Hàn Tinh Viễn Cố

Chương 12.2: Em ngủ đi, anh trông chừng cho em

Trước khi đi Lý Cố chặt đứt dây điện thoại của ông ta, dùng giẻ lau bẩn nhét vào miệng hắn.

Khi dẫn Kỷ Hàn Tinh xuống lầu, anh nắm chặt tay cậu, nhưng không dám nhìn cậu lần nào. Dù biết rằng trong hành lang tối om, Kỷ Hàn Tinh cũng không thể nhận ra ánh mắt của anh.

Vừa rồi nhất thời xúc động cơn phẫn nộ và nhiệt huyết dâng trào, đau đớn cùng khó chịu trên thân thể có thể xem nhẹ, giờ đây Lý Cố mới hậu tri hậu giác nhận ra cơn đau nhức từ cái chân gãy truyền đến, anh cắn chặt môi sợ mình bật ra tiếng kêu, những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ chân tóc không ngừng tuôn ra.

Chạy ra khỏi nhà của người đàn ông hai người không dám trì hoãn, nơi này trông vừa hoang tàn vừa khép kín, cộng thêm hành vi trước đó của người đàn ông, Lý Cố thực sự không thể phân biệt được những người xung quanh đây tốt hay xấu, không dám dẫn theo Kỷ Hàn Tinh đi tìm sự giúp đỡ của những người gần đây.

Vì thế anh dẫn theo cậu chạy đến những nơi có đèn sáng.

Mãi cho đến khi thấy một chiếc taxi có biển hiệu hợp pháp, anh mới dám vẫy lại, nói muốn đi tìm cảnh sát.

Ngồi trên xe thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lý Cố lén lút nhúc nhích mắt cá chân của mình, nơi đó đã từ đau nhói chuyển thành cơn đau tê dại âm ỉ, nhưng anh không muốn để Kỷ Hàn Tinh biết, chỉ âm thầm cắn răng lau đi giọt mồ hôi.

Lý Cố chưa từng ra khỏi núi, nên không biết rằng chuyến xe buýt đi về phía nam đó thực ra đã đưa anh qua ranh giới hai vùng. Giờ coi như thầy giáo Kỷ có muốn đến đây, thì sớm nhất cũng chỉ có thể đi chuyến xe ngày mai.

Hai người gặp được cảnh sát trực ban là một chàng trai trẻ, tóc cắt ngắn gọn gàng, hai hàng lông mày rậm khiến anh trông có vẻ mạnh mẽ.

Nhìn tuổi tác thì có lẽ mới đi làm chưa lâu, nghe xong tình huống của họ, anh ta sững sờ trong giây lát, sau đó cuống cuồng nói sẽ đi thông báo cho sư phụ của mình để bắt kẻ đó về. Anh chàng chưa từng tự mình xử lý vụ án nào như thế, nên trông có phần lúng túng.

Thấy cả hai người đều lấm lem và thê thảm, anh cảnh sát vỗ trán một cái, nhận ra việc cần làm trước mắt là phải sắp xếp cho hai đứa trẻ này trước, người cảnh sát trẻ mang nước nóng đến cho họ, sau khi lau rửa mới nhận thấy trên mặt Lý Cố toàn là vết thương do mảnh kính bắn vào, tình huống của Kỷ Hàn Tinh thì khá hơn một chút, do có khăn quàng cổ che lại nên những vết bầm do bị bóp cổ trông không quá rõ ràng.

Cả hai đứa đều còn quá nhỏ, đưa đến nhà khách ở một mình cũng không thích hợp, nên anh cảnh sát quyết định để bọn trẻ ở tạm trong phòng trực ban một đêm. Chờ người đổi ca đến, anh sẽ đi báo cho sư phụ.

Lý Cố lau mặt qua loa, rồi chủ động đảm nhận việc chăm sóc Kỷ Hàn Tinh. Khi cúi xuống rửa chân cho Kỷ Hàn Tinh, Lý Cố có chút muốn khóc, anh cúi đầu không dám ngẩng lên, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tuổi đời của anh còn chưa đủ để học cách đối diện với sự tự trách của chính mình.

Mỗi bước đi tìm Kỷ Hàn Tinh đều nguy hiểm như vậy, chỉ cần có một chút suy nghĩ sai lầm, chỉ sợ bây giờ hai người đã không gặp được nhau. Ánh mắt của người đàn ông kia nhìn Kỷ Hàn Tinh, khiến Lý Cố nhớ lại mà rùng mình.

Sợ hãi và phẫn nộ chồng chất lên nhau, như đổ thêm dầu vào ngọn lửa tội lỗi trong lòng anh, khiến Lý Cố cảm thấy mình thật vô dụng.

