Con người thời điểm càng nhỏ tuổi, càng dễ dàng hạ quyết tâm đi làm một chuyện lớn.
Nhưng phải chờ tới khi bắt tay vào làm mới biết được, đối với thế giới chân thật này, cũng không nắm chắc như vậy.
Lý Cố sờ sờ mấy tờ tiền hào còn sót lại trong túi, che lại dạ dày đói đến phát đau, mếu máo.
Sau đó đi đến bên đường nhận một cốc nhỏ nước máy lạnh, mùa đông rất lạnh, nước này đã gần như đóng băng, miễn cưỡng chảy xuống, vòi nước cũ kĩ phát ra tiếng kêu “hô hô”, uống một ngụm vào làm Lý Cố run lập cập.
Có lẽ bởi vì vóc người còn chưa đủ cao, bộ dáng nghèo túng lại thất thần giống như ăn xin, cho nên gần như không có ai chú ý tới cậu nhóc ngồi xổm trong góc này.
Đột nhiên đoạn đối thoại của hai người bay vào lỗ tai anh.
“Đứa bé ngày hôm qua thật xinh đẹp, đã đạt đến con số này rồi…” Người nói chuyện là một người răng sún, giơ một bàn tay về phía người đối diện.
Lý Cố run lên, nhạy bén nhận ra được điều gì, nhưng không cử động.
Anh nghe thấy trong l*иg ngực nho nhỏ của chính mình, tiếng trái tim đập dồn dập, tin tức này giống như búa tạ đập vào ngực anh, anh muốn bật dậy túm lấy người kia để hỏi cho rõ ràng, nhưng trong lúc rối rắm, sợ hãi cùng thất thần lại bị doạ ra một chút bình tĩnh, vẫn duy trì tư thế ban đầu, dựng lỗ tai tiếp tục nghe.
“Không giống có người lớn đi theo.”
“Mặc đẹp, bộ dáng cũng tốt, nhưng không ai trông non.”
“Ai biết được, không thấy có người nhà nó đi tìm, tốt nhất là qua hai ngày nữa sẽ dần lắng xuống.”
……
Lý Cố nắm chặt cái cốc nhựa trong tay, không để bản thân phát ra một chút xíu âm thanh nào, trực giác mách bảo chính là người trước mắt này.
Răng sún nói chuyện xong với người đối diện, vào chợ đi dạo hai vòng mua chút đồ ăn kho.
Lý Cố bám theo nam nhân kia từ xa, đi xuyên qua chợ bán thức ăn bẩn thỉu cùng khu nhà tạm.
Đi đến một chỗ không người, Răng Sún duỗi tay gõ cửa, sau một lúc lâu không ai mở cửa, Răng Sún vừa mắng mỏ vừa lục chìa khoá trong túi của mình.
Ngay khoảnh khắc chìa khóa cắm vào ổ, Lý Cố dùng cờ lê nhặt được, dùng hết sức đập về phía người nọ.
Lý Cố ở trong núi đánh nhau mà lớn, mười bốn tuổi sức lực cũng không hề nhỏ, còn có căm phẫn thêm vào làm cho sức mạnh của anh khỏe như trâu.
Răng Sún bị đánh lén bất ngờ, lảo đảo va đầu vào ván cửa, phát ra một tiếng “đông” lớn, sau khi choáng váng nhất thời chuẩn bị phản kích. Động tác Lý Cố nhanh hơn, túm tóc sau gáy của hắn dùng hết sức đập vào ván cửa hai lần, sau đó cướp chìa khóa mở cửa, đạp người vào trong.
Lý Cố lẽ ra phải thấy chột dạ, vì cả sức mạnh và chiều cao đều không phải là đối thủ của Răng Sún, nhưng anh đã bị cơn giận nung nấu đến đằng đằng sát khí, tạo ra một chút khí thế đánh cược mạng sống không gì không làm được.
Không tìm thấy đồ gì thích hợp để trói người, anh chỉ có thể dùng dây giày đang phơi trên song cửa sổ để trói tay Răng Sún lại. Dùng phương pháp trói lợn ở trong thôn để trói, càng vùng vẫy thì càng siết chặt hơn.
“M* nó! Từ đâu tới, dám động đến lão tử?”
“Mày m* nó thả tao ra, dám ở đây cướp đồ của ông nội mày không có mấy ai có thể còn sống đi ra ngoài!”
Lý Cố không muốn nghe hắn mắng nhiếc, đi lên quăng vào mặt hắn mấy bàn tay, đánh đến tay mình đỏ bừng lại không thèm để ý, học theo bộ dáng lưu manh gầm lên: “Câm miệng cho lão tử!”
Răng Sún thật sự bị anh hù doạ, nhìn bộ dáng này cảm giác anh không phải là tới cầu tiền tài.
Lý Cố sờ soạng trong phòng bếp tìm được con dao phay cầm ra.
Mặt dao phản quang chói lọi, Lý Cố cảm thấy máu dồn lêи đỉиɦ đầu, gác dao lên cổ người nọ: “Nói, đứa trẻ lúc trước ông nhắc đến có phải là đeo một cái khăn quàng cổ màu xanh đậm hay không?”
Người nọ lập tức liền hiểu, nhìn thằng nhóc choai choai xách theo con dao, cũng thực sự sợ anh không biệt nặng nhẹ làm chính mình bị thương, con ngươi đảo đảo: “Mày bỏ dao xuống rồi nói.”
