Hàn Tinh Viễn Cố

Chương 11.2: Kỷ Hàn Tinh không định ngồi chờ ch.ết

Lúc ấy trong lòng Lý Cố không tính toán nhiều, chỉ đơn thuần cố chấp mà nghĩ, đây có lẽ là cơ hội duy nhất tìm được Tinh Tinh. Anh cần phải ở lại bên cạnh người đàn ông này.

Mùa đông rất lạnh, Lý Cố ăn xong bữa cơm kia thì giúp đỡ người đàn ông đó rửa bát, tay vừa lấy ra khỏi nước lạnh, buốt đến tận xương, chỉ chốc lát sau đã nóng rát lên.

Sau đó lại có một chiếc xe nữa tới, là đi hướng khác, tài xế cũng làm giống như đuổi lợn đuổi hành khách xuống xe ăn cơm.

Người đàn ông vừa thu tiền, vừa không quên thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Lý Cố. Lý Cố biết được ý tứ của hắn, cho nên cố ý tỏ ra có vào phần nhút nhát mà nép vào góc tường, cố gắng không thu hút quá nhiều sự chú ý của hắn. Chỉ gọi con chó lông tạp tới, cúi đầu chơi với nó.

Lại tiễn đi hai chuyến xe, căn nhà tối tăm này dưới ánh hoàng hôn lại càng trở nên sâu hun hút.

Người đàn ông bật một ngọn đèn mờ nhạt, rót nửa bình rượu, chính mình vừa ăn vừa uống. Ông ta còn cố tình đưa cốc rượu đến gần miệng Lý Cố, suồng sã dụ dỗ cậu uống, Lý Cố muốn tránh cũng không thể tránh, đành ngửa đầu nhấp một ngụm cạn sạch.

Ở trong làng có nhà ai tổ chức chuyện vui anh cũng không ít lần trộn lẫn vào uống rượu, so với cách uống từ tốn của người đàn ông, một chén nhỏ này thực ra chẳng là gì, mà động tác thống khoái hào phóng này không biết tại sao lại làm người đàn ông mất hứng, ông ta xua xua tay, bảo Lý Cố lăn vào góc ngồi chờ.

Người đàn ông ăn xong, còn lấy bát chuẩn bị một phần đồ ăn, úp ngược một cái bát khác ở phía trên, sau đó cho vào túi nilon, chuẩn bị xách đi.

Ông ta cũng không có ý định dẫn theo Lý Cố về, xuyên qua căn bếp chật chội, đẩy ra một cánh cửa đầy dầu mỡ, lộ ra gian phòng chứa đồ cất chút chăn cùng quần áo cũ, tống cổ Lý Cố ngủ ở đây tối nay.

Lý Cố nhìn chằm chằm phần đồ ăn ông ta đóng gói đến xuất thần, sau đó nắm chặt ống quần của ông ta. Người đàn ông cúi xuống, hơi không kiên nhẫn hỏi: “Còn có chuyện gì?”

Lý Cố nói không rõ ràng, không biết là do căng thẳng hay là vì lạnh, lắp bắp: “Cháu, cháu muốn đi cùng chú…”

Người đàn ông lại đánh giá anh, nhìn thế nào cũng là một cậu bé có chút thô ráp, không đủ trắng nõn, cũng không đủ đáng yêu, chút mới mẻ đối với người thiếu niên lúc mới gặp đã sắp không còn, lộ ra vẻ mặt khó xử: “Trong nhà không đủ ở, cháu ngủ một đêm ở đây, ngày mai sẽ tìm cho cháu một người cha biết thương yêu, đến lúc đó cháu sẽ có phòng để ở.”

Lý Cố cắn răng: “Ở một mình cháu sợ… xin chú, cháu không chiếm nhiều chỗ đâu.”

Người đàn ông nhíu mày, trong mắt cuối cùng cũng lộ rõ không kiên nhẫn cùng hung hãn.

Lý Cố biết đây không phải là lúc làm ông ta tức giận, đành lùi một bước: “Được, được rồi, chú đừng tức giận, cháu sẽ ở đây đợi…”

Trong lỗ mũi người đàn ông thở ra mùi rượu ẩm ướt, xoay người. Lý Cố nhào tới: “Đợi đã chú ơi!”

