Hàn Tinh Viễn Cố

Chương 12.1: Anh đột nhiên nhận ra Kỷ Hàn Tinh đang nhìn

Một tòa nhà dân cư cũ kỹ, các tầng không quá cao nhưng đối với Lý Cố thì cũng không phải là thấp, may mắn là xung quanh có những cái lán lộn xộn và đồ đạc để dùng làm bậc đỡ.

Lý Cố leo lên tầng hai bằng tay không, nhiều năm sau, mỗi lần nghĩ lại, anh đều không hiểu tại sao mà mình làm được. Có lẽ chỉ cần anh hơi nhìn xuống một cái, sẽ sợ tới mức chân mềm nhũn mà ngã xuống. Có lẽ chỉ cần anh hơi phân tâm đến cái chân đã gãy của mình, thì cũng sẽ vì cơn đau mà từ bỏ.

Thế nhưng lúc đó anh không nghĩ gì cả, bên hông buộc một con dao có thể chặt xương, đôi tay người thiếu niên trực tiếp nắm lấy ống sắt lâu năm đã gỉ sét và bong tróc, mảnh sắt đâm vào da thịt cũng hoàn toàn không để ý, anh chỉ biết rằng Tinh Tinh đang ở trong căn phòng này, anh phải leo lên, cứu người bạn nhỏ của mình.

Kỷ Hàn Tinh vốn rất bình tĩnh, khi phát hiện mình tỉnh lại ở một nơi xa lạ cũng chỉ bối rối trong chốc lát, rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại, kiểm tra quần áo trên người, thấy không có dấu vết bị động chạm mới hoàn toàn yên tâm.

Một mình đối mặt với người đàn ông có ý đồ xấu cậu cũng không mất bình tĩnh, nhưng giờ phút này khi nhìn thấy khuôn mặt Lý Cố xuất hiện bên ngoài cửa sổ, cậu lại cảm thấy sống mũi cay cay, sự ấm ức và yếu đuối của một đứa trẻ đồng loạt trào dâng, ánh mắt ấy khiến trái tim Lý Cố run rẩy.

Người đàn ông bị hơi rượu làm cho mất hết lý trí và kiên nhẫn, không nghe lời nói hay của Kỷ Hàn Tinh nữa, ông ta cũng không muốn từ từ dụ dỗ đồ vật trong tay của mình nữa.

Ông ta thô lỗ vươn tay về phía Kỷ Hàn Tinh, nhưng Kỷ Hàn Tinh dựa vào vóc người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn lùi lại tránh thoát một lần.

Người đàn ông không chú ý đến động tĩnh bên ngoài cửa sổ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kỷ Hàn Tinh đã không suy nghĩ được điều gì khác.

Tay Lý Cố run run, có thể là do căng thẳng, cũng có thể là bởi vì con dao kia quá nặng.

Cửa sổ là cửa kính khung gỗ, có lẽ là đàn ông độc thân sống một mình không sợ có trộm cắp, cho nên không có mấy thứ như hàng rào sắt, điều này đã tạo thuận lợi cho Lý Cố.

Anh cầm chắc con dao trong tay, biết chính mình chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu gây ra tiếng động mà cửa kính không vỡ, anh và Kỷ Hàn Tinh sẽ không có lần thứ hai.

Kỷ Hàn Tinh cũng trở nên căng thẳng, may mắn giờ phút này cậu còn chưa biết là Lý Cố đến một mình, phía sau không có bất kỳ viện binh nào.

Kỷ Hàn Tinh lùi về sau, người đàn ông liền bước theo tiến về phía cậu. Lý Cố cầm dao, khua vài lần trong không trung, cuối cùng vung tay, dùng sức đập mũi dao vào tấm kính trở nên giòn cứng do ban đêm trời đông giá rét.

Loảng xoảng.

Tiếng động như trời đất nứt ra vang lên bên tai Lý Cố, gương mặt tê cứng vì lạnh chỉ cảm thấy có thứ gì đó xẹt qua mặt, lưu lại một chút đau rát.

