Hàn Tinh Viễn Cố

Chương 11.1: Lý Cố khổ sở rốt cuộc không nín được

Tiểu Lý Cố bò lên xe buýt đi phương nam, từ thành thị nhỏ này đi ra ngoài, đi phía nam chỉ có một chuyến xe duy nhất.

Trên đường xe dừng lại ở một nơi trông giống như nhà xưởng, trần nhà rất cao, cửa cuốn chỉ hạ xuống một nửa, bên trong tối tăm, sâu hun hút. Ở cửa treo một tấm biển bẩn thỉu, viết: “Quán ăn xe khách”.

Tài xế đuổi mọi người trên xe xuống ăn cơm, lướt qua một cái cũng biết giá cả rõ ràng là vô lý, món ăn thì qua loa như rác thải nhà bếp.

Loại tài xế chạy xe theo tuyến thế này giống như thổ hoàng đế, bắt hành khách đi mua cơm, không ai dám không ăn.

Lý Cố không muốn lãng phí tiền một bữa cơm ở đây, nhưng lại sợ bị tài xế kiếm cớ gây sự, vì thế đành đi ra góc khuất, bụng đói meo mà chỉ biết trừng mắt với con chó lông tạp của quán ăn.

Anh vừa chán chường vẽ vòng tròn trên mặt đất, vừa nhớ lại chuyện của Kỷ Hàn Tinh.

Nhớ đến thời điểm anh bón cho Kỷ Hàn Tinh ăn quả hồng, nhớ đến bộ dáng Kỷ Hàn Tinh dạy anh viết chữ.

Một đứa bé sạch sẽ xinh đẹp như vậy, thật sự bị bọn buôn người bắt đi, không biết sẽ bị đối xử thế nào.

Lại nghĩ nếu Kỷ Hàn Tinh cũng bị mang lên xe, đại khái cũng sẽ nghỉ chân ở đây, Lý Cố bị ý nghĩ này kí©ɧ ŧɧí©ɧ trở nên phấn chấn.

Sẽ không sai, chỉ có một chuyến xe, một con đường này, Kỷ Hàn Tinh chắc chắn cũng bị đưa đi qua đây.

Anh cảnh giác nhìn nhìn chung quanh, thấy không ai chú ý, liền lén lút đi đến sau bếp.

Giữa đống rau dưa chất đống lộn xộn và bầu không khí đầy dầu mỡ, một người đàn ông đứng tuổi trầm mặc kiệm lời đang lau bàn.

Lý Cố thấy ông nhìn có vẻ tốt bụng, lễ phép đi tới, nhỏ giọng nói: “Chú à, cháu muốn hỏi thăm chuyện này.”

Người đàn ông chậm rì rì quay đầu, nhìn thấy Lý Cố, ánh sáng trong mắt dường như ảm đạm xuống.

Là một thiếu niên, nhưng không đủ trắng nõn xinh đẹp.

“Làm sao vậy?”

“Chú có từng gặp qua một cậu bé quàng khăn quàng cổ màu xanh biển không? Cao khoảng chừng này.” Lý Cố khoa tay, giọng nói có chút vội vàng.

Người nọ dừng một chút, lắc lắc đầu.

Lý Cố không nhận được câu trả lời mình mong đợi, anh nghĩ nếu thật sự Kỷ Hàn Tinh bị đưa đi qua đây, người này dù thế nào cũng nên có chút ấn tượng mới đúng, rốt cuộc em ấy là một đứa bé khó có thể bị bỏ qua.

Anh nghẹn một hơi chạy ra từ nơi rừng sâu núi thẳm, trong cơn tức giận mượn vài phần dũng khí không thuộc về chính mình để đe doạ một người trưởng thành, hiện tại vì một chỉ dẫn không biết thật giả mà rơi vào khoảng không.

Lý Cố khổ sở rốt cuộc không nín được, suy sụp nhìn người trước mặt, nước mắt không kìm được, khóc ròng nói: Đấy là em trai cháu, cháu để lạc mất em trai rồi.

Một cậu nhóc mười bốn tuổi, mặc kệ nhìn có giống một con khỉ da đen hay không, khi khóc vẫn khiến người ta cảm thấy xót xa.

Người đàn ông đăm đăm nhìn anh một lát, ngồi xổm xuống, đưa qua một cái khăn tay, vải dệt mềm mại cọ qua lông mi ướt đẫm của Lý Cố: “Đừng khóc, chỉ có một mình cháu à?”