Kỷ Hàn Tinh nhìn chằm chằm đỉnh đầu anh như đang suy tư điều gì đó, cũng ngoan ngoãn không nói lời nào.

Ngâm chân trong nước ấm một lúc, chân của Kỷ Hàn Tinh dần dần ấm lên, Lý Cố mới khó khăn mở lời: “Ông ta... có làm gì em không?”

Nhưng lời này anh không biết phải nói thế nào, anh chỉ mới mười bốn tuổi, bản thân còn chưa biết xử lý những điều bí mật không được nói ra như thế nào, huống chi còn phải mở miệng hỏi Kỷ Hàn Tinh.

Chỉ cần nảy sinh ý nghĩ hỏi câu này thôi, Lý Cố đã cảm thấy mình đang không tôn trọng cậu. Dù khi ấy thiếu niên thất học Lý Cố còn chưa biết chữ “không tôn trọng” viết như thế nào, anh chỉ biết rằng mình rất chán ghét loại cảm giác này, giống như đang ném bùn bẩn lên người Kỷ Hàn Tinh vậy, Kỷ Hàn Tinh là một cậu bé sạch sẽ cao quý như vậy, những lời này hoàn toàn không nên nói ra trước mặt cậu ấy. Lý Cố vì câu hỏi của mình mà càng cảm thấy hổ thẹn không chịu nổi.

Kỷ Hàn Tinh chớp mắt, nhận lấy khăn lông trong tay anh, tự mình lau khô nước trên chân, thái độ hoàn toàn bình thản: “Không có, quần áo trên người em vẫn nguyên vẹn, cũng không thấy khó chịu.”

Ngược lại là Lý Cố cảm thấy không được tự nhiên. Kỷ Hàn Tinh nghiêng đầu nhìn anh, bình tĩnh như lúc dạy anh học chữ: “Ông nội Kỷ đã dặn em, không được để người lạ chạm vào bộ phận qυầи ɭóŧ, em biết người kia rất kỳ quái, ông ta không phải là người tốt.”

Lý Cố mím môi, kìm nén cơn tức giận, tránh ánh mắt của cậu, rồi đẩy cậu vào trong chăn: “Đừng nghĩ đến hắn nữa, ngủ đi.”

Anh lo liệu mọi thứ ổn thỏa, nhưng dù thế nào cũng không chịu lên giường. Một phần vì anh không dám ngủ, phải mở to mắt để trông chừng Kỷ Hàn Tinh, phần còn lại là vì cảm thấy mình đã làm chuyện sai lầm.

Cậu nhẹ nhàng khuyên vài câu, nhưng Lý Cố vẫn không chịu lên giường, Kỷ Hàn Tinh biết là anh tạm thời chưa thể thông suốt, vì thế thay đổi phương thức, dịu dàng nói: “Ca ca, anh lên đây được không? Trong chăn lạnh lắm.”

Lý Cố giật mình, chết thật, sao anh lại quên mùa đông trong chăn lạnh, không đầu không đuôi mà nhét Kỷ Hàn Tinh vào! Lý Cố càng tự trách, vội đổ đầy một túi nước nóng để Kỷ Hàn Tinh ôm trước ngực. Còn mình thì khép chặt chiếc áo khoác xám xịt ngồi bên cạnh cậu: “Anh sẽ không đi đâu, em ngủ đi, anh trông chừng cho em.”

Kỷ Hàn Tinh hết cách, cậu không biết thật ra Lý Cố cũng muốn ngủ, nhưng cổ chân đã sưng lên rất to, đến nỗi giày cũng không thể tháo ra được.

Ban đêm Lý Cố cuối cùng cũng không chống lại nổi cơn buồn ngủ mà gục xuống, Kỷ Hàn Tinh không dám cử động mạnh vì sợ làm anh tỉnh giấc, chỉ lặng lẽ kéo một nửa chăn đắp cho anh, thật ra cậu vừa bừng tỉnh từ cơn ác mộng, Kỷ Hàn Tinh cũng không thản nhiên như cách cậu biểu hiện. Tỉnh lại từ cơn ác mộng nhìn thấy gương mặt của Lý Cố, khiến cậu thấy an tâm, những điều tồi tệ vừa qua khiến cả hai đứa trẻ đều ngủ không yên giấc, Lý Cố trong mơ còn co tay duỗi chân, bất an gọi Tinh Tinh, Tinh Tinh, Kỷ Hàn Tinh dùng tay nhỏ kéo lại chăn cho anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Ca ca, em đây. Anh đã cứu em trở về rồi.”