Đã chẳng còn Thiến Thảo, nó đã viết bức thư từ chính cái tên Mẫn Nhi. Dòng chữ cuối cùng chấm dứt, nó lặng lẽ bỏ vào phong thư đóng lại.
Về phần Nhật Hạ, khi trông thấy phong thư hồng nhạt được để ngay ngắn trong cặp, nhỏ đã muốn vứt đi nhưng lại không thể quay đi với sự thật Hạ thật sự vẫn mong chờ lá thư được gửi đến dẫu đã buông lời cay đắng với Mẫn Nhi. Dựa vào bức tường sau sân trường, từng dòng chữ trong lời thư cứ len lỏi vào tâm trí nó. Nhỏ thấy hối hận, nhỏ thật sự đã hối hận. Không gì có thể bào chữa cho nhỏ nữa rồi, có Trời mới biết nhỏ đã vui thế nào khi những tờ thư được gửi đến hằng ngày, nhỏ đã cô đơn biết mấy trong suốt những năm qua và giờ đây đã có người sẵn sàng vươn tay ra muốn làm bạn của nhỏ. Thế rồi, cảm xúc hạnh phúc dần biến chất thành sự ganh tị khi người ấy kể về những kí ức đẹp cùng gia đình, bạn bè. Trớ trêu thay, sao lại có người khôn lớn trong bao niềm yêu thương, còn nhỏ phải sống thế này? Nhỏ chợt như bừng tỉnh, rõ là nhỏ có đau đớn đâu, người mẹ thứ hai của nhỏ đã bao giờ quát mắng hay chì chiết Hạ điều chi, bạn bè cũng có bao giờ dò xét nhỏ, tất cả do nhỏ cự tuyệt mà ra. Cớ sao Nhi qua cú sốc lớn thế vẫn lạc quan yêu đời, ngày ngày vẫn cười rất tươi, còn nỗi đau của Hạ thì sao so được với Nhi mà lại bi quan, oán giận. Chưa bao giờ Hạ thấy xấu hổ hơn lúc này nhưng xấu hổ thì sửa chữa được gì?
Hạ phải xóa đi lỗi lầm nhỏ đã gieo.
Hạ đã hẹn Nhi ra góc trường để giải bày tất cả nhưng khi nhìn thấy Nhi tiến lại gần lại như có gì nghèn nghẹn trong cổ Hạ khiến nhỏ chẳng nói được gì để rồi sau bao nỗ lực nhỏ đã có thể nhìn thẳng vào Nhi mà lúng túng nói:
- Tớ xin lỗi vì những lời nói giận giữ tớ đã thốt ra làm tổn thương cậu nhưng Nhi à tớ chỉ muốn nói rằng từng lá thư cậu gửi là từng ánh sáng thắp lên ước vọng cho tớ, tớ đã khát khao ngày mới đến để nhận chúng. Tớ ích kỉ làm sao khi cho rằng cậu không hiểu tớ trong khi tớ cũng chẳng hiểu con người cậu. Ngày ấy, cậu xoa dịu vết thương tớ mặc cho tim tớ lạnh giá giấu đi biết bao tâm tư để rồi vô thức cố đẩy cậu ra xa thế mà cậu lại không bỏ mặc tớ. Thành thật xin lỗi cậu...
Vừa nói tay Hạ cứ bấu chặt vào nhau, từng lời cứ run lên. Trái ngược với Hạ, Nhi từ bất ngờ đã chuyển qua một nụ cười dịu hiền hệt những ngày thu:
- Tớ chưa từng giận cậu đâu Hạ. Tớ sau tất cả chỉ muốn làm bạn với cậu. Liệu tớ có vinh dự đó chăng ?
Khuôn mặt đang cúi gầm xuống của Hạ từ từ nhìn lên với ánh mắt không thể tin được. Nhi đồng ý thứ tha cho mọi nhỏ nhen của Hạ?
- Đương nhiên rồi nhưng phải là tớ có vinh dự được làm bạn với cậu.
Nhi là ai?
Hạ là ai?
Họ là bạn của nhau!
Tình bạn ấy êm đềm mà được thắp lên hệt ánh nắng mùa hạ dịu dàng mà xao xuyến thế gian. Tình bạn không phải làm nên điều gì thật vĩ đại mà tình bạn là chữa lành cho nhau, vun vén bao niềm vui cũng như nỗi buồn. Đơn giản mà diệu kỳ - Tình bạn.