớn — người trưởng thành, bắt đầu từ việc học được cách gánh vác trách nhiệm.

Trưởng thôn vỗ mạnh lên lưng anh: “Đồ nhãi ranh, lần sau mà còn chạy lung tung thì đánh gãy chân mày đi.” Lý Cố hừ một tiếng, anh không dám chạy nữa, cũng không dám khuyến khích Kỷ Hàn Tinh đi ra ngoài nữa.

Trời càng lúc càng lạnh, mỗi ngày Lý Cố chỉ ru rú trong nhà đọc sách, nhớ lại dáng vẻ mắt đỏ hoe của Kỷ Hàn Tinh hôm ấy, mãi vẫn không hiểu mình đã làm gì khiến cậu ấy giận, cho nên chưa dám đi tìm Kỷ Hàn Tinh.

Anh nhớ lại thầy giáo Kỷ đã từng hỏi anh, và trong lòng quyết định rằng sẽ đi học lên cấp hai, anh muốn thay đổi một số điều.

Cứ nằm lì trong nhà hai ba ngày, khi chân đã đỡ đau, Lý Cố từ dưới gầm giường kéo ra gói đồ đã giấu kỹ trước khi đi, bên trong là mực nước và quyển vở mới mua cho Kỷ Hàn Tinh, cùng với mấy viên bi thủy tinh sặc sỡ và kẹo.

Lý Cố nghĩ ngợi một lúc, lau sạch gói đồ, rồi viết một tờ giấy nhỏ kẹp vào bên trong, với nét chữ vừa nắn nót vừa xấu đặc trưng của mình: “Tặng Tinh Tinh.”

Lý Cố mang theo gói đồ, nhảy lò cò đến trước cửa nhà thầy giáo Kỷ. Đến lúc sắp gõ cửa thì lại chùn bước, quyết định đặt gói đồ lên bậu cửa sổ rồi chạy đi, à không, giờ thì anh chỉ có thể nhảy đi.

Bạn học Lý què còn chưa kịp đặt gói quà lên bậu cửa sổ, thì cửa sổ đã bị đẩy ra, khuôn mặt của Kỷ Hàn Tinh xuất hiện, cậu lặng lẽ nhìn Lý Cố một cái rồi nói: "”Vào đi.”

Lý Cố lập tức cúi đầu rụt cổ, lúng túng lăn vào trong.