Ngày đêm luân chuyển chẳng mấy chốc tia nắng ngày mới chạm đến nhân gian, Nhi chờ lúc không ai để ý đã lén bỏ lá thư vào quyển Ngữ Văn của nhỏ Hạ, nó còn cẩn thận lật sang trang hôm ấy sẽ học để chắc chắn rằng nhỏ sẽ thấy. Không ngoài dự đoán, khi vừa vào tiết nhỏ Hạ lật mở quyển sách ngay lúc thấy liền đóng sầm lại mà ngó nghiêng khắp nơi như cố tìm chủ nhân “vật kì lạ” ấy. Tức khắc Nhi lục lọi khắp hộc bàn rồi lẩm bẩm với bạn cùng bàn Minh Đăng như vờ tìm thứ gì đó nhằm tránh ánh mắt lướt qua đầy dò xét của Hạ:
- Này Đăng có thấy tập Hóa của Nhi không ấy?
- Hở hôm nay học Hóa à?
Giờ ra chơi cùng ngày, nó thấy Nhật Hạ lặng lẽ đọc thư ở băng ghế đá trong góc ít người qua lại, mặc dù rất muốn biết biểu cảm, tâm trạng của nhỏ nhưng Nhi không thể đứng lượn lờ trước mặt Hạ, làm thế chẳng khác nào nói nó là người viết lá thư kì lạ đó. Những ngày sau đó, hôm nào cũng như nhau Nhi đều viết thư và kẹp vào tập sách Hạ, nội dung xoay quanh chuyện thời tiết, kỉ niệm, cuộc sống xung quanh hay cả là về học tập dưới thân phận Thiến Thảo. Chiều đến thì mở ngăn cuối tủ kiểm tra thư hồi đáp và mặc nhiên là không có.
Mọi chuyện có lẽ sẽ nối tiếp như vậy mãi, cho đến ngày thứ 10 của chuỗi ngày gửi thư, vừa kéo tủ ra liền nghe một thanh âm ở phía sau vọng tới phá tan không gian vốn im lặng làm Nhi giật mình quay lại:
- Hóa ra là cậu, Thiến Thảo hay đúng hơn là Mẫn Nhi, người vẫn luôn gửi tớ những hồi thư suốt nhiều ngày liên tục.
Đối diện nó là Nhật Hạ đang đứng ở cửa ra vào lớp học. Sao nhỏ lại ở đây? Rõ ràng nó thấy nhỏ về rồi mà? Giờ phút này chối cũng không được bởi không gì bao biện được việc đứa nào dở người mở ngăn cuối của tủ mà không có lý do vì vốn dĩ trước giờ là ngăn không chứa gì cả. Nó chỉ đành đứng dậy đi đến gần nhỏ Hạ mà nói:
- Ừ đúng vậy là tớ đó!
Mặt Nhật Hạ đanh lại, bằng chất giọng có phần tức giận:
- Cậu đừng gửi thư cho tớ nữa, tớ cảm thấy vô cùng phiền phức nên xin cậu ngừng việc vô ích ấy đi!
Nghe đoạn, Nhi vội vàng giải thích:
- Tớ thật sự chỉ muốn giúp cậu...
- Ngừng lòng thương hại ấy đi, một người sống trong muôn vàn ân sủng chưa từng chạm qua đau thương như cậu biết cái gì mà giúp chứ, cậu biết gì về tớ mà nói.
Nói rồi nhỏ quay mặt đi không tiếc nhìn lại mặc cho Nhi cứng đờ tựa hóa đá mà chững lại trước lời đay nghiến của Hạ, nó không phải không biết lý do Hạ khép mình trước mọi thứ. Biết chứ! Nó biết ba mẹ Hạ ly hôn nhau khi Hạ chỉ là một cô bé mới chập chững lên năm, không lâu ba Hạ cưới người khác, nhưng nhỏ đã một mực cự tuyệt mọi yêu thương người mẹ thứ hai vun đắp, dần dần giấu đi bao tâm tư và sống một cách cô độc ngày ngày. Kể từ khi biết câu chuyện của Hạ từ cô Thanh, Nhi đã thực sự muốn giúp đỡ nhỏ vô điều kiện, thế nhưng sao chuyện lại thành ra thế này ?
Đêm ấy tiếng gió rít lên từng hồi não nề hệt như Nhi lúc bấy giờ, Nhi đã suy nghĩ rất nhiều về lời nói “chưa từng thấm qua đau thương” của Hạ. Nó không phải chưa gánh chịu nỗi buồn mà là chẳng ai có thể ngờ người ngày ngày đón chào mặt trời với nụ cười rạng rỡ đã trải qua cú sốc lên thế nào vào năm mười hai tuổi, nó chưa từng kể điều ấy cho bất kì ai vì sợ mang đến tiêu cực cho người khác nên mọi người mãi vẫn ngỡ nó quá đỗi hạnh phúc. Từng câu chữ được viết lên mặt giấy trắng, từng câu chứa nỗi buồn dai diết cùng biết bao tiếc nuối được chấp nên, đánh dấu lần đầu tiên Nhi để nỗi đau của bản thân lộ ra.