Đôi mắt Lý Cố đỏ lên, không biết là run tay hay là chuôi dao dính dầu giữ không chắc, lưỡi dao liền cắt một đường, thời điểm máu chảy ra cả hai người đều sững sờ.
Lúc trước Răng Sún cảm thấy đây cũng chỉ là một đứa trẻ, biểu hiện có lợi hại hơn nữa, thì chưa chắc đã dám xuống tay với hắn, không ngờ Lý Cố thực sự có tính tàn nhẫn như vậy.
“Em trai tôi nếu có chuyện gì, tôi sẽ gϊếŧ ông.” Mắt Lý Cố đỏ bừng, tay cầm dao không chút nào buông lỏng, “Là ông… bắt cóc nó, đúng không?” Nói ra lời này khó khăn hơn so với tưởng tượng.
Lý Cố ở trước mặt trưởng thôn cũng chưa khóc, hiện tại đối mặt với người bắt cóc Kỷ Hàn Tinh, thế nhưng giọng nói nghẹn ngào: “Em trai tôi rất thông minh, nó là người đọc sách ông có hiểu không? Bọn họ bắt cóc em ấy, không biết muốn đưa đi đâu, cũng không biết về sau đói rét phải làm sao bây giờ. Có lẽ người khác sẽ không cho em ấy tiếp tục đọc sách, còn bắt nạt nó… Tuy nhiên không sao cả, nếu như có bàn tay dơ dáy nào chạm vào em ấy, chạm một cái, ta băm một cái!”
Người kia thế nhưng có chút chua xót, hắn đi vào con đường này, đã từng gặp vô số người lớn suy sụp tìm tới, thói quen nói dối cùng phủi sạch quan hệ đã thuần thục, nhưng ở trước mặt thiếu niên hung ác lại có ánh mắt thuần túy này, lại không có cách nào nói ra.
“Người không phải do ta bán, ta chỉ là giao cho nhà tiếp theo.”
“Nhà tiếp theo… cái gì, ở đâu?”
“Đi hướng nam.” Răng Sún chỉ dẫn, đại khái là bán cho vùng nông thôn phía nam, nơi đó thiếu con trai.
Chỉ dẫn cho anh như vậy cũng chưa chắc đã có lòng tốt gì, hắn không tin cảnh sát sẽ vì manh mối trong miệng một đứa trẻ mà đuổi theo, cũng không cảm thấy thằng nhóc nhìn qua lúc nào cũng sẵn sàng liều mạng với người khác này có thể làm nên trò chống gì.
Nếu bị phát hiện, đuổi đi là xong, cùng lắm thì không ở căn phòng nát này nữa, đi nơi khác nấp hai tháng, trở về lại là một trang hảo hán.
Lý Cố lại bởi vì chỉ dẫn không biết thật giả của hắn mà dâng lên một tia hy vọng: “Thật sao?”
“Nó đẹp, không lo nhà bán, chắc chắn là có người đặt. Nhưng có khi người nọ lại không chịu bán, tìm thêm mấy nhà muốn kiếm giá tốt hơn.”
“Mày vội vã tìm như vậy làm gì, nuôi sống được sao?”
Lý Cố lau nước mắt rơi xuống lúc sốt ruột, dù anh có tỏ ra hung hãn thế nào, cũng mới chỉ mười bốn tuổi mà thôi.
Anh dùng vải bọc lại con dao phay cùng hòn đá mài hơi nặng, nhân tiện lục trong túi người nọ lấy đi hai tờ tiền hào. So với việc trả thù, thì việc tìm được Kỷ Hàn Tinh càng khiến anh nóng lòng hơn.
Bỏ lại người bị trói, Lý Cố đi ra ngoài, ở trong chợ đi một vòng, phương nam quá lớn, anh thậm chí không biết nên chạy đi đâu. Cũng sợ sau khi Răng Sún thoát ra sẽ tìm anh trả thù, nhất thời cảm thấy thế giới to lớn nhưng không chỗ đặt chân.
Lúc này gặp được ông lão bán khoai lang đỏ lần trước, ông lão đưa cho anh một củ khoai lang: “Ăn đi.”
Lý Cố không muốn nhận, anh hận ông lão này chẳng phân biệt thị phi lại yếu đuối. Nếu ngay lúc đang tranh cãi đó, ông lão này ăn ngay nói thật, có lẽ anh sẽ không cần phải lý luận với người ta, Kỷ Hàn Tinh cũng sẽ không đi lạc. Lý Cố quay đầu đi, không nhận khoai lang của ông lão.
Ông lão nhét củ khoai cùng một tờ giấy vào trong tay anh, vỗ vỗ đỉnh đầu anh: “Răng Sún sẽ không tới tìm ngươi. Đi phía nam thì ngồi cái xe này.” Hóa ra tờ giấy kia là một tờ vé xe.
Lý Cố nhìn chằm chằm ông, cúi đầu một độ cong gần như gập người về phía ông, khi đứng dậy đôi mắt đỏ hồng: “Nhưng ông làm sai rồi.”
Ông lão không nói gì, sương trắng lượn lờ, lại có củ khoai nướng chín ra lò.
Thế giới đôi khi chính là một tập hợp thị phi đúng sai vi diệu như vậy.