Bàn tay giống như trấn an sờ phía sau lưng anh, dần dần duỗi xuống dưới……

Khi người đàn ông ngồi xổm xuống chìa khóa bên hông đong đưa, Lý Cố nghe tiếng, vô thức nhìn qua, phát hiện sợi len màu xanh biển bị mắc kẹt trong móc chìa khóa.

Lưng bị vuốt ve lưu lại cảm giác không khỏe, cách lớp áo bông mùa đông vẫn giống như bị rắn bò.

Và với những sợi len có màu sắc đặc biệt đó, gần như có thể chắc chắn chính là từ chiếc khăn quàng cổ đó của Kỷ Hàn Tinh. Trong thời gian chốc lát Lý Cố đột nhiên nhanh trí, suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện.

Năm nay anh mười bốn tuổi, những chuyện hiểu được không nhiều, nhưng những điều nghe loáng thoáng thì không ít. Từ đôi câu vài lời cùng vẻ mặt ẩn ý của người lớn, anh ít nhiều cũng học được vài điều mà lẽ ra chưa nên biết sớm, trong khoảnh khắc đó anh gần như thông suốt mà hiểu rõ bản chất của người đàn ông này.

Anh đột nhiên tránh thoát khỏi tay người đàn ông, đôi bàn tay dài tái nhợt kia cũng không yếu ớt giống như vẻ bề ngoài, ngược lại mạnh mẽ như vuốt ưng. Trực giác gần như của loài thú mách bảo Lý Cố, nếu phát sinh tranh chấp, anh không có cách nào thoát khỏi đôi bàn tay này.

Anh đưa ra một sự lựa chọn khôn ngoan nhất trong mười mấy năm cuộc đời, khi người đàn ông nhìn qua với ánh mắt nghi ngờ, Lý Cố “oa” mà khóc thành tiếng: “Cháu, cháu là trẻ mồ côi, trưởng thôn bảo cháu trông con của người thân giúp ông ấy, hiện tại cháu làm lạc mất em ấy rồi, trở về chắc chắn bọn họ sẽ đánh chết cháu.”

Nhu thuận, do hoàn cảnh bi thảm mà lộ ra ngoan ngoãn, miễn cưỡng đạt yêu cầu.

Người đàn ông vuốt sau gáy anh, Lý Cố nhịn xuống ghê tởm mà năn nỉ hắn: “Chú ơi, chú là người tốt, có thể giúp cháu không?”

Lý Cố liền ở lại như vậy.

Tài xế giống như lùa dê mà lùa những người đã trả tiền cơm lên xe, cũng mặc kệ bọn họ đã ăn xong chưa, khi kiểm kê nhân số phát hiện trên xe trống một chỗ.

Người đàn ông ở sau bếp đi ra, từ trong túi móc ra cái gì đó nhét vào tay áo tài xế, nghe tiếng ma sát chắc là tiền giấy, bao nhiêu thì không biết. Tài xế nhìn phía sau người đàn ông một lát, sau đó lộ ra nụ cười ái muội, đóng cửa xe dứt khoát rời đi.

Người đàn ông từ trong phòng bếp bưng ra đồ ăn nóng hổi cho Lý Cố. Lý Cố quả thực rất đói bụng, nhỏ giọng nói cảm ơn nhận lấy mâm đồ ăn, trong lòng anh giờ phút này có quá nhiều cảm xúc hỗn loạn, chỉ sợ nhìn người nọ một cái cũng sẽ để lộ hết tâm sự, đành phải rúc vào một góc, vùi đầu ra sức ăn, ngược lại thể hiện ra bộ dáng đứa trẻ đáng thương chịu nhiều khổ sở.

“Cháu là trẻ mồ côi, lại làm lạc mất đứa em, trở về phải làm sao bây giờ?” Người nọ nhìn chằm chằm anh, giả vờ ra hình ra dáng mà thở dài.

Lý Cố liếc nhìn ông ta thật nhanh, lại rất nhanh dời tầm mắt đi, cố nuốt thức ăn trong bát, dùng bộ dáng đói lả để che giấu sự căng thẳng của mình.

Người nọ lại mở miệng, dẫn dắt từng bước: “Trở về sợ bị đánh thì không cần vội vàng trở về. Có rất nhiều người muốn có đứa con trai để mà thương yêu, cháu có muốn tạm thời ở lại đây không?”