Theo tiếng gọi, những bao bột mì chất đống vốn đã không vững liền đổ xuống, người đàn ông nhìn thấy nhanh nhẹn né sang một bên, nhưng vẫn không tránh khỏi bị bột mì văng đầy người.

Ông ta trợn trừng mắt, giống như một con thú hoang sắp lao đến, Lý Cố nhỏ giọng giải thích: “Cháu, cháu chỉ muốn bảo chú để lại cho cháu cái gì đó để phòng thân. Cháu không dám ngủ một mình.”

“Hừ,” người đàn ông cười khẩy đầy khinh miệt, chửi thề một câu bằng từ ngữ địa phương, ý tứ đại khái là ai mà thèm thứ như vậy, sau đó hất cằm về phía bếp, hạ giọng nửa dụ dỗ, nửa đe dọa: “Có dao, dao chặt xương.”

Bột mì vẽ thành một đường dài dọc theo bước chân của ông ta.

Cửa cuốn bên ngoài hạ xuống, tiếng bước chân dần biến mất.

Lý Cố leo lên bồn nước bằng đá trong bếp, vươn tay với tới ô cửa sổ cao cao phía sau. Anh cầm con dao nặng đến mức gần như không cầm nổi, chặt đứt tấm ván gỗ cũ kỹ đang lung lay, đẩy cửa sổ mở ra một khe hở. Dựa vào cơ thể chưa phát triển hết, Lý Cố nhảy từ trên cao xuống.

Trần nhà xưởng rất cao, lúc rơi xuống anh nghe thấy tiếng xương gãy giòn vang, chắc chắn là đã bị gãy xương.

Nhưng Lý Cố không để ý nhiều đến điều đó, anh gần như nằm sát xuống đất, dựa vào ánh sáng mờ mịt trong đêm tối, tìm ra vết bột mì và lần theo hướng mà người đàn ông đã đi.

Dấu vết bột mì trắng đó dần dần không đủ, càng ngày càng khó nhận ra, cuối cùng hoàn toàn biến mất tại một ngã rẽ.

Lý Cố không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng chọn một con đường, chạy đến cuối lại phát hiện ra đây là ngõ cụt.

Người thiếu niên sốt ruột đến độ nước mắt suýt trào ra, anh cắn môi, vị tanh ngọt tràn ra từ đầu lưỡi, không có thời gian do dự, anh chạy ngược trở về nhanh như bay, hướng về một con đường khác.

Lần này cực kỳ thuận lợi, anh ở đầu hẻm ngẩng đầu nhìn, cửa sổ tầng hai, phản chiếu bóng dáng của người đàn ông kia.

Trong một căn phòng của khu chung cư cũ, người đàn ông và cậu bé xinh đẹp đang im lặng giằng co.

Cậu bé tránh ánh mắt của ông ta, mà ánh mắt của người đàn ông thì lại tham lam, lưu luyến trên người cậu.

Ông ta chưa bao giờ thấy một đứa trẻ xinh xắn như vậy, tựa như tất cả những ảo tưởng của ông ta đã trở thành hiện thực, chỉ cần nhìn thôi, cũng đủ khiến hơi thở ông ta trở nên nặng nề.

Ánh mắt ông ta lướt qua chiếc bát vỡ dưới đất, rồi lại nhìn Kỷ Hàn Tinh, đứa trẻ xinh đẹp đó làm cho chút hung hãn trong lòng ông ta dịu lại, hiếm hoi mới cất lời nhẹ nhàng: “Bé ngoan, cháu đã bị bán cho ta, cháu có biết bán cho ta nghĩa là gì không? Cháu chính là của ta…”

Kỷ Hàn Tinh hơi hơi lùi lại một bước, tuy rằng tất cả mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, nhưng cậu không định ngồi chờ chết, trong túi cậu đang giấu một mảnh sứ vỡ nhặt lên trong lúc hỗn loạn.

Ngay lúc cậu khẽ cắn môi, chuẩn bị thử vận may một lần, thì nhìn thấy sau lưng người đàn ông, khuôn mặt Lý Cố xuất hiện bên ngoài cửa sổ, hai mắt anh đỏ ngầu nhìn chăm chú vào bóng dáng người đàn ông, hận không thể diệt trừ ông ta cho sảng khoái.