Người đàn ông trong phòng nghe tiếng động quay đầu lại, nhìn thấy một thiếu niên với vài vệt máu chảy trên mặt, giờ phút này anh cuối cùng cũng không còn khiến người khác có cảm giác ngoan ngoãn dễ bắt nạt nữa, đứng trên khung cửa kính đã vỡ vụn, trong màn đêm vừa lạnh lẽo lại đen tối, đôi mắt anh bởi vì phẫn nộ mà ánh lên ngọn lửa sáng đến kinh người.

Người đàn ông mặc dù bị ảnh hưởng bởi rượu mà có phần chậm chạp, nhưng phản ứng vẫn không hề chậm, đột nhiên lao tới, không quan tâm đến điều gì khác, một tay bóp chặt lấy cổ Kỷ Hàn Tinh. Chiếc cổ trắng trẻo, thon dài của một cậu bé. Nếu không phải vì thời điểm không phù hợp, có lẽ hắn đã phải phát ra tiếng thở dài thích thú.

Đôi mắt của Kỷ Hàn Tinh vì đau đớn mà tràn ra nước mắt, “Buông em ấy ra.” Giọng Lý Cố nghe vỡ vụn mà nghẹn ngào.

Người đàn ông cười dữ tợn, sau giây lát kinh hoảng, lại phát hiện không có ai khác cùng tới, nhìn về phía hai đứa trẻ, sự tức giận vô cùng càng kích phát ý muốn trả đũa của hắn. Bóp chặt cổ Kỷ Hàn Tinh, ném ánh mắt thách thức về phía Lý Cố.

“Đưa dao cho tao.” Người đàn ông nói, bởi vì khoảng cách gần, trong không gian nhỏ hẹp đều là mùi rượu trên người ông ta.

Lúc người đàn ông đang hưởng thụ ánh mắt giãy giụa của Lý Cố, tay còn lại của Kỷ Hàn Tinh từ trong túi móc ra mảnh sứ vỡ, đầu nhọn sắc bén cứa vào làn da chỗ hổ khẩu trên tay người đàn ông. Trong khoảnh khắc hắn theo phản xạ buông lỏng tay vì đau đớn, Lý Cố lập tức vung dao chém vào chân hắn.

Kỷ Hàn Tinh nhân cơ hội nhanh chóng chạy tới bên cạnh Lý Cố, trong khi người đàn ông ôm lấy bắp đùi đang chảy máu ngã nhào xuống đất.

Đôi mắt Lý Cố đỏ ngầu, anh nhấc chiếc ghế bên cạnh đập mạnh xuống người hắn, cú này chắc chắn làm hắn ta bị thương rồi, ghế gỗ va chạm với cơ thể phát ra tiếng vang nặng nề. Sau đó rất lâu, người đàn ông vẫn không thể đứng dậy, chỉ chửi một tiếng súc sinh rồi phát ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

Lý Cố dường như cũng không còn tỉnh táo, sau khi trải qua rét lạnh cực độ, kiệt sức và sợ hãi, anh cầm lấy con dao, tiến đến gần người đàn ông đã không còn sức phản kháng, mắt trợn trừng như sắp rỉ máu, anh muốn gi.ết người.

Kỷ Hàn Tinh kéo anh lại: “Anh ơi đừng mà!”

Lý Cố như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Cuối cùng anh giẫm mạnh vài lần lên đũng quần của người đàn ông, rồi lặp lại mánh cũ tìm dây thừng trói ông ta lại bằng một nút thắt chắc chắn như trói heo.

Nhiều năm sau Lý Cố hồi tưởng lại, anh lúc đó không phải vì được nhắc nhở không thể gi.ết người, mà là khoảnh khắc đó anh chợt nhận ra, Kỷ Hàn Tinh đang ở bên cạnh nhìn.

Cổ Kỷ Hàn Tinh bị bóp đến đỏ lên, Lý Cố ngồi xổm xuống run rẩy vươn tay về phía cậu: “Rất xin lỗi…”

Kỷ Hàn Tinh nhào lại ôm lấy anh.